Phòng Trọ Ba Người

Chương 5



Nhiệm tiếc hùi hụi khi biết Sương "lạc" vào lớp của Chuyên. Anh năn nỉ Chuyên: 

 

- Mày đăng ký bổ sung giùm tao đi! 

 

- Đăng ký sao được mà đăng ký! Người ta đã khóa sổ từ đời nào rồi! 

 

- Họ khóa thì mình năn nỉ họ mở ra! 

 

- Mày tới đó mà năn nỉ! 

 

Nhiệm gãi đầu: 

 

- Chà, gay quá hén! 

 

Mẫn cười: 

 

- Đáng đời! Hôm trước thằng Chuyên rủ mày đi học, mày lại chê tiếng Anh tối mày tối mặt! 

 

Nhiệm tặc lưỡi: 

 

- Lúc đó làm sao tao biết được có một ngày tiếng Anh nó quan hệ chặt chẽ với tiếng "Em" như thế này! 

 

Rồi Nhiệm ngó Chuyên: 

 

- Hay là hôm nào mày ở nhà để tao đi học thế cho một bữa! 

 

Chuyên "hừ" giọng: 

 

- Lạ mặt như mày, ló vô khỏi cửa lớp là người ta tống cổ ra liền! 

 

Nhiệm nhăn mặt: 

 

- Gì khó dữ vậy? 

 

- Chứ sao! Có khi người ta kêu công an tới "tó" cổ mày ngay lập tức. Người ta tưởng mày lẻn vô trường ăn cắp xe. 

 

Nghe Chuyên "hù", Nhiệm phát rét. Anh rụt cổ: 

 

- Vậy thì tao tính cách khác. 

 

Chuyên tò mò: 

 

- Cách gì? 

 

- Viết thư, nhờ mày đưa giùm! 

 

Mẫn hùa vô: 

 

- Hay đấy! Tao sẽ cho mày mượn cuốn "Những bức thư tình hay nhất thế giới" để tham khảo. 

 

Nhiệm gạt phắt: 

 

- Khỏi! Tự tao viết là đã thừa sức hay rồi! Tao sẽ trích thơ... 

 

Mẫn vọt miệng: 

 

- Thơ đó mày sáng tác chứ gì? 

 

Biết Mẫn nhắc chuyện cũ chọc quê mình, Nhiệm cười cười: 

 

- Thôi đi mày! Tao trích thơ Nguyễn Bính đàng hoàng... 

 

Mẫn hỏi tới: 

 

- Trích câu gì? 

 

Nhiệm hùng hồn: 

 

- Tao sẽ tuông vào lá thư của tao những câu thơ tình tứ nhất... 

 

Rồi anh lấy giọng, luyến láy: 

 

- Nhà nàng ở cạnh nhà tôi 

 

Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn 

 

Hai người sống giữa cô đơn 

 

Hình như nàng có nỗi buồn giống tôi ... 

 

Chuyên nhún vai: 

 

- Hừ, nỗi buồn giống tôi! Có bao giờ tao thấy mày buồn đâu! Toàn là nói dóc! 

 

Nhiệm gãi đầu: 

 

- Dù tao không buồn nhưng trong thư bao giờ cũng phải nói là đang có một nỗi buồn. Tụi con gái nó thấy mình "buồn" nó mới "thương", còn nó thấy mình "vui" nó đâu có thèm quan tâm! 

 

Mẫn lắc đầu: 

 

- Không ổn rồi! Em Sương sẽ biết ngay là thằng Nhiệm nói dóc. Ngày nào mà em chẳng thấy nó ló mặt ra cửa sổ chọc ghẹo lếu láo... 

 

Nhiệm phẩy tay: 

 

- Không sao! Tao sẽ "điều chỉnh" lại. Kể từ ngày mai trở đi, tao sẽ xuất hiện bên cửa sổ với gương mặt thiểu não của... thằng gù nhà thờ Đức Bà. Tao sẽ nhìn em bằng ánh mắt "trĩu nặng sầu đau". Em sẽ nhận thấy, sẽ hiểu ra "nỗi buồn" khủng khiếp của tao, em sẽ vội vàng mở ra, đọc ngấu nghiến và thổn thức kêu lên rằng.... 

 

- "Đồ ba xạo!" - Chuyên tiếp. 

 

Bị mất hứng, Nhiệm quắc mắt: 

 

- Đừng trù ẻo, mày! Em sẽ kêu lên: "Anh yêu thương, thế mà trước nay em cứ tưởng anh đùa..." 

 

Chuyên cười hìhì: 

 

- Còn bây giờ em mới biết là anh... giỡn! 

 

Nhiệm sừng sộ: 

 

- Tao giỡn hồi nào? 

 

Chuyên vặn lại: 

 

- Vậy chớ em Thủy mày bỏ cho ai? 

 

Nhiệm cà lăm: 

 

- Em Thủy hả...ả...? Em Thủy thì.... không bỏ cho ai hết! Cứ để dành đó! 

 

Mẫn ôm bụng cười bò: 

 

- Đúng là tình yêu... tướng cướp! 

 

Nhiệm đập tay lên ngực: 

 

- Đó là tình yêu của những người có "trái tim vĩ đại"! - Rồi anh quay sang Chuyên, nhờ vả - Thứ tư này gặp em, mày đưa thư giùm tao nghen! 

 

Chuyên gật đầu: 

 

- Được rồi, nhưng với một điều kiện... 

 

- Một chầu cà phê? 

 

- Không, mày cho tao mượn tiền mua một cuốn băng... 

 

Nhiệm nhăn mặt: 

 

- Thôi, thôi, đủ rồi! Nhà cả khối băng mà mua gì nữa! 

 

- Không phải mua băng nhạc, tao mua băng học tiếng Anh. 

 

Nhiệm tính toán một lát rồi chép miệng: 

 

- Đưa tiền cho mày mua băng thì được, nhưng... 

 

- Nhưng sao? 

 

- Nhưng... trong vòng ba ngày tới, tức là cho đến khi thằng Mẫn lãnh được tiền dạy học, ba đứa mình sẽ phải đi... tu.

 

Chuyên sốt ruột: 

 

- Có gì nói đại ra cho rồi, mày sao ưa lòng vòng quá! 

 

Nhiệm cười: 

 

- Không phải tại tao nói lòng vòng mà tại vì đầu óc tụi mày kém thông minh. Đi tu ở đây tức là ra tiệm cơm chay ăn cho nó rẻ tiền, chứ đi chợ thì tất nhiên không đủ... 

 

Chuyên gật gù: 

 

- Được thôi! Trước nay thỉnh thoảng kẹt tiền, mình vẫn kéo ra đó vậy... 

 

Nhiệm cắn môi: 

 

- Nhưng lần này ăn chay liền tù tì ba ngày. 

 

Mẫn lên tiếng: 

 

- Không sao đâu! Cứ đưa tiền cho thằng Chuyên mua băng đi! Ngó vậy chứ ngoài tiệm cơm chay cũng có cà-ri, rô-ti, chả giò... đâu thiếu món gì! Chỉ cần giàu tưởng tượng một chút là coi như mình đang ngồi ở nhà hàng Arc-en-Ciel! 

 

Chuyên nói: 

 

- Trong tụi mình chỉ có thằng Nhiệm là giàu tưởng tượng thôi! 

 

Nhiệm liếc Chuyên: 

 

- Xỏ xiên gì đó mày? 

 

- Xỏ xiên gì đâu! Tao chỉ khen là mày giàu tưởng tượng. Nhất là trong tình yêu. 

 

- À, mày muốn nói chuyện em Sương chứ gì! Được rồi, cứ chờ kết quả tối thứ tư này rồi sẽ biết! Lúc đó, không khéo mày phải bái tao làm "sư phụ" không chừng! - Nhiệm tuyên bố với một giọng điệu đầy lạc quan. 

 

Chuyên đáp lại ngắn gọn: 

 

- Để coi! 

 

Khi nói như vậy, Chuyên quyết định dẹp qua một bên những tình cảm riêng tư của mình để toàn tâm ý hoàn thành sứ mệnh "giúp bạn". Anh không hình dung được Sương sẽ đón nhận lá thư của Nhiệm với thái độ thế nào. Kệ, thứ tư sẽ hay! - Chuyên thở dài. Từ nay đến đó, anh cũng bỏ cả kế hoạch "thức dậy từ tiếng chổi đầu tiên" để nhường ô cửa sổ cho Nhiệm sử dụng vào mục đích... triển lãm "nỗi buồn thế kỷ". 

 

Trong chuyện này, Mẫn đóng vai trò "quan sát viên", một "quan sát viên" luôn luôn thích thú và hồi hộp theo dõi diễn tiến của sự việc. 

 

Tối thứ tư, sau giờ dạy kèm, Mẫn vội vã quay về nhà, chân bước nhanh hơn thường lệ. Anh đang nóng lòng muốn biết kết quả "chuyện tình" của Nhiệm. 

 

Giờ này, lòng Mẫn đang thơ thới, vui vẻ. Quan hệ giữa anh và Thu Thảo đã trở lại bình thường. Cái không khí nặng nề hôm "tôi treo hình Thu Thảo để làm gì" đã biến mất, nhanh hơn là anh nghĩ. Suốt trong buổi học, đã mấy lần Mẫn định hỏi Thu Thảo về số phận của bức tranh nhưng rồi anh thấy không tiện, đành thôi. Mà Thu Thảo dường như cũng chẳng còn nhớ gì đến chuyện đó nữa. Cô cười nói ríu rít luôn miệng. Vui lây niềm vui hồn nhiên của cô, thỉnh thoảng Mẫn cũng nói đùa dăm ba câu khiến Thu Thảo cứ hỏi dò: "Anh có chuyện gì vui phải không?". Cô đâu biết anh vui chỉ vì thấy cô vui. Phần khác, những màn "tấn công tình cảm" gần đây của Nhiệm khiến anh cảm thấy cuộc sống phẳng lặng trước nay bỗng như hào hứng và sôi nổi hơn. 

 

Bước chân vào nhà, thấy Nhiệm đang nằm hút thuốc trên giường, Mẫn hỏi: 

 

- Thằng Chuyên chưa về hả? 

 

- Chưa. 

 

- Sao trễ vậy? 

 

- Ai biết! Chắc nó chờ em Sương viết thư trả lời! 

 

Mẫn phì cười: 

 

- Mày lúc nào cũng lạc quan tếu! 

 

Nhiệm dụi thuốc vào chiếc gạt tàn, nói: 

 

- Thật chứ tếu gì! 

 

Mẫn chọc: 

 

- Rủi em viết thư từ chối thì sao? 

 

Nhiệm hừ mũi: 

 

- Mày sao giống hệt thằng Chuyên, lúc nào cũng nói chuyện xui xẻo. 

 

Ngập ngừng một chút, Nhiệm nói tiếp: 

 

- Chắc chắn là em sẽ đáp lại tình cảm của tao, nếu như em không quá khù khờ. 

 

Mẫn nheo mắt: 

 

- Thế nếu như em khù khờ thật? 

 

Nhiệm chép miệng: 

 

- Thì... đời em sẽ khổ! Nếu như em cho tao "de" để vớ phải một thằng khác như mày hoặc như thằng Chuyên thì thật tội nghiệp cho em. 

 

Mẫn cười hí hí: 

 

- Tội nghiệp cho mày thì có! Còn em thì chẳng có gì phải tội. Cho "de" một thằng nhà báo như mày để yêu một thằng kỹ sư như tao, đời em "lên hương" thấy rõ! 

 

Nhiệm bĩu môi: 

 

- "Lên Hương" cái khỉ mốc! Mày tưởng kỹ sư ngon lắm hả? Bây giờ khối thằng thất nghiệp! 

 

Mẫn nhún vai: 

 

- Tao cóc sợ thất nghiệp! Nếu mình có tài năng thực sự thì chẳng sợ thiếu việc làm. Không làm nhà nước thì làm tư nhân. Kỹ sư hóa - thực phẩm như tao hoàn toàn có thể mở một lò bánh mì như nhà máy. Hoặc tao sẽ thành lập một xí nghiệp thực phẩm Cầu Tre thứ hai. Cũng có thể tao sẽ sản xuất bia, bán cho mày với thằng Chuyên, rồi tao sản xuất xi-rô cho em Sương uống mệt nghỉ, tao sẽ làm kem cho em ăn, ngon hơn kem Bạch Đằng gấp triệu lần, rồi tao sẽ làm.... 

 

Nhiệm cắt đứt lời thuyết trình hào hứng có khả năng kéo dài đến năm 2000 của Mẫn bằng một giọng kẻ cả: 

 

- Mày sản xuất gì thì kệ mày, nhưng muốn tiêu thụ được thì phải nhờ báo chí quảng cáo. Đằng nào mày cũng phải tới năn nỉ tao! 

 

Mẫn nheo mắt: 

 

- Tao cóc cần mày! Tao sẽ quảng cáo trên ti-vi! Hoa hậu Đỗ Thị Kiều Khanh sẽ uống một hơi hết ba chai xi-rô và duyên dáng tuyên bố: "Tôi trở thành hoa hậu nhờ ngày nào cũng uống xi-rô hiệu "Văn Mẫn". Thế là xi-rô của tao bbán đắt hơn tôm tươi! 

 

Nghệ thuật quảng cáo do nhà kỹ sư xi-rô tương lai vừa phát họa thật... hết ý! Nhiệm đành chịu thua: 

 

- Thôi cũng được! Nếu em Sương vớ phải thằng kỹ sư có đầu óc kinh doanh như mày thì đời em cũng không đến nỗi nào. Nhưng thằng ép em kia thì dứt khoát cho nó ra rìa. Em Sương mà nhào vô nó cũng như nhào vô lửa. Đời em sẽ cháy ra tro. 

 

Mẫn bật cười trước vẻ quả quyết của Nhiệm. Thằng ép em ở đây tức là Chuyên. Thoạt đầu, Chuyên cũng có dự định trở thành nhà báo như Nhiệm. Nhưng từ khi mê nhạc nước ngoài, Chuyên "tẩy chay" nghề báo. Suốt ngày, Chuyên chỉ mơ ước ra trường xong là xin về đài phát thanh tin tức và ca nhạc FM, tất nhiên anh sẽ phụ trách phần ca nhạc nước ngoài. 

 

Thấy Chuyên chuyển hướng... cuộc đời, bỏ mình đơn độc trên con đường "lập nghiệp", Nhiệm tức lắm. Mỗi lần nhắc đến chuyện đó, Nhiệm thường lấy câu: "Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép em" để châm chọc Chuyên. 

 

Lần này cũng vậy, Nhiệm "hạ uy tín" của Chuyên tối đa: 

 

- Em Sương mà lấy nó, suốt ngày chỉ có nhịn đói. Trong bụng toàn là móc đơn, móc kép... 

 

Trong khi Nhiệm đang hùng hồn công kích nghề nghiệp tương lai của thằng ép em thì thằng ép em bước vào. 

 

Thế là Nhiệm vội vàng nín bặt và bật người dậy, chìa tay ra: 

 

- Thư đâu? 

 

Chuyên trố mắt: 

 

- Thư gì? 

 

Nhiệm liếm môi: 

 

- Thư phúc đáp của em. 

 

Chuyên nhún vai: 

 

- Phúc đáp cái con khỉ! Em không chịu nhận thư của mày! 

 

Câu nói của Chuyên khiến Nhiệm chưng hửng: 

 

- Giỡn chơi kiểu gì nghe đứng tim vậy mày? 

 

Chuyên ngồi xuống ghế: 

 

- Tao giỡn mày làm gì! Em bảo là em không cần đọc thư màỵ Nhìn bộ mặt "ốm đói" của mày mấy bữa nay bên cửa sổ, em biết mày định "rên rỉ" những gì trong thư rồi! 

 

- Thế rồi sao? 

 

- Chẳng sao cả? Em bảo em không nhận, thế thôi! 

 

Nhiệm trách móc: 

 

- Lẽ ra mày phải làm mọi cách để em nhận, hoặc ít ra mày phải đọc cho em nghe những lời tình tứ tao viết trong thư chứ! Nghe những câu thơ của Nguyễn Bính, biết đâu em cảm động em "mê" tao thì sao! 

 

Chuyên gục gặc đầu: 

 

- Thì tao có đọc! Sau khi em bảo là em không nhận thư, tao liền bóc thư mày ra đọc cho em nghẹ 

 

Nhiệm sáng mắt lên: 

 

- Em có nghe không? 

 

- Có. Em nghe chăm chú. 

 

Nhiệm hồi hộp: 

 

- Nghe xong, em có nói gì không? 

 

Chuyên lắc đầu: 

 

- Không. Nhưng em cười. 

 

Mặt Nhiệm rạng rỡ: 

 

- Em cười hả? Em cười chứng tở là em thích thú khi đọc thư tao. 

 

Chuyên xác nhận: 

 

- Ừ, em rất thích. Em bảo là em đọc thư mày giống hệt như... 

 

Nhiệm nín thở: 

 

- Hệt như gì? 

 

Chuyên cười toe: 

 

- Em bảo là hệt như đọc báo... "Tuổi trẻ cười"! 

 

Nhiệm đỏ mặt: 

 

- Xạo đi mày! 

 

Chuyên gật đầu: 

 

- Thật. Em bảo sao mày không gởi đăng báo mà gởi cho em. 

 

Nhiệm nghiến răng: 

 

- Đồ yêu tinh! 

 

Chuyên làm mặt tỉnh: 

 

- Sao lại rủa em! Em chẳng phát hiện ra năng khiếu... làm báo của mày là gì! 

 

Còn Mẫn thì cười ha hả: 

 

- Hôm trước mày bảo em dễ thương như thiên thần, bây giờ lại bảo em là yêu tinh. Lộn xộn quá! 

 

Nhiệm gầm gừ: 

 

- Hôm trước khác, bây giờ khác! Bọn con gái là cái bọn thay đổi như chong chóng! 

 

Mẫn hắng giọng: 

 

- Chỉ có mày thay đổi thì có! Còn em Sương thì tao thấy trước sau vẫn vậy, chẳng bao giờ em để ý mày lấy một li. Đâu có trách em được! 

 

Nhiệm khăng khăng: 

 

- Cứ trách! Ai bảo hôm trước em hỏi tên tao làm tao tưởng bở... 

 

Chuyên bật cười: 

 

- Nói dóc đi mày! Hôm trước tự mày khai tên ra chứ em hỏi hồi nào! Tụi tao nghe rõ ràng! 

 

Nhiệm cãi bừa: 

 

- Em không hỏi nhưng thái độ thì rõ ràng muốn hỏi. Chỉ cần nhìn vào thái độ... 

 

Mẫn ngán ngẩm: 

 

- Thôi, thôi, cho tao can! Mày mắt lé nhìn đâu trật đó mà lúc nào cũng dạy đời, nghe mệt quá! 

 

Nhiệm cười hề hề: 

 

- Tao "dạy" kệ tao! Tụi mày không muốn "học" thì thôi, ai ép! 

 

Rồi Nhiệm nhìn Chuyên, chớp chớp mắt: 

 

- Nè mày, hay là em Sương có người yêu rồi! Chỉ có vậy thì em mới nỡ chê tao. 

 

Chuyên gật gù: 

 

- Hình như vậy. 

 

Nhiệm nhướng mắt: 

 

- Mày biết thằng khốn đó không? 

 

- Biết. 

 

Nhiệm hỏi dò: 

 

- Tao với thằng Mẫn biết không? 

 

- Biết. 

 

Nhiệm nuốt nước bọt: 

 

- Thằng nào vậy? 

 

- Tao chứ ai! 

 

Nhiệm bĩu môi: 

 

- Mốc xì! 

 

Chuyên tặc lưỡi: 

 

- Mày không tin thì thôi. 

 

Nhiệm nhếch mép: 

 

- Làm sao tin nổi! Tao mà em còn chê nữa là mày! 

 

Chuyên thản nhiên: 

 

- Nhưng tao có lợi thế hơn mày là tao học chung lớp với em. Tuần nào tụi tao cũng gặp nhau hai, ba lần. 

 

Mẫn chen vào: 

 

- Gặp nhau hoài thì trước sau gì cũng "dính" thôi! Sách đã nói rồi: "Nhất cự ly, nhì tốc độ"! 

 

Nhiệm chừng như thấm ý. Anh buồn bã thừa nhận: 

 

- Thằng Mẫn nói nghe cũng có lý! 

 

Rồi Nhiệm ngó Chuyên: 

 

- Thôi, tao "bàn giao" em Sương cho mày đó! Tao sẽ chọn cho mình con đường khác, rộng rãi hơn... 

 

Mẫn trêu: 

 

- Con đường nào đó mày? Nếu rộng rãi thì cho tao đi với! 

 

Nhiệm nghiêm giọng: 

 

- Mày đi theo không được đâu! Đây là con đường dẫn đến trái tim em Thủy, chỉ có tao mới đủ khả năng đi trên con đường gập ghềnh đó. Mày lò dò đi theo là té gãy giò liền. 

 

Mẫn cười: 

 

- Tao đùa thôi chứ đi theo mày làm gì! Nhưng chừng nào mày mới khởi hành? 

 

Nhiệm gãi đầu: 

 

- Khở hành thì tao khởi hành từ lâu rồi nhưng trước nay tao mới đi những bước thăm dò, chưa đi thật. Kể từ hôm nay, tao sẽ tăng tốc độ, thậm chí tao sẽ chạy với tốc độ khủng khiếp của... Ben Johnson. 

 

Chuyên liếc Nhiệm: 

 

- Làm gì chạy dữ vậy? 

 

Nhiệm hừ giọng: 

 

- Chạy đua với mày chứ làm gì! Mày chạy với em Sương, tao chạy với em Thủy, xem đứa nào tới đích trước. Giống như cuộc chạy đua giữa thỏ và rùa vậy. 

 

Mẫn vỗ tay: 

 

- Hoan hô! Tao sẽ làm trọng tài! Đứa nào tới đích sau sẽ bao anh em một chầu phở, đồng ý không? 

 

Chuyên nhíu mày: 

 

- Chạy đua với thằng Nhiệm cũng được thôi, nhưng căn cứ vào đâu để làm "đích"? 

 

Mẫn lúng túng: 

 

- Ừ hén! Căn cứ vào đâu cà? 

 

Nhiệm đề nghị: 

 

- Đứa nào hôn được em trước coi như tới đích! 

 

Chuyên nhăn mặt: 

 

- Thôi đi mày! Chưa yêu đã nghĩ đến hôn rồi! Tình yêu không phải lúc nào cũng "thực dụng". Mày có nghe bài hát "Yêu nhau chưa chắc đã là hôn nhau" chưa? 

 

Mẫn cũng phản đối đề nghị của Nhiệm: 

 

- Mà nếu tụi mày có hôn nhau cũng hôn lén lút ở đâu, làm sao tao kiểm tra được. 

 

Nhiệm thở dài: 

 

- Vậy mày tính sao? 

 

- Bây giờ như thế này, - Mẫn nói, sau một hồi nghĩ ngợi - Đứa nào rủ được em đi xem phim trước coi như thắng cuộc, được không? 

 

Chuyên đồng ý ngay: 

 

- OK! 

 

Chỉ có Nhiệm là chưa chịu: 

 

- Rủ em đi xem phim thì đâu có nói lên được điều gì? 

 

- Giỡn hoài! Nếu em không "chịu" mày sức mấy em đi chung với mày! 

 

Nhiệm tỏ ra "hách xì xằng": 

 

- Nhưng như vậy thì dễ quá! 

 

Mẫn hất hàm: 

 

- Dễ thì mày làm đi! Thằng Chuyên sẽ dẫn tao và mày đi ăn phở! 

 

Nhiệm gật đầu, giọng hăm dọa: 

 

- Được rồi! Thằng Chuyên chuẩn bị sẵn tiền đi! Nội trong tuần này tao sẽ dẫn em Thủy đi xem phim! 

 

Trong thoáng mắt, Nhiệm quên mất nỗi buồn em Sương. Trong đầu Nhiệm bây giờ chỉ còn mỗi một bóng hình của Thủy. Mà Sương hay Thủy cũng vậy thôi, em nào Nhiệm cũng yêu... chân thành và chẳng bao giờ anh áy náy về điều đó. Mặc cho Chuyên và Mẫn dọn giường chuẩn bị đi ngủ, Nhiệm bỏ ra ngồi trước đầu cầu thang, miệng hát "là lá la" còn đầu thì loay hoay nghĩ cách "dụ khị" em Thủy. Một khi không còn nợ tiền nhà thì con người ta có thể nói tiếng "yêu" một cách tự tin và dễ dàng, Nhiệm tự nhủ lòng như vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.