Tư Văn cũng nhìn ông ta, không ai bỏ qua đôi mắt ẩn chứa biết bao điều của đối phương. Nếu ở đây có người ngoài cuộc thì nhất định người đó sẽ nhận ra: Tư Văn và Phùng Trọng Lương chỉ có thể đứng ở hai phe đối lập, vĩnh viễn không chung đường.
Phùng Trọng Lương rất muốn hàn huyên với Tư Văn, có điều họng súng đương dí sát đầu không cho phép. Song ông cũng không định xin tha, ông biết Tư Văn sẽ không động đến mình. Nếu hôm nay ông không bước ra khỏi đây thì sau này bất kể Tư Văn đi đến nơi nào, hắn cũng sẽ bị trăm khẩu súng bắn thành cái sàng.
Không để người khác nắm được thóp mình, đó là điều Tư Văn lấy làm kiêu ngạo. Tựa như việc Phùng Trọng Lương thừa biết thân phận ông chủ của Dược phẩm Đông Thăng là giả, nhưng ông không thể nói vậy, bởi vì ông không có chứng cứ.
Phùng Trọng Lương nói thẳng: “Tôi cứ tưởng chỉ cần tôi không nghĩ ngợi gì thì sẽ không biết cậu vẫn còn sống. Mấy năm nay tôi cũng chẳng nhớ gì đến cậu thật. Nhưng cậu không chịu, mà cứ thách thức tôi, ép tôi phải nhớ lại.”
Tư Văn hạ súng xuống, không hé môi nửa câu.
Phùng Trọng Lương nhìn xoáy vào hắn: “Tư Văn, cậu gan quá đấy!”
#
Tư Văn không phải người Kỳ Châu mà là người Thượng Miên. Năm chín tuổi, hắn trắc nghiệm IQ đạt kết quả 164, mười sáu tuổi tốt nghiệp Đại học Hàng không Vũ trụ.
Giáo viên hướng dẫn Tư Văn từng nói: nếu hắn trở thành nhà khoa học, đó sẽ là điều may mắn của nhân dân, còn nếu hắn trở thành tội phạm, ấy sẽ là nỗi bi ai của dân chúng.
Tư Văn nhập ngũ năm mười tám tuổi, được quân khu địa phương chọn làm lính hậu cần. Sau một năm rưỡi phục vụ quân đội, cả đội được chuyển sang làm cảnh sát vũ trang thuộc lực lượng đặc nhiệm, Tư Văn trở thành cảnh sát hỗ trợ, nằm trong biên chế những người đang đi nghĩa vụ quân sự, không thuộc hệ thống cảnh sát chính quy.
Khi đó Phùng Trọng Lương vẫn còn là một thành viên thuộc Đội Phòng chống ma túy Kỳ Châu, đã có quyền ngang phó đội trưởng, chỉ thiếu mỗi bước đưa vào biên chế chính thức.
Trong một chiến dịch vây bắt tội phạm xuyên rừng núi, do đánh giá sai sức mạnh của tội phạm, chiến dịch đã được nâng lên cấp quân sự. Nhận được yêu cầu yểm trợ từ đội trưởng đội phòng chống ma túy, bộ chỉ huy đã huy động chín đội cảnh sát đặc nhiệm, an ninh chiến đấu và y tế, trong đó có đội của Tư Văn.
Giữa rừng núi trải dài, địa thế hiểm trở, tầm nhìn hạn hẹp, họ chỉ có thể thận trọng chống địch chứ không thể mạo hiểm.
Không có màn đơn thương độc mã, bất khuất trước cái chết, cầm súng xông pha về trước như trong phim ảnh, không ai là không muốn sống sót hoàn thành nhiệm vụ.
Phải sống và hoàn thành nhiệm vụ. Đây cũng là mệnh lệnh bộ chỉ huy tối cao dành cho họ.
Đó là lần đầu tiên Phùng Trọng Lương gặp Tư Văn. Khi đó ông cảm thấy Tư Văn không nên ở tiền tuyến, vẻ ngoài quá đỗi nổi bật của hắn rất dễ bị ghi nhớ, nguy hiểm cũng sẽ tăng gấp đôi. Người như hắn chỉ nên làm hậu cần, may ra mới được an thân.
Nhưng Tư Văn ngông cuồng biết mấy, người ta cảm thấy hắn không làm được thì hắn không làm được thật sao?
Không, hắn là người giỏi nói chuyện bằng hành động.
Với chỉ số thông minh nổi trội trong đội, Tư Văn được đội trưởng đội cảnh cảnh sát vũ trang yêu cầu tùy cơ ứng biến. Hắn làm đâu chắc đấy, phân tích tình hình thực tế và đề xuất các giải pháp khả thi, mỗi khi đến thời khắc quan trọng, chiến lược của hắn và sự ăn ý, tỉ mẩn của đội đặc nhiệm đã giúp toàn đội vượt qua nguy khó.
Do xuất thân từ lính hậu cần, đội cảnh sát vũ trang rất quen thuộc với các loại vũ khí, cộng thêm thể lực bền bỉ sau khi trải qua kỳ huấn luyện thực chiến nghiêm khắc, họ chiếm ưu thế xuyên suốt cuộc truy bắt tội phạm, đóng vai trò quyết định trong sự thành công của chiến dịch.
Trong chiến dịch năm đó, đội phòng chống ma túy bị tổn thất nặng nề, Cục Phòng chống ma túy được Bộ Công an thông báo tiến hành cải tổ Đội Phòng chống ma túy Kỳ Châu.
Phùng Trọng Lương nhận được bằng khen hạng ba đầu tiên trong đời, được thăng chức đội trưởng. Khi ấy, ông xin cấp trên chuyển Tư Văn cho mình. Ông bắt đầu cảm thấy Tư Văn có thứ khó quên hơn cả vẻ ngoài khó quên của hắn.
Năm đó, Tư Văn IQ cao chết, sống lại trong thân phận cảnh sát nằm vùng. Hồ sơ của hắn bị xóa sạch, trở thành cảnh sát ngầm và được cài cắm vào các ổ ma túy. Trong suốt sáu năm, hắn thu thập thông tin, thực hiện nhiệm vụ, giúp đội phòng chống ma túy triệt phá vô số băng nhóm buôn ma túy, giành được ngày một nhiều huy hiệu.
Về sau, trong lần nằm vùng tại một cơ sở sản xuất ma túy lớn ở Lục Hoạt, Tư Văn suýt bị đám tội phạm nhạy bén lật tẩy mấy lần. Để diệt tận gốc ổ ma túy này, hắn buộc phải sử dụng thuốc phiện.
Suốt một năm nằm vùng, Tư Văn giữ kín chuyện mình bị nghiện với Phùng Trọng Lương, sợ cấp trên không đặt trọn niềm tin nơi mình nữa. Với hoạt động truy bắt tương lai, ấy chính là một tai họa ngầm.
Đợi khi thời cơ đã chín muồi, Tư Văn và Phùng Trọng Lương trong ngoài phối hợp, với sự hỗ trợ vũ trang của Bộ Công an, trải qua một trận ác chiến, họ đã thành công tiêu diệt 16 băng nhóm tội phạm buôn ma túy lớn, bắt giữ 164 nghi phạm và thu giữ 6 tấn ma túy đá, chỉ để lọt lưới duy nhất một tên là Phạm Sưởng.
Sau khi phá án thành công, Phùng Trọng Lương trở thành Cục trưởng Cục Phòng chống ma túy. Tại buổi phát biểu, lãnh đạo và Phó trưởng Đoàn Thanh tra Bộ Công an đã đến để chỉ đạo, đồng thời có bài trả lời phỏng vấn báo chí, hết sức nở mày nở mặt.
Không một ai nhớ đến Tư Văn.
Hay đúng hơn là không người nào biết về Tư Văn.
Tư Văn mất tích bốn tháng sau sự kiện Lục Hoạt, sau đó, xác hắn được vớt lên từ sông Cam Nhu. Hắn bị bỏ vào trong một chiếc bình, tay chân bị chặt đứt, cơ thể đã hoàn toàn biến dạng, không thể xác nhận danh tính. Tuy nhiên, kết quả giám định ADN vẫn khiến tim Phùng Trọng Lương tan nát.
Đó là xác của Tư Văn.
Phùng Trọng Lương vào núi ở suốt một tuần, không màng đến chuyện bên ngoài, ngày ngày tự vả miệng. Có quá nhiều nghi vấn về cái chết của Tư Văn, nhưng khi ấy sự đau khổ gặm nhấm khiến ông chẳng suy nghĩ được gì.
Về sau, Kỳ Châu xuất hiện một người đàn ông tên Tư Văn. Phùng Trọng Lương vẫn luôn biết điều ấy, nhưng ông luôn vờ như mình chẳng hay, ông nghĩ, nếu người này là Tư Văn thật, nếu đây là cuộc sống mà Tư Văn muốn, ông sẽ giúp hắn được như nguyện.
“Cậu to gan quá đấy!” Phùng Trọng Lương lặp lại một lần nữa.
Tư Văn giả vờ như thật: “Tôi không hiểu ông đang nói gì.”
Phùng Trọng Lương thẳng thừng: “Năm đó Phạm Sưởng trốn không thoát, gã vẫn luôn ở trong tay cậu, cậu biết gã có đường thoát hiểm và đường lui đã chuẩn bị sẵn, cũng chính là danh tính của Hạ Nhất và công ty sản xuất dược phẩm nhỏ kia. Cậu đã giết gã, chặt tay chân gã, sau đó chiếm lấy thân phận này.”
Tư Văn dửng dưng như không.
“Mới đầu tôi không hiểu vì sao ADN của cái xác kia lại là của cậu, mãi đến khi vô tình xem danh sách mua sắm vật tư của Trung tâm Giám định Pháp y. Trong đó có que lấy mẫu Copan để tách chiết ADN do Dược phẩm Đông Thăng sản xuất, nếu tất cả các que đều chứa ADN của cậu thì dĩ nhiên không thể xét nghiệm ra ADN của người khác.” Phùng Trọng Lương nói, hai mắt vằn lên, hàm răng nghiến chặt lại. Kế này của Tư Văn, ông không phục cũng phải phục.
“Sau khi xong việc, lô que lấy mẫu đó nhất định đã bị cậu xử lý sạch sẽ. Cậu vốn là quân nhân, năng lực chống điều tra không phải bàn cãi, cậu biết rõ mọi sơ hở trong hệ thống, đương nhiên có thể đổi trắng thay đen mà không để lại dấu vết gì.”
Bấy lâu nay Phùng Trọng Lương vẫn thắc mắc một chuyện: “Cậu thay đổi thân phận, nhưng lại đổi tên từ Hạ Nhất thành Tư Văn, cậu muốn cho tôi biết cậu còn sống ư?” Dứt lời, ông hơi ngừng lại trước khi nói: “Hay tôi đã trở thành mục tiêu kế tiếp của cậu như những tay trùm ma túy đó?”
Tư Văn nghe xong chỉ hỏi một câu: “Ông đến địa bàn của tôi để nói mấy lời vô nghĩa đấy thôi à?”
“Cậu bỏ hai mươi triệu ra từ thiện cốt chỉ để tôi trông thấy cậu, lúc tôi tìm đến thì cậu lại bỏ đi, chẳng phải là để dụ tôi đến Kỳ Châu sao? Tôi đến khu công nghiệp dược phẩm, bảo vệ mở cổng cho tôi vào, sau đó cậu lại đến gặp tôi, còn không phải là muốn nghe mấy lời vô nghĩa đó?”
Tư Văn không đáp, quay người đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Phùng Trọng Lương nhìn bóng lưng hắn, chỉ mới năm năm mà hắn dường như đã trở thành một người khác.