Sau khi Hào Kiệt đỡ anh lên phòng, thì cũng ra ngoài để anh nghĩ ngơi.
Diệp Băng Băng đã lái xe về đậu ngay căn cứ, các anh thấy cô về chạy lại hỏi.
"Sao em lại về rồi " Huyết Từ Ca nhìn cô, cô khoá lại cửa xe đi vào trong căn cứ, đi thẳng vào phòng Lão Đại không trả lời anh, các anh thấy vậy cũng đi theo.
"Không biết, Lão Đại gọi em về gấp các anh ở ngoài đi" Diệp Băng Băng trả lời.
Diệp Băng Băng căng thẳng đứng ngoài cửa, chưa kịp rõ cửa phòng, giọng nói nam tính vang lên..
"Vào đi" Diệp Băng Băng bước vào phòng..
"Dạ Lão Đại cho gọi tôi về gấp như vậy không biết có việc gì ạ.." Diệp Băng Băng cúi gầm mặt xuống
"Nhiệm vụ của em phải nhanh chóng hoàn thành sớm nhất có thể, Tử Gia có thể đang cảnh giác em và công an cũng để ý tới rồi..
"Tôi đã rõ, Lão Đại cứ yên tâm..
"Tôi biết em hiện đã là vợ của Tử Lâm Phong, nhưng tôi hi vọng em ở gần hắn như vậy, đừng nảy sinh ra tình cảm gì với hắn cả, tôi không thích em có tình cảm với hắn.." Lão Đại đứng dậy từ từ đi lại phía cô, tay thì nâng cằm cô lên, tay thì dịnh lấy eo cô
Diệp Băng Băng lùi lại phía sau, thì hắn đã kéo sát người cô lại hắn..
"Đừng sợ tôi sẽ không làm gì em, tôi chỉ muốn nhắc nhỡ cho em biết, hoàn thành xong nhiệm vụ tôi sẽ cho em có cuộc sống mới và luôn hạnh phúc, muốn gì có đó..
"Vâng, Lão Đại yên tâm tôi sẽ không có bất cứ tình cảm nào với Tử Lâm Phong, sao ngài biết hắn ta mù nhưng lại muốn tôi gã vào Tử Gia." Diệp Băng Băng rung rẩy nói nhưng có vẫn cố kiềm nán nổi sợ vào trong
"Bởi vì hắn mù, em mới dễ hành động, và hắn không thể thấy được nhung nhan, nhan sắc xinh đẹp này của em.
"Vâng, nếu không có gì, xin phép ngài..
"Được, nhưng em nhớ rằng những hành động của em tôi luôn quan sát 24/7, nên đừng làm việc gì sau lưng tôi..
"Rõ" Diệp Băng Băng đi ra khỏi phòng liền thở phào nhẹ nhõm, hắn ta thật là đã làm cô sợ, những lời nó của hắn cô đã hiểu rõ từng chút một, hai năm qua vẫn vậy, hắn luôn muốn cô biết cô chỉ được quyền sở hữu của hắn, không được của ai khác.
Hắn thật sự muốn Diệp Băng Băng là người phụ nữ của hắn, hay là muốn những lợi ích cô đã làm cho hắn hai năm qua.
Diệp Băng Băng gương mặt chút khó chịu bước ra khỏi phòng tay cô đã phủi bụi những chỗ mà hắn đã chạm lên người cô
"Lão Đại nói gì với em đấy" Huyết Từ Ca đứng dựa tường đợi cô ra
"Chuyện vặt thôi ý mà, mà hai anh ấy đâu rồi anh" Diệp Băng Băng tay sờ sờ đầu nói
"Tụi nó bên ngoài ngắm nhìn chiếc xe của em đấy"
"Vâng" Diệp Băng Băng vội đi ra ngoài, thì thấy hai anh đang ngắm nhìn chiếc xe đắm đuối
"Làm như lần đầu bọn anh thấy nó vậy.." Diệp Băng Băng chống nạnh nói, Chu Hắc Minh và Song Thiên Lãnh nhìn coi
"Thì đây là con xe Lamborighini SC63 phiên bản giới hạn, chỉ có hai chiếc trên thới giới thôi đấy, em gái bọn anh sướng rồi.." Chu Hắc Minh liền ghen tị với cô.
"Sướng con khỉ, hay vậy đi anh muốn lái nó không?
"Cho anh lái à.!
"Đương nhiên là không, nếu anh muốn vậy em và anh đổi vị trí cho nhau đi, anh làm vợ của Tử Lâm Phong, con dâu của gia tộc Tử Gia lớn nhất nhì thế giới, em thì sẽ thay thế vị trí của anh Chu Hắc Minh..!" Diệp Băng Băng tiến lại gần anh lộ ra nụ cười gian xảo
"Em, em bị điên à, anh là trai thẳng đó, nghĩ sao làm vợ của tên Tử Lâm Phong vậy.." Chu Hắc Minh giận dỗi đến nỗi lời nói lấp bấp..
"Hahaha" Ba người họ đứng khoanh tay mà cười lớn
"Em trêu anh thôi, thôi bye, em về đây.." Diệp Băng Băng lấy chìa khoá xe ra bấm nút mở cửa xe(tít,tít) cô mở cửa xe bước vào, nhìn cô lúc ấy rất ngầu như một vị tổng tài thật thụ.
"Ngầu quá.." Song Thiên Lãnh không ngậm được mồm mà khen cô..
"Điêu quá, ông anh ơi, nhà của mấy anh biệt thự nhà cao cửa rộng biết bao nhiêu chiếc siêu xe.." Diệp Băng Băng mở kính xe lú đầu ra ngoài nói.
"Sao giàu bằng em.." Diệp Băng Băng vẫy tay chào tạm biệt mọi người sau đó cũng lái xe rời đi, chiếc khi đi cô còn trêu mấy anh mà nẹt pô mấy cái điếc cả tai.
"Con bé này" Chu Hắc Minh liền la lớn, khói lúc đấy bay khắp nơi trên không chung..
Ba anh lấy tay che mũi mà ho sặc..
"Hai cậu xem chiều con bé quá nó hư là hai cậu đó" Chu Hắc Minh đánh vào vai hai người mấy cái, Song Thiên Lãnh và Huyết Từ Ca chỉ cười và rời đi.
Diệp Băng Băng không về Tử Gia, cô đã đi về nhà thăm bố.
Nghe tiếng pô xe, hai cô người hầu đã đi ra đứng đợi sẳn ngay cửa.
"Dạ chào tiểu thư.." Hai cô hầu gái cúi đầu chào
"Ừm bố tôi đâu" Diệp Băng Băng cởi giày ra đưa chìa khoá xe cho bọn họ..
"Dạ Lão Gia trên lầu ạ.." Diệp Băng Băng định lên lầu cô nhìn vào bếp thì có người đang nấu ăn, cô liền thắc mắc tự hỏi:
"Mình nhớ là chỉ có hai người hầu thôi mà nhỉ.." Diệp Băng Băng đi vào bếp thì thấy đó chính là bà vú nuôi của cô, bà đã đi theo ba cô và chăm sóc cô khi còn rất nhỏ..
"A, bà zú,con nhớ bà quá.." Diệp Băng Băng la lớn như một đứa trẻ