Phóng Thủy Thì Sao Hử

Chương 4



Editor + Beta-er: ToruD

Hàn Chương bận bịu hơn nửa ngày mà đến cả bóng của tên trộm nội y còn chưa thấy, vậy mà lại đem tên của bản thân nói rõ ra mất tiêu.

Chờ y suy nghĩ ra được điểm nào không hợp lí, người đã đi mất, tiền còn nằm trong tay y.

Tờ tiền màu hồng trong chốc lát như biến thành củ khoai lang phỏng tay, vứt đi cũng không được mà giữ lại cũng không xong, làm cho Hàn Chương đau đầu hết sức.

Lần sau mà còn gặp lại người này chắc chắn phải nói rõ ràng với anh, không thể bôi nhọ hình tượng chói lọi của cảnh sát nhân dân được.

Y yên lặng hướng tầm mắt nhìn về nơi cuối con đường vắng tanh, xoay người đi về hướng ngược lại.

Hàn Chương suy nghĩ rất chu toàn nhưng mà mấy ngày tiếp theo khu vực quản lí lại liên tục nhận được mấy vụ án, y bận bịu tới mức chân không chạm đất, hoàn toàn không thể nghĩ được chuyện gì nữa, hiển nhiên đem chuyện của Lâm Xuân Chu để sau đầu.

“Anh Hàn!” Hoa khôi sở cảnh sát của làng Đại học đồng chí Mã Hiểu Hiểu đi tới trước bàn công tác của Hàn Chương, nhỏ giọng nói, “Có hai nữ sinh tới, nói là ở trên đường gặp tên biến thái có sở thích khoe “hàng”, muốn báo cảnh sát.”

Hàn Chương vội vàng viết báo cáo cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Vậy cô đưa các cô ấy đi viết tường trình đi, trở về lại cho người đi tới đường đó nhìn thử.”

Mã Hiểu Hiểu: “Một nữ sinh trong đó nói là đã chụp ảnh lại, người đã bị họ dọa chạy từ lâu rồi.”

“Vậy lấy ảnh chụp của hai cô gái ấy lưu lại đi, nói với hai người họ bao giờ có tin tức sẽ lại liên hệ.”

Thời gian nghỉ trưa Hàn Chương gặp một đám người đang tụ cùng một chỗ cười hi hi ha ha, dường như đang chuyền tay nhau đọc cái gì vậy, xuất phát từ lòng hiếu kì cũng đi tới tụ tập.

“Xem cái gì đấy hở?” Y hỏi.

Mã Hiểu Hiểu nghe thấy âm thanh nhìn lại, hóa ra là y, mặt lập tức cứng đờ: “Anh Hàn…”

Những người khác lần lượt phát hiện Hàn Chương đã đến, tức khắc câu nệ đứng lên, không dám ở trước mặt y làm càn.

“Bọn em đang xem tấm ảnh của tên biến thái thích khoe “hàng” ấy.” Có một vị lá gan hơi lớn, cảnh viên trẻ tuổi Tiểu Trương, cười đem vật đang được chuyền đọc đưa tới trước mặt Hàn Chương: “Mang trang bị rất đầy đủ, mũ, kính mắt, khẩu trang, có cố gắng che mặt, nhưng thật ra thấy rất rõ ràng.”

Hàn Chương nhíu mày, nhận tấm hình nhìn một chút. Có lẽ do chụp vội, không ngắm được trọng tâm, hình ảnh có chút không rõ, trong bức ảnh là một người đàn ông mặc chiếc áo gió không quá vừa người, trên đầu đội mũ ngư dân, lại như Tiểu Trương nói, quấn tốt lắm.

Dáng người chỉ có thể nói nằm ở bậc trung, thậm chí có phần thấp bé, hạ thân cũng mặc một cái quần bò rộng thùng thình không quá vừa người, quần tuột đến dưới háng, lộ ra dương v*t đang cương.

“Cái này mà mọi người cũng có thể cười thành như vậy á hả?”

Hàn Chương chỉ cảm thấy mắt cay xè, chỉ liếc mắt nhìn một cái chứ không nguyện nhìn thêm lần nào nữa, đang chuẩn bị đem tấm ảnh vứt trở về trên bàn, Tiểu Trương lại nói: “Không phải đâu anh Hàn, anh nhìn kỹ lại xem, người này mặc một cái quần lót tơ tằm hoa màu hồng nhạt đó, em lấy thị lực 2.0 của mình cam đoan với anh, nhất định là quần lót của nữ.”

Hàn Chương vừa muốn buông ra thì ngón tay lại một lần nữa cầm tới trước mắt, vừa thấy phía dưới có hơi bất ngờ. Tuy rằng chỉ lộ đường viền màu hồng nhạt nhưng y tin tưởng phán đoán của Tiểu Trương, chưa từng thấy quần lót nào dành cho đàn ông trưởng thành mà như vậy cả.

“Mấy ngày tới mau tăng cường tuần tra buổi tối, trò này buồn nôn quá đấy.” Hàn Chương lộ vẻ mặt chán ghét.

Lại qua vài ngày, tên biến thái đấy không thấy xuất hiện nữa nhưng tên trộm nội y lại kéo nhau trở lại. Chỉ có điều lần này gặp tai họa không phải Đại học A, mà là hai trường đại học lân cận.

“Làng Đại học có tổng cộng năm trường đại học, hiện tại ba trường đều mất trộm, tên trộm này lá gan càng ngày càng lớn, phạm vi lấy trộm cũng càng ngày càng rộng.” Mã Hiểu Hiểu vừa trở mình ghi chép vừa báo cáo: “Em cùng với Tiểu Trương đã đi thăm dò qua CCTV của Đại học B và Đại học C rồi, một đoạn hữu dụng cũng không có luôn, rõ ràng là đã từng bị chạm qua.”

Tiểu Trương bổ sung: “Giữa các sinh viên đều có lời đồn với nhau, nói tên trộm nội y làng Đại học này á hả, mỗi đêm đạp nguyệt mà đến, chuyên trộm nội y nữ sinh có bộ dạng xinh đẹp. Anh không biết đâu anh Hàn, trên BBS* của làng Đại học đã bắt đầu đánh cược người sẽ bị trộm tiếp theo là ai luôn rồi đó.”

* BBS: cụm từ viết tắt của Bulletin Board System, nghĩa là bảng thông báo điện tử.

Hàn Chương nghe được khóe mắt quắt thẳng tới, trực tiếp buông lời lỗ mãng: “Lại còn đạp nguyệt mà tới nữa chứ, đều có bệnh à.”

Tiểu Trương nhún nhún vai: “Trung nhị* chắc luôn.”

* 中二 (Chūnibyō) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở.

Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”.

Đúng lúc này, di động Hàn Chương vang lên, trước y ra hiệu tạm dừng, mắt nhìn người gọi điện. Trên màn hình biểu thị “Thằng oắt thỏ con”, Hàn Chương ban đầu muốn ấn tắt, do dự một lát vẫn tiếp điện thoại.

“Nói!” Y trước một bước mở miệng.

Hoàn cảnh ở đầu bên kia rất huyên náo, tiếng người hỗn tạp, giống như có cãi nhau.

“Anh! Anh mau tới đây, bên này xảy ra đánh nhau, sắp nảy lửa luôn rồi này, ngay tiệm thịt nướng cạnh trường em luôn ấy anh biết không?”

Hàn Chương vừa nghe đúng là chuyện chính sự, bật người thay đổi ngữ khí: “Ai đánh ai hả? Tổng cộng mấy người?”

Hàn Sơn vừa ăn dưa chuột vừa cùng anh nhóc gọi điện thoại, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hút khí khàn khàn, như là bị người nào đó đánh vậy.

“Thì chủ hai tiệm thịt nướng Vương thị với Lý đại đánh nhau, nghe nói tranh đoạt nhà ở gì đó ấy, khả năng là có uống rượu, khoảng 3 tới 5 gã đàn ông cao to nổi giận đùng đùng đi tới, sau đó là hỗn chiến, em thấy cũng tầm mười mấy người, anh mang nhiều người tới một chút.”

Hàn Chương cúp điện thoại, bên trong sở cũng vừa lúc nhận được mệnh lệnh xuất cảnh. Theo như lời Hàn Sơn, mười mấy người kéo bè kéo lũ đánh nhau. Hàn Chương cũng không lãng phí thời gian thêm, mở còi báo động, mang theo cả xe lẫn người nhanh chóng đến tiệm thịt nướng.

Lúc đến nơi, cả trong lẫn ngoài của hai tiệm đã chật ních người muốn xem náo nhiệt, Hàn Chương liên tiếp hô: “Nhường một chút nhường một chút, cảnh sát chấp pháp đây. Tránh ra!”

Thật vất vả chen vào, chỉ thấy không mấy người còn đứng, đều nằm trên mặt đất hết, không phải hai bên lao vào đánh nhau thì cũng là ngồi một chỗ rầm rì băng bó.

Hàn Chương tiến lên kéo người: “Đừng đánh, dừng tay lại hết cho tôi!”

Đại đa số người nhìn thấy cảnh sát tới đã dừng tay nhưng lại có 2, 3 tên say rượu không ít, hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy đối thủ bất động lập tức nhân cơ hội tung một quyền tới.

Hàn Chương vừa muốn xông lên ngăn chặn vừa lên tiếng cảnh cáo đối phương. trong đám người đột nhiên nổi lên một hồi kinh hô, sau đó trong chớp mắt y đã bị gã đàn ông to lớn ở bên cạnh xông lên tấn công ngã trên mặt đất.

Chóp mũi nồng nặc mùi rượu, Hàn Chương bị đánh vào thái dương, lập tức cảm thấy cả người trời đất quay cuồng, ngay cả lỗ tai cũng ong ong hết cả lên.

Trong mấy giây đó những người khác đều cảm thấy mông lung, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy một người đàn ông nhấc tay phải lên cao muốn tung về phía y.

Hàn Chương ngầm nhấc tay lên, dùng quả đấm thép của mình chặn ngang chế trụ đối phương, nhanh như trở bàn tay tóm lấy, giây tiếp theo người nọ đã mơ mơ hồ hồ bị y vặn tay đè ở trên mặt đất.

Thực ra nó chỉ xảy ra trong vòng mười mấy giây, nhanh đến nổi bọn Tiểu Trương cũng không kịp phản ứng để hỗ trợ, người đã bị đè trên mặt đất.

“Ngoan ngoãn đi!” Hàn Chương húc đầu gối vào điểm yếu ở thắt lưng đối phương từ phía sau, lực đạo không lưu tình chút nào, cho dù người đàn ông uống rượu say tí bỉ nhưng vẫn bị đau tới mức gào khóc.

Toàn bộ mười mấy người đều bị mang đi, Hàn Chương chạm vào cái trán đau nhức đang nảy lên liên tục, không cần nhìn cũng biết đã sưng hết lên.

“Anh!” Hàn Sơn theo đám người chen chúc lại gần, thấy y phản ứng đầu tiên là sửng sốt, quýnh lên: “Cảnh sát mới nãy là anh hả? Anh có bị nặng lắm không, có muốn đến bệnh viện xem qua một chút không?”

Hàn Chương không kiên nhẫn đẩy nhóc ra nói: “Nhìn xem, vết thương nhỏ này có là gì.” Y trở về xe cảnh sát, nửa đường đột nhiên dừng lại, xoay người gầm lên với Hàn Sơn: “Đã trễ thế này còn không về phòng ngủ mà càn rỡ quậy ở bên ngoài vậy hả? Muốn anh tẩn cho mày một trận ra trò đúng không?”

Hàn Sơn bị dọa nhảy dựng, hướng về phía y le lưỡi, chào hỏi đám người kia một tiếng, vội vàng cùng bạn cùng lớp rời đi.

Tuy rằng Hàn Chương không đem thương tích ban nãy của mình báo cáo lại nhưng bị thương trong lúc chấp hành công vụ không phải việc nhỏ, hơn nữa vết thương còn nằm ở trên đầu. Lãnh đạo trong sở sau khi biết chuyện lập tức cho y ban ngày đi bệnh viện kiểm tra qua, không cần trì hoãn, vì thế y được hẳn một ngày nghỉ.

Chờ Hàn Chương lần thứ hai từ bệnh viện trở ra, trên tay đã thừa ra một túi thuốc.

Y đứng trên lề đường, chuẩn bị gọi xe về nhà ngủ, đang ngáp một cái, một chiếc xe ở bên trái chậm rãi chạy tới, vững vàng ngừng lại trước mặt y.

Y thấy xe này hơi quen quen.

Hàn Chương khom thắt lưng xuống, chỉ thấy cửa kính xe từ từ kéo xuống, lộ ra gương mặt hòa nhã đang mỉm cười của Lâm Xuân Chu.

“Khéo ha?” Lâm Xuân Chu mở khóa cửa, “Cậu muốn đi đâu? Tôi chở đi.”

Hàn Chương không từ chối, trực tiếp mở cửa chui vào ghế phó lái: “Sao anh lại ở đây?”

Lâm Xuân Chu mở đèn rồi cho xe lăn bánh: “Vừa mới chở một vị khách tới bệnh viện thì nhìn thấy cậu.” Anh liếc mắt nhìn qua trán Hàn Chương, điềm nhiên như không nói: “Cậu bị thương à?”

Vết thương của Hàn Chương qua một đêm lại càng sưng, nhìn thoạt qua rất dọa người.

“Ừm, bị một tên say đánh.”

Y cũng không giấu giếm, lại không thèm nói rõ ràng, Lâm Xuân Chu vì y mà tự tưởng tượng ra một câu chuyện viễn tưởng không chân thật khác.

Anh hơi hơi nhíu mày: “Xuống tay nặng như thế à. Tôi nói rồi cậu đừng có làm việc đấy nữa, nguy hiểm lắm đấy.”

“Vì dân mà phục vụ thôi.” Có lẽ đầu vẫn còn di chứng, Hàn Chương không suy nghĩ gì đã nói ra.

Nói xong y đã hối hận, y quên mất thân phận “trai đứng đường” của mình mất tiêu.

Lâm Xuân Chu: “…”

Hàn Chương muốn giải thích nhưng đã muộn: “Thật ra… Không phải như anh nghĩ đâu.”

Mắt Lâm Xuân Chu chăm chú nhìn phía trước, không tự nhiên mà ừ hai tiếng.

Hàn Chương biết anh không tin, thành thật mà nói nếu chuyện này xảy ra trên người y thì y cũng sẽ không tin đâu.

Đi tới giao lộ, mấy chiếc xe phía trước cũng ngừng lại, xem chừng là vừa chạm đèn đỏ. Lâm Xuân Chu tùy tiện phanh lại, vững vàng ngừng lại phía sau một chiếc xe đang đi trước.

“Thật ra không phải như anh nghĩ.” Hàn Chương đang muốn nhân cơ hội này cùng anh giải thích rõ ràng, đột nhiên trước tầm mắt xuất hiện dáng người của một người đàn ông nhảy lên, thoáng cái nhào tới trên động cơ, lúc ngẩng mặt vừa vặn bốn mắt chạm nhau.

Bầu không khí thoáng chốc yên lặng.

Lâm Xuân Chu chưa kịp phản ứng, chợt nghe người đàn ông bên cạnh phun ra một câu thô bạo, ngay sau đó giống như tiến vào trạng thái của báo săn mồi, đột nhiên kéo mở cửa xông ra ngoài.

Mà người đàn ông có vóc dáng nhỏ kia vừa thấy Hàn Chương như gặp phải Godzilla*, tất cả sợ hãi đều viết lên hết trên mặt, xoay người bỏ chạy.

*哥斯拉 – ca tư lạp: con quái vật Godzilla mọi người vẫn hay biết ý.

“Người đâu! Ăn cắp di động!! Người mau tới! Bắt lấy hắn!” Cùng lúc đó, giọng nữ hoảng hốt lo sợ từ phía sau truyền tới.

Đèn đỏ chuyển xanh, cuộc truy đuổi giữa dòng xe cộ đông đúc bắt đầu. Lâm Xuân Chu một mặt cho xe lăn bánh một mặt quan sát tốc độ của hai người phía trước. Lúc nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn lắc mình một cái đã quẹo vào ngõ tắt nhỏ của người đàn ông kia, anh cho xe tăng tốc độ, thoáng cái rẽ chen sang làn xe bên cạnh, khiến cho chiếc xe phía sau suýt chút nữa đâm sầm vào xe anh, lái xe phẫn nộ ấn còi inh ỏi.

Lâm Xuân Chu bất chấp nhấn chân ga, nhẹ nhàng đánh tay lái rẽ ở ngã tư.

Hàn Chương đuổi theo người đàn ông rẽ vào ngõ hẻm chật hẹp, bị người kia liên tục tạo ra vật cản ngáng đường khiến cho y càng ngày càng cáu kỉnh.

Ngay lúc y lại một lần nữa bay qua chiếc xe đạp bị đẩy ngã trên mặt đất, rốt cục nhịn không được nữa mắng: “Phùng Đào, mày đừng để tao bắt được, nếu không đừng hòng tao tha cho mày!”

Người đàn ông kia có xu hướng muốn đứng lại nhưng vừa nghe xong câu nói đó lại bật người đứng lên dùng hết sức lẫn trốn.

Hàn Chương trong lòng chửi má nó, đành phải tiếp tục đuổi theo.

Hẻm nhỏ có hai đầu thông ra bên ngoài, nằm chính giữa hai bức tường của hai tòa nhà, mắt thấy người kia chỉ còn cách lối thoát của ngõ hẻm chừng khoảng mười mét, Hàn Chương sốt ruột tới nổi hận không thể có ngọn giáo trong tay thẳng tay đâm thủng ngực tên ngu ngốc kia.

Một khi đối phương biến mất giữa dòng người, việc tìm người sẽ chẳng dễ dàng chút nào.

Hai người đều có thể cảm nhận được đây là nước cờ cuối cùng, nghĩ rằng chỉ có thể so đấu tốc độ, không ngờ tới lại đột nhiên xuất hiện cái gọi là “ngoài ý muốn”.

Vật thể khổng lồ màu trắng đứng chắn trước đầu ra, trong nháy mắt đem lối thoát duy nhất của Phùng Đào chặn lại.

Chiếc xe xuất hiện thật sự rất đúng lúc, canh thời gian rất chuẩn, sớm một chút trễ một chút đều không được. Phùng Đào không kịp chuẩn bị, bổ nhào lên cửa xe, còn muốn dùng tay lẫn chân bay qua chướng ngại, phía sau Hàn Chương đã đuổi kịp.

Hàn Chương kéo ống quần hắn một phát đem hắn túm xuống: “Lại muốn chạy à!” Y nghiến răng nghiến lợi, nắm hai tay hắn trói quặt đè lên động cơ.

Cả khuôn mặt Phùng Đào dán chặt lên mui xe đến mức biến dạng, miệng không ngừng xin tha: “Hàn cảnh quan, em sai rồi, em không dám nữa, anh tha cho em đi! Em nguyện làm nội gián cho anh để lấy công chuộc tội, em… Nếu phát hiện ra đám nào chơi thuốc em sẽ báo với anh ngay!”

Hàn Chương đập vào đầu hắn một cái: “Bớt nhiều lời! Mẹ nó, đã là lần thứ mấy rồi?”

Phùng Đào có thể xem như là người quen cũ của đồn cảnh sát ở làng Đại học. Ẩu đả đánh nhau, trộm cắp linh tinh, án lớn không có nhưng án nhỏ lại không thiếu, Hàn Chương bắt hắn nhiều tới mức cũng cảm thấy phiền.

Hàn Chương mắng hắn xong mới ngẩng đầu lên, thấy Lâm Xuân Chu lẳng lặng đứng bên cạnh tay lái vịn cửa xe, rõ ràng nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người họ, biểu tình có chút kinh ngạc lại có chút mờ mịt.

“Lái xe không tồi.” Hàn Chương hơi nâng cằm về phía anh, sau đó cùng anh thương lượng một chút: “Chuyện kia… Có thể chở chúng tôi tới đồn cảnh sát được không? Tôi phải mang tên ngu xuẩn này tới đó.” Hàn Chương nắm tóc Phùng Đào ép hắn ngẩng đầu, quơ quơ về phía Lâm Xuân Chu.

Lâm Xuân Chu nhất thời không biết nói gì: “…”

Anh há miệng thở dốc, lúc nhìn thấy ánh mắt mang mười phần kiên quyết của Hàn Chương lại hồ đồ gật đầu, khi lấy lại tinh thần thì cả ba người đã ngồi trong xe mất rồi.

Hàn Chương áp Phùng Đào ngồi ở phía sau, trong quá trình chạy không ngừng cảm nhận được ánh nhìn từ phía trước, càng xác định rõ là đường nhìn từ kính chiếu hậu hướng tới.

“Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Hàn Chương nhìn thẳng vào mắt đối phương, thoải mái nói.

Lâm Xuân Chu thu hồi tầm mắt: “Cậu là cảnh sát thật à?”

“Ừm.”

“Vậy cậu còn theo tôi…” Lâm Xuân Chu nhíu nhíu mày, cân nhắc từ ngữ nói, “Trả giá?”

Hàn Chương cười rộ lên: “Nếu anh không để ly nước trên nóc xe thì tôi có thể cùng anh mặc cả hở?”

Lâm Xuân Chu nhìn đôi mắt phản chiếu qua gương chiếu hậu, từ nét cười quái dị của y đột nhiên hiểu ra được cái gì đó.

“Cậu muốn thả mồi nhử để chấp hành pháp luật?”

Hàn Chương phủ nhận: “Tôi chỉ muốn giáo dục lại tư tưởng về hành vi ngang nhiên gọi gái trên đường của anh một tí thôi…”

Y còn chưa nói xong, Lâm Xuân Chu đã nghiêm túc đánh gãy lời y: “Tôi không có đi chơi gái, ly nước kia là đồ uống của khách. Hơn nữa tôi không phải cố ý để trên nóc xe, tôi đã nói qua với cậu rồi mà, ngoài ý muốn.”

Ai biết tài xế như anh lại có thể thân thiết mua nước cho hành khách chứ, lần tới có thể hay không giúp tôi đi chợ mua đồ ăn luôn ha? Hàn Chương trong lòng oán thầm, lại khôn ngoan không nói ra khỏi miệng.

“Được được được, dù sao cũng chỉ là hiểu lầm một tí thôi mà.” Y muốn nói trước kia y có một hai phần không tin, nhưng hôm nay lại thấy Lâm Xuân Chu xông ra giúp y bắt tên trộm đã hoàn toàn mang hoài nghi kia tiêu trừ hết.

Người này quả thực nhiệt tình bảo hộ nhân dân so với y chỉ có hơn, cả người quang minh chính đại khiến trời đất phải cảm động, thật sự không giống với mấy gã cặn bã gọi gái bên đường.

Hơn nữa…

Hàn Chương nhìn xuyên qua gương chiếu hậu mà đánh giá mặt mày đối phương.

Lúc không nói gì, đôi mắt Lâm Xuân Chu lộ ra một chút lạnh nhạt, thêm kính mắt gọng vàng càng gợi ra cảm giác xa cách. Nhưng khi anh vừa mở miệng nói chuyện, khóe môi tự nhiên sẽ nhếch lên, kết hợp với giọng nói miền Nam mềm mại của anh, cứ như gió xuân thổi qua, khắp người đều sảng khoái.

Với diện mạo của anh, thực ra không cần phải dùng tiền đi gọi gái như thế, đến quán bar đi một vòng, không thiếu người muốn cùng anh qua đêm đâu.

Hàn Chương cảm thấy được lúc trước chính mình có lẽ là bị ly nước Starbucks kia che mắt mất rồi mới có thể bướng bỉnh mà muốn thử đối phương, khiến cho lúc này xấu hổ vô cùng.

Dọc theo đường đi Lâm Xuân Chu lại không chủ động mở miệng nói chuyện, Hàn Chương tự hiểu anh đột nhiên biết chân tướng, cần có thời gian bình phục, cũng không nói nữa.

Đến khi tới đồn cảnh sát, Lâm Xuân Chu cùng bọn họ xuống xe.

Hàn Chương nhìn thấy anh như thế, đem nghi hoặc viết hết lên mặt.

Lâm Xuân Chu liếc mắt nhìn Phùng Đào đang cúi thấp đầu không dám lên tiếng, lại nhìn về phía Hàn Chương, cũng nghi hoặc: “Tôi không cần làm bản tường trình gì à?”

Hàn Chương lúc này mới nhớ tới còn có việc này, “À” một tiếng nói: “Đúng rồi! Anh đi theo tôi, tôi tìm người cho anh.”

Vào trong sở, đồng nghiệp thấy y vừa đi đã trở lại trước tiên là sửng sốt, lại nhìn thấy người đang cúi đầu bị y đẩy mạnh ra phía trước là ai, lập tức hiểu.

“Trên đường cướp điện thoại.” Hàn Chương lấy ra chiếc điện thoại màu Gold Champagne để lên bàn: “Các cậu cho người liên hệ với người mất đi.”

Lão Triệu, cảnh sát an ninh nhân dân có lai lịch nhất ở đồn cảnh sát, đi qua đá một cước vào cẳng chân của Phùng Đào, khiến cho Phùng Đào sợ tới mức nhảy qua một bên trốn.

“Mẹ nó lại là mày à! Đã là lần thứ mấy mày quay lại đây rồi hả?” Ông xách áo Phùng Đào, gọi thêm một viên cảnh sát trẻ tuổi tới, đem người áp vào phòng thẩm vấn.

Mã Hiểu Hiểu đi tới gần Hàn Chương: “Anh Hàn, người này là?”

Cô nhìn thấy người đi bên cạnh Hàn Chương là một người trẻ tuổi văn nhã, không chắc chắn thân phận của đối phương, cũng không biết phải dùng thái độ như nào để đối đãi nữa.

“Thấy việc nghĩa hăng hái làm.” Hàn Chương lời ít mà ý nhiều, “Dẫn anh ta đi làm bản tường trình đi.”

Mã Hiểu Hiểu đáp một tiếng, hướng về phía Lâm Xuân Chu nói: “Anh hùng đi theo tôi, tôi giúp anh làm bản tường trình.” Sau đó động tác nhanh nhẹn ngồi trở lại trước cửa sổ báo án, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ mẫu đơn.

Lâm Xuân Chu lướt ngang qua Hàn Chương, không biết có phải xấu hổ hay không, cũng không giao lưu ánh mắt.

“Anh điền thông tin cá nhân vào đây, sau đó anh chỉ cần trả lời chi tiết một vài vấn đề mà tôi hỏi, tôi ghi chép lại trong máy tính là xong rồi.” Mã Hiểu Hiểu cẩn thận giải thích quy trình cho Lâm Xuân Chu.

“Được.” Lâm Xuân Chu gật gật đầu, cầm bút bắt đầu viết.

Hàn Chương lặng lẽ tiến đến bên cạnh nhìn, chữ viết rất đẹp, rất giống chính anh.

Lâm Xuân Chu điền được một nửa, thật sự không thể không chú ý đến cái người đang đứng bên cạnh chăm chú nhìn, anh bèn ngẩng đầu nhìn thẳng y, im lặng kháng nghị.

Mã Hiểu Hiểu vẫn chưa nhận ra có gì khác thường, thấy Lâm Xuân Chu ngẩng đầu nhìn Hàn Chương, lại đảo con ngươi nhìn về phía Hàn Chương.

“Anh Hàn, anh đã không ngủ một đêm rồi đó, trên đầu lại bị thương, không có việc gì thì anh về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tụi em rồi mà!”

Hàn Chương quả thực rất mệt mỏi, vừa rồi adrenaline tăng nhanh nên cũng không cảm thấy gì, lúc này cảm giác mệt nhoài quả thực như sóng thần đánh úp, nói: “Được, anh đi trước đây, mọi người vất vả rồi.”

Mã Hiểu Hiểu: “Anh sao lại nói thế chứ. Anh Hàn đi đường cẩn thận nha!”

Hàn Chương đảo mắt nhìn Lâm Xuân Chu, xoay người rời đi.

Lâm Xuân Chu thu hồi tầm mắt, tiếp tục điền đơn.

Sau mười phút, điện thoại di động của Lâm Xuân Chu bỗng chốc rung lên, hiện lên tin nhắn của một dãy số lạ.

Vừa mở ra xem, chỉ trong nháy mắt anh đã đoán được chủ nhân của dãy số này.

—— Tiền xe lần trước với lần này tôi đã nhét vào ghế sau rồi, anh đừng quên lấy đấy. Còn có, cảm ơn.

Lâm Xuân Chu nhìn chằm chằm vào hai chữ “cảm ơn” ở cuối kia đáy lòng cảm thấy không sao nói rõ được, lại cảm thấy hoang đường vô cùng. Đủ loại cảm xúc phức tạp truyền tới, cuối cùng chỉ sinh ra loại tâm lý “việc này có cái gì vui chứ”. Chỉ nghĩ thế thôi anh lại thực sự cười thành tiếng.

Mã Hiểu Hiểu thấy anh xem di động xong lại đột nhiên nở nụ cười, không ngừng thấy kỳ quái: “… Anh hùng?”

Lâm Xuân Chu ngừng cười, vội thu hồi di dộng: “Ngại quá, chúng ta tiếp tục nhé.”

Hoàn chương 4.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.