Xe cứu thương không đến được vì bị người đàn ông ngăn cản.
“Anh ta sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Tần Bắc Phong khẳng định chắc nịch, vì anh hiểu rõ lực tay mình. “Đừng lãng phí tài nguyên công cộng.”
Lộc Nhung không tin, định lấy điện thoại gọi, nhưng bị anh giữ chặt.
Sức lực của Tần Bắc Phong rất lớn, khi bàn tay anh siết chặt cổ tay cô, Lộc Nhung chợt nhớ lại cảnh tượng đáng sợ khi bị người hâm mộ kia quấy rối, cô theo phản xạ muốn giãy giụa.
Nhưng anh không buông tay, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng ấn vào mạch đập đang đập nhanh của cô. Đôi mắt đen của anh nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh, sâu thẳm.
Từ đâu đó, Lộc Nhung cảm thấy một sự an toàn khó tả, cô ngoan ngoãn theo anh trốn sau gốc cây gần đó.
Chỉ vài phút sau, đúng như Tần Bắc Phong nói, người hâm mộ kia tỉnh lại, hoảng hốt đứng dậy, phản ứng đầu tiên là kiểm tra xem đồ đạc trong túi có bị mất không.
“Ha.” Một tiếng cười ngắn ngủi vang lên.
Tần Bắc Phong đứng ngay phía sau anh ta, khoảng cách rất gần, tiếng cười của anh nhẹ nhàng len lỏi trong không khí rồi như lăn vào hõm vai Lộc Nhung.
Có gì đáng cười sao? Lộc Nhung không hiểu, nhưng cô lại nhớ đến lần đầu gặp anh, người đàn ông này có vẻ thích nhìn người khác hoảng loạn.
Thật là một sở thích xấu xa, cô nghĩ, rồi nhìn thấy người hâm mộ đã kiểm tra xong đồ và rời đi mà không ngoảnh lại.
Mọi chuyện kết thúc tại đây sao? Vở kịch kinh khủng này thật sự đã khép lại?
Lộc Nhung cầm điện thoại, xóa dần từng con số đã nhập trước đó.
115… cuối cùng chỉ còn lại số “1,” cô do dự rất lâu, không phải vì tiếc mà là vì không biết có nên gọi một số khác hay không.
Từ “115” chuyển thành “1,” rồi lại thành “11,” rất nhanh, chỉ còn lại “1”…
“Số 5 ở đó.” Tần Bắc Phong đứng bên cạnh, tự thấy mình tử tế chỉ vào con số trên màn hình.
“Tôi biết.” Lộc Nhung ngẩng đầu lên, lo sợ rằng nước mắt vừa ngừng lại sẽ lại rơi.
“Nhưng cô không muốn gọi.” Tần Bắc Phong thẳng thừng nói ra, giọng anh vẫn bình thản, nhưng lại ngầm chứa sự mỉa mai, như đang chỉ trích sự giả tạo trong lòng tốt của cô.
Anh vừa nói vừa lùi lại, mang theo cả hơi ấm quanh Lộc Nhung, để lại cô với làn gió đêm lành lạnh lướt qua da, như mất đi một lớp áo giáp bảo vệ, cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
“Tôi không phải là không muốn.” Cô vội vàng nắm lấy ngón tay út của anh: “Tôi chỉ không muốn làm phiền người khác, tôi sợ lãng phí thời gian của cảnh sát. Hơn nữa, anh ta có một đứa con nhỏ, anh đã thấy rồi, nó còn rất nhỏ…”
Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại, không thể tiếp tục, Lộc Nhung bật khóc: “Đừng cười nhạo tôi nữa, có được không?”
Tần Bắc Phong từng được chẩn đoán mắc chứng rối loạn phân ly (*) từ lâu. Anh không cảm nhận được những cảm xúc bình thường của con người, như nỗi sợ hãi của cô gái trước mặt, và anh không hiểu lý do cho từng cái “không muốn báo cảnh sát” của cô. Anh chỉ biết rằng khi nước mắt rơi xuống tay, cảm giác không giống máu đặc, gió thổi qua cũng không để lại dấu vết gì.
(*) Rối loạn phân ly (rối loạn thần kinh chức năng, hysteria,…) là những rối loạn tâm thần liên quan đến sự mất kết nối và ngắt quãng giữa những suy nghĩ, ký ức, môi trường xung quanh, hành động và đặc tính cá nhân.
Anh khẽ cong ngón tay út, móc lại tay cô.
“Dù cô có báo cảnh sát hay không, đứa trẻ đó vẫn sẽ có một người cha phạm tội. Sự khác biệt chỉ là liệu anh ta có bị trừng phạt hay không. Cô không làm phiền ai cả, không lãng phí thời gian của ai.” Tần Bắc Phong thì thầm.
Lộc Nhung lặng lẽ nhìn anh một lúc.
Phần lớn cơ thể anh chìm trong bóng tối của tán cây, khiến sự tồn tại của anh trở nên mờ nhạt.
Ánh sáng hoàng hôn quá dịu dàng chăng? Hay nước mắt đã tạo ra một màn sương lạnh? Lộc Nhung bỗng có ảo giác rằng người đàn ông trước mặt cô thật sự rất dịu dàng.