Phong Nguyệt

Chương 19




Thỏa mãn rồi, Tư Văn vẫn không thả cô đi, chỉ đăm đăm nhìn bờ môi sưng đỏ của cô mà không nói lời nào.“Tại sao tôi phải trả lời cô?” Tư Văn hỏi ngược.

“Em thấy đêm nay khó yên lành lắm.”

Edit | Beta:

Bạn Manh có lời:

Edit | Beta: Manh & MDL

Nếu anh không làm, tôi cũng không làm, vậy thì thế giới này có thể tồn tại quá ba ngày ư?

Lúc Tư Văn tỉnh giấc, hắn vẫn đang nằm trên ghế xô-pha, người đắp một chiếc chăn mỏng.

Có vết xe đổ từ Phương Na Na, họ không còn tin vào vẻ lạnh lùng của Chu Yên nữa. Đó chỉ là biểu hiện giả dối, bản chất thật sự của cô, là giết người không chớp mắt.

Thứ truyền đến hắn dường như không chỉ có dòng sữa, mà còn có cả độ ấm của Chu Yên.


“Thôi thôi, bớt nói hươu nói vượn giùm. Sao cô không đi viết sách luôn đi? Dù bà ta có tiền có quyền nhờ đâu thì cũng đã bỏ tiền bao Kẹo rồi, tối nay mình phải hầu hạ bà ta là cái chắc. Chẳng biết bà ta có bị điên không, có trai không gọi, lại đi gọi gái vào chơi xúc xắc cùng.”

Chu Yên đưa Chu Tư Nguyên đến trường luyện thi rồi về, lúc này đang ngồi ăn bánh trứng, biết hắn tỉnh cũng kệ.

Tư Văn vén chăn ngồi dậy, đi chân trần vào phòng tắm. Hắn đã từng qua đêm ở nhà Chu Yên, trên kệ có một bộ đồ vệ sinh cá nhân của hắn. Hắn cầm bàn chải điện lên, thấy đầu bàn chải mới cứng, là loại nano than tre lông mềm hắn hay dùng. Đánh răng xong, hắn lấy chiếc khăn mặt mới, tối màu nhất trên giá, hàng thủ công của Cheshire Mill, cũng là một vật dụng quen thuộc khác.

Bà ta liếc cô, cười khinh miệt.

Trịnh Trí tưởng anh ta dở chứng: “Chẳng phải cậu không cho tôi điều tra sao? Còn nổi khùng với tôi nữa chứ. Thôi đừng tra làm gì, cậu vẫn còn mấy vụ chưa kết án phải không? Để tôi giúp một tay nhé.”

Chu Yên là vậy, cô nhớ rõ từng thói quen của hắn, gần như chẳng nhầm lẫn bao giờ.

Rời mắt khỏi môi Chu Yên, sự chú ý của Tư Văn chuyển sang cây đàn piano trong góc. Hắn kéo cô lại gần, vén tấm vải chống bụi rồi nâng nắp lên, lướt ngón tay qua những phím đàn. Thử đánh vài nốt, những âm thanh êm ái cất lên. Một cây đàn piano không hề rẻ.

Tư Văn dừng lại, không nói gì về mùi thuốc kì lạ kia. Lúc rời đi, mặt hắn vẫn lạnh tanh như cũ.

Vệ sinh cá nhân xong, Tư Văn ra ngoài, thấy Chu Yên đã bày bánh trứng nóng hổi ra đĩa, bên cạnh là nước sốt ưa thích của hắn.

Pass đã cho sẵn, gồm 24 chữ

Đến ngày thứ tư, Vi Lễ An không thể đợi thêm nữa, vừa xong ca tuần tra thì bảo Trịnh Trí ngay rằng: “Chúng ta điều tra đi!”

Tư Văn vào bàn dùng bữa, Chu Yên đưa cốc sữa dê còn ấm cho hắn: “Tôi thêm đường rồi đấy.”

Bấy giờ Trịnh Trí mới nhận ra Vi Lễ An đang nghiêm túc, đồng tử từ từ giãn lớn, nụ cười dần thành hình trên môi: “Cậu không đùa đấy chứ?”

Mấy cô đào đứng đối diện dè bỉu: “Bà già rồng lộn.”

Tư Văn không thích mùi sữa quá nồng, uống sữa dê nhất định phải pha đường, nếu không sẽ không uống. Nhiễu không chịu được.

Chu Yên quan sát trong chốc lát, sau đó quay lại phòng thay đồ. Từ lâu, cô đã quen làm người vô hình.

Hương sữa xộc vào mũi làm Tư Văn nhíu mày. Chu Yên thấy vậy, lại bưng đi: “Không muốn uống sữa thì chỉ có nước thôi.”

“Ưm…” Lưỡi Chu Yên tê dại, hai mắt hoa lên. Vị sữa trong miệng cô biến mất, song Tư Văn vẫn chưa thỏa mãn, lại càn quét một hồi đến khi không còn sót chút gì mới thôi. Thấy hắn thích kiểu uống này, Chu Yên ngoan ngoãn uống thêm một ngụm, không đợi hắn ghé lại đã tự mớm cho hắn.

***

Tư Văn nâng mắt: “Uống đi.”

“Tại sao tôi phải trả lời cô?” Tư Văn hỏi ngược.

Trịnh Trí đứng nghiêm, giơ tay chào: “Tuân lệnh!”

“Ghê vậy á? Sao tôi lại nghe nói là bà ta có ô dù nhỉ? Có người dám chơi với lắm đàn ông thế à? Bộ không sợ ngỏm hả?”

Chu Yên hỏi: “Cho tôi uống à?”

Thể theo yêu cầu của thượng khách, Chu Yên thay một chiếc áo ngực khác rồi theo mụ Hồng vào phòng bao, ngẩng đầu trước hàng chục cặp mắt săm soi.

Tư Văn không nói lại lần thứ hai.

***

Vi Lễ An vỗ vai Trịnh Trí: “Nếu đã muốn làm cho ra nhẽ thì đừng suốt ngày lông bông nữa.”

Chu Yên vừa nhấp một ngụm thì Tư Văn đã vươn tay kéo cô ngồi vào lòng, ngay sau đó là một nụ hôn sâu. Ngụm sữa dê cô chưa kịp nuốt chẳng mấy chốc đã bị hắn mút sạch.

Mụ Hồng vồ vập ra tiếp đón, tấm thân núc ních mỡ xán lại gần Triệu Vưu Kim: “Sếp Triệu, phòng đã sẵn sàng, các em cũng đang đợi mình đó ạ.”

Tư Văn uống đã ghiền, suốt quá trình hai tay không rời eo Chu Yên, cách một lớp áo, cô nghe da mình rát bỏng bởi nhiệt độ của hắn. Cô mớm hết cốc sữa cho hắn, ngụm cuối cùng hơi vội, làm sữa tràn khỏi khóe môi. Hắn vươn lưỡi liếm sạch, cô thấy hơi nhột, rụt vai né tránh.

“Ưm…” Lưỡi Chu Yên tê dại, hai mắt hoa lên. Vị sữa trong miệng cô biến mất, song Tư Văn vẫn chưa thỏa mãn, lại càn quét một hồi đến khi không còn sót chút gì mới thôi. Thấy hắn thích kiểu uống này, Chu Yên ngoan ngoãn uống thêm một ngụm, không đợi hắn ghé lại đã tự mớm cho hắn.

Người kia đinh ninh là cô vờ vịt muốn giấu, khịt mũi khinh khỉnh rồi quay lại với đám chị em.

Thứ truyền đến hắn dường như không chỉ có dòng sữa, mà còn có cả độ ấm của Chu Yên.

Có người bạo gan chạy đến hỏi: “Chị Yên, đêm nay hoàng thượng có đến không?”

Tư Văn uống đã ghiền, suốt quá trình hai tay không rời eo Chu Yên, cách một lớp áo, cô nghe da mình rát bỏng bởi nhiệt độ của hắn. Cô mớm hết cốc sữa cho hắn, ngụm cuối cùng hơi vội, làm sữa tràn khỏi khóe môi. Hắn vươn lưỡi liếm sạch, cô thấy hơi nhột, rụt vai né tránh.

Bàn tay đặt trên eo Chu Yên siết lại, rõ ràng là không hài lòng với hành vi ấy. Tư Văn rê môi xuống mút cằm cô, rồi lại vòng về ngậm lấy đôi môi mọng, tiếp tục khuấy đảo khoang miệng Chu Yên. Cô bị hôn tối tăm mặt mày, hai tay níu chặt áo hắn.

Nửa tiếng sau, mụ Hồng đến gặp cô, nói Triệu Vưu Kim gọi cô vào phục vụ.

Giờ phút này, bọn họ vẫn chưa biết đây không phải là một quyết định đúng đắn.

Bạn Manh có lời:

Thỏa mãn rồi, Tư Văn vẫn không thả cô đi, chỉ đăm đăm nhìn bờ môi sưng đỏ của cô mà không nói lời nào.

Họ thầm châm chọc Chu Yên một phen, rồi sau đó quay lại chủ đề Triệu Vưu Kim, người phụ nữ được dự là sẽ làm mưa làm gió ở Kẹo.

Trong nhịp thở hổn hển, Chu Yên hỏi: “Không để tôi tiếp thêm khách là chủ ý của anh phải không?”

“Tại sao tôi phải trả lời cô?” Tư Văn hỏi ngược.

Không ngờ một người đàn ông như Tư Văn lại thích loại gái đẹp kém sang như thế.

Vậy tức là đúng.

Khoảng chín giờ tối, Triệu Vưu Kim đến Kẹo. Mới vào đã nghe mùi tiền, hai chiếc Jaguar, một chiếc Maserati, ngoài bà ta còn có mấy người chị em khác.

Chu Yên không gặng hỏi nguyên nhân, dù sao hắn cũng sẽ không trả lời.

Tư Văn vào bàn dùng bữa, Chu Yên đưa cốc sữa dê còn ấm cho hắn: “Tôi thêm đường rồi đấy.”

Rời mắt khỏi môi Chu Yên, sự chú ý của Tư Văn chuyển sang cây đàn piano trong góc. Hắn kéo cô lại gần, vén tấm vải chống bụi rồi nâng nắp lên, lướt ngón tay qua những phím đàn. Thử đánh vài nốt, những âm thanh êm ái cất lên. Một cây đàn piano không hề rẻ.

Chu Yên chống tay tựa lưng lên mép bàn gần đó, nhìn được một lúc, cô lấy ra một điếu thuốc, tiện thể đi mở cửa sổ. Cô đứng dựa vào cánh cửa kiểu Nhật nơi ban công, hai chân hơi bắt tréo, mũi chân nghiêng nghiêng chếch về phía Tư Văn. Cầm điếu thuốc đang âm ỉ cháy, cô rít một hơi, để khói tràn khỏi mũi, dõi theo người ngồi trước cây đàn. Hắn thế ngồi ưu nhã, thành thạo chơi vài nhịp bài “What are words”.

Chu Yên đứng cạnh cây cột trên tầng hai, miệng ngậm điếu thuốc, thờ ơ liếc người phụ nữ trong bộ sườn xám sứ thanh hoa kia. Quả thật nhìn không ra là đã năm mươi tuổi, nhưng nói đôi mươi thì hơi quá.

Trịnh Trí vừa ngủ dậy, không hiểu ra làm sao: “Cái gì?”

Dứt lời, tốp đào đồng loạt nhìn về phía Chu Yên đang hút thuốc chơi di động, cô ngồi thả lỏng trên ghế, chống gối vào mép bàn. Tư thế này đặt trong trường học sẽ được mô tả là nghịch ngợm, còn tại hộp đêm, nó lại nhuốm màu gợi cảm.Hóa ra hắn chơi được piano.

Cánh cửa đóng lại, trái tim Chu Yên cũng chùng xuống. Cô bước đến ngồi trước cây piano, phủ hai tay lên những phím đàn. Ở đó đã chẳng còn hơi ấm của Tư Văn.

Tư Văn mắt nhìn hàng giấy khen dán trên tường, còn đôi tay thì vẫn mải miết tán tỉnh những phím đàn, như thể đã thân thuộc lắm thay. Điếu thuốc dần tàn, một thứ cảm xúc không tên náu mình vào làn khói, bao trùm khắp không gian chật hẹp, men theo hơi thở ùa vào trong tim họ.

Tư Văn dừng lại, không nói gì về mùi thuốc kì lạ kia. Lúc rời đi, mặt hắn vẫn lạnh tanh như cũ.

Chương 19

Cánh cửa đóng lại, trái tim Chu Yên cũng chùng xuống. Cô bước đến ngồi trước cây piano, phủ hai tay lên những phím đàn. Ở đó đã chẳng còn hơi ấm của Tư Văn.

Hóa ra hắn chơi được piano.

Kỳ thực Vi Lễ An cũng chưa suy nghĩ thấu đáo, chẳng qua anh ta cho rằng, chuyện dù bẩn thỉu đến mấy, chung quy vẫn phải có người làm.

Pass đã cho sẵn, gồm 24 chữ. Ai chưa hiểu thì đọc lại mục pass, ai chưa tìm được thì đọc lại truyện, các bạn đã giải Quiz cũ thì điền pass đó là okela nhen ^^.

***

Từ khi Vi Lễ An gửi thông tin mới nhất về tội phạm truy nã Phạm Sưởng đến Đội Phòng chống ma túy, vẫn chưa có bất kỳ một lời phản hồi nào.

Hóa ra hắn chơi được piano.

Đến ngày thứ tư, Vi Lễ An không thể đợi thêm nữa, vừa xong ca tuần tra thì bảo Trịnh Trí ngay rằng: “Chúng ta điều tra đi!”

Trịnh Trí vừa ngủ dậy, không hiểu ra làm sao: “Cái gì?”

Nhóm đào chuẩn bị tiếp khách sang mượn tất, vài ba người túm tụm lại tán gẫu.

Vi Lễ An chỉnh lại mũ: “Chiều nay tôi sẽ rà soát cơ sở dữ liệu, kiểm tra những người từng dùng tên Hạ Nhất.”

Chu Yên chống tay tựa lưng lên mép bàn gần đó, nhìn được một lúc, cô lấy ra một điếu thuốc, tiện thể đi mở cửa sổ. Cô đứng dựa vào cánh cửa kiểu Nhật nơi ban công, hai chân hơi bắt tréo, mũi chân nghiêng nghiêng chếch về phía Tư Văn. Cầm điếu thuốc đang âm ỉ cháy, cô rít một hơi, để khói tràn khỏi mũi, dõi theo người ngồi trước cây đàn. Hắn thế ngồi ưu nhã, thành thạo chơi vài nhịp bài “What are words”.

Trịnh Trí tưởng anh ta giở chứng: “Chẳng phải cậu không cho tôi điều tra sao? Còn nổi khùng với tôi nữa chứ. Thôi đừng tra làm gì, cậu vẫn còn mấy vụ chưa kết án phải không? Để tôi giúp một tay nhé.”

Vừa đến hộp đêm, mụ Hồng hớn hở từ tầng trên xuống, thấy cô còn nhiệt tình chào hỏi.

Vi Lễ An đanh thép bảo: “Tôi đồng ý để cậu điều tra vụ buôn ma túy này, nhưng cậu cũng phải hứa với tôi, dù chuyện gì xảy ra thì cũng không được hành động hấp tấp, tất cả phải nghe tôi chỉ đạo.”

Bàn tay đặt trên eo Chu Yên siết lại, rõ ràng là không hài lòng với hành vi ấy. Tư Văn rê môi xuống mút cằm cô, rồi lại vòng về ngậm lấy đôi môi mọng, tiếp tục khuấy đảo khoang miệng Chu Yên. Cô bị hôn tối tăm mặt mày, hai tay níu chặt áo hắn.

Bạn Manh có lời: Pass đã cho sẵn, gồm 24 chữ. Ai chưa hiểu thì đọc lại mục pass, ai chưa tìm được thì đọc lại truyện, các bạn đã giải Quiz cũ thì điền pass đó là okela nhen ^^.

Bấy giờ Trịnh Trí mới nhận ra Vi Lễ An đang nghiêm túc, đồng tử từ từ giãn lớn, nụ cười dần thành hình trên môi: “Cậu không đùa đấy chứ?”

Chu Yên là đào tiếp rượu, thường không từ chối khi có khách gọi. Kẹo cũng không cho phép cô làm thế. Cô nghi ngờ động cơ của người phụ nữ lạ mặt kia, nhưng cô vẫn đồng ý. Thật sự có quá ít cơ hội mà cô có thể nói “Không”.

Kỳ thực Vi Lễ An cũng chưa suy nghĩ thấu đáo, chẳng qua anh ta cho rằng, chuyện dù bẩn thỉu đến mấy, chung quy vẫn phải có người làm.

Nếu anh không làm, tôi cũng không làm, vậy thì thế giới này có thể tồn tại quá ba ngày ư?

Vi Lễ An đanh thép bảo: “Tôi đồng ý để cậu điều tra vụ buôn ma túy này, nhưng cậu cũng phải hứa với tôi, dù chuyện gì xảy ra thì cũng không được hành động hấp tấp, tất cả phải nghe tôi chỉ đạo.”

Trịnh Trí nhìn vẻ kiên định của Vi Lễ An mà ngỡ như được trở lại lần đầu họ gặp mặt. Khi ấy Vi Lễ An vừa chuyển đến đội hình sự, có vẻ vừa gặp phải tổn thương nặng nề nào đó, nhưng ánh mắt thì vẫn sáng ngời, trong trẻo. Vi Lễ An chưa từng hoài nghi bản thân, và cũng sắt son tin rằng: nhân chi sơ, tính bản thiện.

Vi Lễ An vỗ vai Trịnh Trí: “Nếu đã muốn làm cho ra nhẽ thì đừng suốt ngày lông bông nữa.”

“Mà khoan, nay là ngày nghỉ mà quý ngài bên Dược phẩm Đông Thăng không đến à?”

Trịnh Trí đứng nghiêm, giơ tay chào: “Tuân lệnh!”

Giờ phút này, bọn họ vẫn chưa biết đây không phải là một quyết định đúng đắn.

Có cô đào bảo: “Các chị thử nghĩ xem, nếu không có ô dù thì sao bà ta làm ăn lớn vậy được? Đâu phải tự dưng mà mấy ông lớn chịu để yên cho một ả đàn bà thăng tiến liên tục? Trông mấy ổng có giống người tốt tính đến thế không?” Cô ta cắn mấy hạt dưa rồi tiếp tục: “Bao nhiêu năm hành nghề, các chị đã gặp sếp nào không tính toán chi li chưa? Bà ta có địa vị xã hội cao được như vậy chắc chắn là nhờ có người nâng đỡ. Cái đám giao thiệp với bà ta vuốt mặt phải nể mũi, nên bà ta mới có ngày hôm nay.”

***

Thỏa mãn rồi, Tư Văn vẫn không thả cô đi, chỉ đăm đăm nhìn bờ môi sưng đỏ của cô mà không nói lời nào.

Chu Yên nấu cơm cho Chu Tư Nguyên rồi đi dọn dẹp phòng ốc, giặt giũ áo quần một chút, đến khoảng năm giờ chiều, cô rời nhà tới chỗ làm.

Vừa đến hộp đêm, mụ Hồng hớn hở từ tầng trên xuống, thấy cô còn nhiệt tình chào hỏi.

Chu Yên hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi, phải đến lúc vào phòng thay đồ, nghe mấy cô đào kháo nhau thì cô mới biết Kẹo đã được bao trọn đến bảy giờ sáng mai. Chỉ riêng tiền boa đã là một trăm hai mươi ngàn, mụ Hồng là má mì, được nhiều hoa hồng nhất nên đương nhiên vui hơn được mùa.

Nhóm đào chuẩn bị tiếp khách sang mượn tất, vài ba người túm tụm lại tán gẫu.

Chu Yên đưa Chu Tư Nguyên đến trường luyện thi rồi về, lúc này đang ngồi ăn bánh trứng, biết hắn tỉnh cũng kệ.

“Mụ kia tên Triệu Vưu Kim, gái già mà gớm lắm, hơn năm mươi rồi còn đi tiêm tủng, độ hàng, uống thuốc, biến mình thành gái đôi mươi luôn. Đàn ông cạnh mụ già thì bảy mươi, trẻ thì mười lăm, không bị mụ ép khô là còn may chán.”

“Ghê vậy á? Sao tôi lại nghe nói là bà ta có ô dù nhỉ? Có người dám chơi với lắm đàn ông thế à? Bộ không sợ ngỏm hả?”

Trịnh Trí tưởng anh ta dở chứng: “Chẳng phải cậu không cho tôi điều tra sao? Còn nổi khùng với tôi nữa chứ. Thôi đừng tra làm gì, cậu vẫn còn mấy vụ chưa kết án phải không? Để tôi giúp một tay nhé.”Bấy giờ Trịnh Trí mới nhận ra Vi Lễ An đang nghiêm túc, đồng tử từ từ giãn lớn, nụ cười dần thành hình trên môi: “Cậu không đùa đấy chứ?”“Ghê vậy á? Sao tôi lại nghe nói là bà ta có ô dù nhỉ? Có người dám chơi với lắm đàn ông thế à? Bộ không sợ ngỏm hả?”

“Em cũng từng nghe kể vậy. Thấy không đáng tin sao ấy.”

Có cô đào bảo: “Các chị thử nghĩ xem, nếu không có ô dù thì sao bà ta làm ăn lớn vậy được? Đâu phải tự dưng mà mấy ông lớn chịu để yên cho một ả đàn bà thăng tiến liên tục? Trông mấy ổng có giống người tốt tính đến thế không?” Cô ta cắn mấy hạt dưa rồi tiếp tục: “Bao nhiêu năm hành nghề, các chị đã gặp sếp nào không tính toán chi li chưa? Bà ta có địa vị xã hội cao được như vậy chắc chắn là nhờ có người nâng đỡ. Cái đám giao thiệp với bà ta vuốt mặt phải nể mũi, nên bà ta mới có ngày hôm nay.”

Lúc Tư Văn tỉnh giấc, hắn vẫn đang nằm trên ghế xô-pha, người đắp một chiếc chăn mỏng.

“Thôi thôi, bớt nói hươu nói vượn giùm. Sao cô không đi viết sách luôn đi? Dù bà ta có tiền có quyền nhờ đâu thì cũng đã bỏ tiền bao Kẹo rồi, tối nay mình phải hầu hạ bà ta là cái chắc. Chẳng biết bà ta có bị điên không, có trai không gọi, lại đi gọi gái vào chơi xúc xắc cùng.”

“Em thấy đêm nay khó yên lành lắm.”

“Mà khoan, nay là ngày nghỉ mà quý ngài bên Dược phẩm Đông Thăng không đến à?”

Chu Yên nào nắm rõ lịch trình của Tư Văn: “Không biết.”

Dứt lời, tốp đào đồng loạt nhìn về phía Chu Yên đang hút thuốc chơi di động, cô ngồi thả lỏng trên ghế, chống gối vào mép bàn. Tư thế này đặt trong trường học sẽ được mô tả là nghịch ngợm, còn tại hộp đêm, nó lại nhuốm màu gợi cảm.

Có điều, phụ nữ dẫu già dặn và trí tuệ đến mấy thì cũng đều xuất phát từ một cô gái trẻ, bạn khinh người ta non xanh, nhưng đến khi người ta ở tầm tuổi bạn, chưa chắc họ đã kém hơn bạn. Mà ai trẻ đẹp, quả thật cũng chỉ có đó là vốn liếng, thủ đoạn nhiều thì nhiều, nhưng sức hấp dẫn của bạn trong mắt đàn ông luôn có hạn, thua xa những gì một “bà già” có thể mang đến cho anh ta.

Cô không chú tâm nghe họ nói chuyện, nhưng vẫn nghe rõ mấy từ Dược phẩm Đông Thăng.

Vậy tức là đúng.

Có người bạo gan chạy đến hỏi: “Chị Yên, đêm nay hoàng thượng có đến không?”

Edit | Beta: Manh & MDL

Chu Yên nào nắm rõ lịch trình của Tư Văn: “Không biết.”

Người kia đinh ninh là cô vờ vịt muốn giấu, khịt mũi khinh khỉnh rồi quay lại với đám chị em.

Chu Yên vừa nhấp một ngụm thì Tư Văn đã vươn tay kéo cô ngồi vào lòng, ngay sau đó là một nụ hôn sâu. Ngụm sữa dê cô chưa kịp nuốt chẳng mấy chốc đã bị hắn mút sạch.

Có vết xe đổ từ Phương Na Na, họ không còn tin vào vẻ lạnh lùng của Chu Yên nữa. Đó chỉ là biểu hiện giả dối, bản chất thật sự của cô, là giết người không chớp mắt.

Vệ sinh cá nhân xong, Tư Văn ra ngoài, thấy Chu Yên đã bày bánh trứng nóng hổi ra đĩa, bên cạnh là nước sốt ưa thích của hắn.

Họ thầm châm chọc Chu Yên một phen, rồi sau đó quay lại chủ đề Triệu Vưu Kim, người phụ nữ được dự là sẽ làm mưa làm gió ở Kẹo.

Hương sữa xộc vào mũi làm Tư Văn nhíu mày. Chu Yên thấy vậy, lại bưng đi: “Không muốn uống sữa thì chỉ có nước thôi.”

Tư Văn không nói lại lần thứ hai.

***

Khoảng chín giờ tối, Triệu Vưu Kim đến Kẹo. Mới vào đã nghe mùi tiền, hai chiếc Jaguar, một chiếc Maserati, ngoài bà ta còn có mấy người chị em khác.

Chu Yên là vậy, cô nhớ rõ từng thói quen của hắn, gần như chẳng nhầm lẫn bao giờ.

Mụ Hồng vồ vập ra tiếp đón, tấm thân núc ních mỡ xán lại gần Triệu Vưu Kim: “Sếp Triệu, phòng đã sẵn sàng, các em cũng đang đợi mình đó ạ.”

Chu Yên đứng cạnh cây cột trên tầng hai, miệng ngậm điếu thuốc, thờ ơ liếc người phụ nữ trong bộ sườn xám sứ thanh hoa kia. Quả thật nhìn không ra là đã năm mươi tuổi, nhưng nói đôi mươi thì hơi quá.

Mấy cô đào đứng đối diện dè bỉu: “Bà già rồng lộn.”

Trịnh Trí nhìn vẻ kiên định của Vi Lễ An mà ngỡ như được trở lại lần đầu họ gặp mặt. Khi ấy Vi Lễ An vừa chuyển đến đội hình sự, có vẻ vừa gặp phải tổn thương nặng nề nào đó, nhưng ánh mắt thì vẫn sáng ngời, trong trẻo. Vi Lễ An chưa từng hoài nghi bản thân, và cũng sắt son tin rằng: nhân chi sơ, tính bản thiện.

Thật tình thì phụ nữ không nên so bì tuổi tác với nhau. Lớp trẻ sẽ nói mình trẻ trung xinh đẹp, lắm trò lắm chiêu, lớp già sẽ bảo, hạng phụ nữ mà chỉ được mỗi cái trẻ đẹp thì chỉ đáng vứt đi, vì ngoài trẻ đẹp ra họ đâu còn gì đáng để tự hào.

Có điều, phụ nữ dẫu già dặn và trí tuệ đến mấy thì cũng đều xuất phát từ một cô gái trẻ, bạn khinh người ta non xanh, nhưng đến khi người ta ở tầm tuổi bạn, chưa chắc họ đã kém hơn bạn. Mà ai trẻ đẹp, quả thật cũng chỉ có đó là vốn liếng, thủ đoạn nhiều thì nhiều, nhưng sức hấp dẫn của bạn trong mắt đàn ông luôn có hạn, thua xa những gì một “bà già” có thể mang đến cho anh ta.

Chu Yên quan sát trong chốc lát, sau đó quay lại phòng thay đồ. Từ lâu, cô đã quen làm người vô hình.

Chu Yên hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi, phải đến lúc vào phòng thay đồ, nghe mấy cô đào kháo nhau thì cô mới biết Kẹo đã được bao trọn đến bảy giờ sáng mai. Chỉ riêng tiền boa đã là một trăm hai mươi ngàn, mụ Hồng là má mì, được nhiều hoa hồng nhất nên đương nhiên vui hơn được mùa.

Tư Văn vén chăn ngồi dậy, đi chân trần vào phòng tắm. Hắn đã từng qua đêm ở nhà Chu Yên, trên kệ có một bộ đồ vệ sinh cá nhân của hắn. Hắn cầm bàn chải điện lên, thấy đầu bàn chải mới cứng, là loại nano than tre lông mềm hắn hay dùng. Đánh răng xong, hắn lấy chiếc khăn mặt mới, tối màu nhất trên giá, hàng thủ công của Cheshire Mill, cũng là một vật dụng quen thuộc khác.

Nửa tiếng sau, mụ Hồng đến gặp cô, nói Triệu Vưu Kim gọi cô vào phục vụ.

Chu Yên là đào tiếp rượu, thường không từ chối khi có khách gọi. Kẹo cũng không cho phép cô làm thế. Cô nghi ngờ động cơ của người phụ nữ lạ mặt kia, nhưng cô vẫn đồng ý. Thật sự có quá ít cơ hội mà cô có thể nói “Không”.

Thể theo yêu cầu của thượng khách, Chu Yên thay một chiếc áo ngực khác rồi theo mụ Hồng vào phòng bao, ngẩng đầu trước hàng chục cặp mắt săm soi.

Đèn phòng sáng trưng rọi xuống, hắt lên gương mặt Chu Yên, đúng là một cô gái làng chơi xinh xắn. Đây là ấn tượng đầu tiên của Triệu Vưu Kim về cô.

Bà ta liếc cô, cười khinh miệt.

Không ngờ một người đàn ông như Tư Văn lại thích loại gái đẹp kém sang như thế.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.