Phong Lưu Pháp Sư

Chương 251: Bắc Đường Vũ là heo (hai)



 

Dịch: tichnhan

Biên dịch & biên tập: Long Nhất Nguyên lai hắn trước tiên ra lệnh cho hai trăm binh lính sử dụng những hàng gỗ để che tầm mắt bọn họ, như vậy còn có thể khiến cho Bắc Đường Vũ đã từng bị thua một lần trở nên nghi thần nghi quỷ, không dám trực tiếp xông tới công kích. Khi đống gỗ làm cho người khác không thể nhìn thấy bên trong, Long Nhất bắt đầu sử dụng thổ hệ ma pháp phối hợp với chân khí Ngạo Thiên Quyết đào một đường hầm. Từ đây đến doanh trại của Bắc Đường Vũ khoảng tám dặm, đào một đường hầm dài như vậy rất tốn thời gian và sức lực, nếu vạn nhất ma pháp lực thoát ra ngoài có thể dễ dàng bị phát hiện. Nhưng vì Bắc Đường Vũ quá cẩn thận và dè dặt nên hắn có được thời gian thoải mái, hơn nữa tinh thần lực của hắn có thể ngăn ma pháp lực thoát ra ngoài.

Vốn Long Nhất có thể tự mình đi phá hủy doanh trại của Bắc Đường Vũ, nhưng mục đích của hắn là muốn để cho hai trăm binh lính thấy có chỗ hữu dụng, vì vậy đã giao nhiệm vụ này cho bọn họ. Hai trăm binh lính đột nhiên xuất hiện trước mắt đám ma pháp sư không hề phòng bị gì, kết cục chỉ cần nghĩ cũng biết được, chỉ cất tay một cái toàn bộ đã bị chế ngự. Đương nhiên trên người ma pháp sư luôn có ma pháp trang sức có khả năng tự động phòng ngự, điểm ấy Long Nhất đã sớm nghĩ tới. Bởi vậy trước khi hai trăm binh lính động thủ, hắn đã sử dụng tinh thần lực bổ sung một chút nội lực có khả năng phá ma pháp kết giới đưa lên phía trước. Những đồ trang sức của đám ma pháp sư này không phải là thần khí, tất nhiên là nhất định sẽ xuyên thủng được.

Lại nói nếu như Long Nhất chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ một mình, thì hắn có thể sử dụng phương pháp càng đơn giản hơn. Căn cứ theo quy tắc diễn tập đối chiến, chỉ cần bắt giữ chủ tướng đối phương là coi như thắng lợi. Dựa vào tốc độ thân pháp của hắn, nếu muốn bắt giữ Bắc Đường Vũ giữa hai vạn người thì tuyệt không khó khăn chút nào.

"Sự tình là như vậy đó, đã chấp nhận thua chưa?" Long Nhất một hơi nói xong, hắc hắc cười hỏi.

Bắc Đường Vũ cả người bắt đầu run lên, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên nhớ tới hậu quả khi thua trận là gì. Không kể nàng là một thiếu nữ có thân phận có địa vị, cho dù có đổi thành bất kỳ người nào cũng khó có thể tiếp thụ nổi. Thử nghĩ, ai có mặt mũi bỏ qua hết thảy sự tôn nghiêm để bò ba vòng trước mặt người Đằng Long thành, ngoài ra còn phải vừa bò vừa kêu to lên ta là heo. Lại nói ở Đằng Long thành rộng lớn như vậy, bò ba vòng ít nhất cũng phải mất năm, sáu ngày mới bò xong.

"Ta nhận thua. Ta nhận thua." Bắc Đường Vũ thân thể mềm nhũn ngồi thụp xuống đất, trong đầu biến thành một mảng trống rỗng.

Lúc này, Bắc Đường Đạc thần sắc biển đổi không ngừng. Cuộc cá cược này không chỉ làm cho tiểu muội mất sạch thanh danh mà còn làm cho cả gia tộc xấu hổ. Rốt cục, hắn dường như đã đưa ra một quyết định, lệnh cho binh lính Thần Phong doanh toàn bộ lui ra, sau đó cúi người nói: "Tây Môn nhị thiếu gia, Bắc Đường Đạc ta thỉnh cầu ngươi, đổ ước giữa ngươi và tiểu muội có thể thay đổi được không?"

"Định không nhìn nhận? Cũng được, dù các ngươi chơi xấu ta cũng không có biện pháp." Long Nhất hắc hắc cười nói.

"Không phải là không nhìn nhận, chỉ là trao đổi một thứ rất có lợi với ngươi, cho dù tiểu muội có bò ba vòng quanh Đằng Long thành thì ngươi cũng đâu có được gì phải không? Ta có thể dùng Thần Phong doanh đánh đổi đổ ước này." Bắc Đường Đạc có vẻ cầu khẩn nói. Ở dưới mái nhà người ta thì không thể không cúi đầu a.

Long Nhất cười cười cân nhắc, đột nhiên nhớ tới lúc Bắc Đường Vũ nói muốn đánh cược năm ngàn binh lính Thần Phong doanh trong mắt gã đột nhiên lóe lên một tia khác lạ, vì vậy tịnh không vội đáp ứng. Hắn suy xét một chút, phải chăng bên trong còn có trò mèo gì, nếu không thì há chẳng phải là lợi bất cập hại.

Trong khi Long Nhất hơi trầm ngâm, Bắc Đường Vũ đang ngồi trên mặt đất đột nhiên ngửng đầu lên. Nàng chậm rãi đứng lên, dùng một loại ánh mắt kiên định Long Nhất chưa từng thấy nhìn hắn, nghiến răng nói: "Ta Bắc Đường Vũ chấp nhận thua cuộc đổ ước, tuyệt đối không quỵt nợ, ta sẽ lập tức thực hiện điều kiện đổ ước."

Bắc Đường Đạc vội vàng giữ chặt Bắc Đường Vũ, quát lớn: "Ngươi điên rồi sao, ngươi không cần thể diện chẳng lẽ phụ thân và mẫu thân cũng không cần thể diện sao?"

Bắc Đường Vũ run rẩy, khóe mắt trào ra hai dòng lệ thủy. Nàng gạt tay Bắc Đường Đạc ra nói: "Nếu như ta không tuân thủ lời hứa, mặt mũi mọi người sẽ sạch sẽ sao? Ta làm cho gia tộc hổ thẹn vậy hãy chờ sau khi ta thực hiện lời hứa xong thì xử trí ta."

"Ngươi nói nhăng cái gì?" Bắc Đường Đạc kinh hãi. Gã vẫn biết tính cách của tiểu muội rất quật cường, nhưng không ngờ là nàng quật cường đến thế. Mặc dù nàng không tuân theo mệnh lệnh của gã thì sẽ bị xử trí theo quân pháp, nhưng Thần Phong quân đoàn dù sao cũng là Bắc Đường gia tộc, cứ bất chấp mà làm thế không phải là quá đáng sao? Nhưng nếu như nàng thật sự bò trên đường như đã nói, thì Bắc Đường gia tộc có lẽ mất hết thể diện.

Long Nhất thấy Bắc Đường Vũ quyết liệt như thế, ấn tượng trong lòng về nàng thay đổi không ít. Mặc dù làm việc có chút không có lý trí, nhưng tuân thủ theo lời đã hứa kiểu này thì không phải ai cũng làm được, nên nói là tuyệt đại đa số người không thể làm được.

"Lão đại, con mẹ này da cũng dày thật, lão Ngưu ta bội phục." Man Ngưu là một người thẳng thắn hào sảng, lúc này thấy Bắc Đường Vũ nhận thua đổ ước thì cảm thấy bội phục.

Long Nhất có chút không đành lòng. Hắn lúc ấy cũng chỉ cho đó là trò đùa, và cũng không thật sự muốn Bắc Đường Vũ làm chuyện này. Mặc dù hắn nhận thấy Bắc Đường Đạc tựa hồ có chút gì đó không đúng, nhưng dù sao bây giờ Bắc Đường gia tộc đang có quan hệ khá tốt với Tây Môn gia tộc, khiến cho quan hệ bế tắc hắn tuyệt không mong muốn thấy.

"Được rồi, Bắc Đường Vũ, vừa rồi thật ra ta chỉ nói giỡn mà thôi, ngươi có thể thoải mái đi." Long Nhất nhún vai nói.

"Ngươi nói đùa, nhưng ta thì không, ta đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm." Bắc Đường Vũ kiên trì.

Long Nhất cười khổ hai tiếng. Nha đầu này đích thực là ương ngạnh như đầu trâu mà, so với Man Ngưu còn hơn nhiều. Hắn không thích lằng nhằng với nàng nữa, vì vậy tùy tiện nói: "Tùy nàng thôi, nàng muốn làm thế nào thì cứ làm vậy đi."

Bắc Đường Vũ còn muốn nói nữa liền bị Bắc Đường Đạc vung tay chặt vào gáy cho ngất đi. Gã nói: "Như vậy xin đa tạ Tây Môn nhị thiếu gia, binh lính trong Thần Phong quân đoàn tùy ngươi lựa chọn, ta đi an bài cho nha đầu không hiểu chuyện này trước."

Nhìn bóng dáng Bắc Đường Đạc cấp tốc li khai, Lệ Thanh nói: "Thiếu gia, chúng ta nhân cơ hội này lấy luôn Thần Phong doanh đi chứ?"

"Không, chỉ chọn lấy một phần ba Thần Phong doanh thôi, còn lại chọn trong các doanh khác." Long Nhất vân vê cằm nói đầy vẻ thâm ý.

"Vì sao?" Lệ Thanh nghi hoặc hỏi, vì hắn cho rằng, chọn quân đương nhiên phải tuyển những người tinh nhuệ nhất.

"Bởi vì ta không tín nhiệm Bắc Đường gia tộc." Nhãn thần Long Nhất lóe lên một tia lãnh lẽo, cười nói.

"Có phải thiếu gia hoài nghi Bắc Đường gia tộc cố ý tiếp cận Tây Môn gia tộc?" Lệ Thanh cả kinh hỏi.

"Đối với người vô cớ đột nhiên đối xử tử tế thì đều cần phải luôn duy trì cảnh giác không phải sao? Bắc Đường gia tộc từ trước luôn giữ khoảng cách với Tây Môn gia tộc, lần này lại quá thân mật không như trước đây, làm sao mà ta không nghi ngờ được. Huống hồ cho dù bọn họ muốn dựa vào cây đại thụ chúng ta, cũng tuyệt đối không được khinh suất. Tuyển binh mà chọn tinh nhuệ thì rất có lợi, nhưng thật sự cũng có thể ẩn chứa nguy hiểm." Long Nhất cười giải thích.

"Ẩn chứa nguy hiểm gì?" Lệ Thanh hoàn toàn bị hút theo lời nói của Long Nhất. Hắn đối với vị thiếu gia này càng ngày càng bội phục, chuyên gì cũng suy xét thấu đáo mọi mặt, ở bên hắn có thể học được nhiều thứ.

"Trong đám quân tinh nhuệ có rất nhiều người tuyệt đối trung thành với Bắc Đường gia tộc. Cho dù có thay đổi chủ nhân cũng sẽ không bao giờ có thể quên được chủ cũ. Vạn nhất Bắc Đường gia tộc có lòng khác, không phải là hỏng bét sao." Long Nhất cười nói.

"Nhưng nếu tuyển lấy tạp binh, không nói đến chuyện tố chất tổng thể, ngay cả huấn luyện cũng phải mất rất nhiều thời gian." Lệ Thanh thân là người kế thừa ở Mạc Tây tộc, nên đối với việc cầm quân cũng hiểu biết vài phần.

"Hắc hắc, trong tạp binh cũng có rất nhiều người có tiềm lực lớn a, trải qua huấn luyện bí mật đặc biệt của ta, bọn họ có thể trong thời gian ngắn vượt qua cái gọi là lính tinh nhuệ." Long Nhất tự tin cười nói.

Vì trước khi Bắc Đường Đạc đi đã ra lệnh, thông tri cho toàn thể phối hợp với Tây Môn nhị thiếu gia tuyển binh, bởi vậy việc tuyển binh của Long Nhất tiến hành vô cùng thuận lợi.

Đầu tiên, hắn chọn ra một ngàn người trong hai vạn quân của Thần Phong doanh, những người này đều là những người có tên trong danh sách thải loại của Thần Phong doanh. Hai trăm người theo hắn tham gia đối chiến vừa rồi dĩ nhiên là nằm trong số đó. Còn các ma pháp sư trong Thần Phong doanh hắn một người cũng không cần. Trong quân đoàn ma pháp sư có địa vị cực kỳ quan trọng, mà ma pháp sư trong Thần Phong doanh có tiếng là tinh nhuệ ai ai cũng đều được đãi ngộ rất cao, cho nên cẩn thận một chút cũng tốt.

Còn lại một vạn bốn ngàn người Long Nhất chỉ chọn trong đám tân binh vừa mới vào trong Thần Phong doanh không lâu. Trong số tân binh này chỉ chọn lựa những binh lính phải có tính nhẫn nại, nghị lực, nhưng cũng có vài nhân tài trong đám cựu binh bị mai một tài năng được hắn moi móc ra. Kiếp trước hắn là tổ trưởng Long tổ, nên cách nhìn người cũng không giống như với người khác, bởi vì hắn có thể dùng phương pháp khoa học để thấy được rõ ràng tiềm lực của một người. Còn với ma pháp sư, Long Nhất chọn lấy mấy chục người trẻ tuổi, đẳng cấp mới chỉ là sơ cấp tiểu ma pháp sư, những người này mới mười mấy tuổi nhưng tiềm lực cực kỳ lớn. Với những người còn lại Long Nhất đều loại ra. Bởi vậy một vạn năm ngàn người trong mắt tất cả mọi người đều là tạp binh, cũng chỉ có mấy chục sơ cấp ma pháp sư không có gì đặc biệt. Nên toàn bộ tướng lĩnh của Thần Phong doanh đều cho rằng Long Nhất điên.

Khi Long Nhất dẫn một vạn năm ngàn lính được moi móc ra từ Thần Phong quân đoàn đến binh doanh của Cuồng Long quân đoàn thì trời đã sẩm tối. Tương lai một vạn năm ngàn quân này sẽ do Long Nhất toàn quyền lãnh đạo, trở thành một doanh độc lập trong Cuồng Long quân đoàn, tính chất không sai biệt lắm so với Thần Phong doanh, nhưng hiển nhiên đối với Long Nhất sẽ độc lập và tự do hơn. Bởi vì Tây Môn Nộ đã cho phép, ngoại trừ Long Nhất ra, không ai có quyền điều động bọn họ.

Vừa gặp Hùng Bá và Bạo Hùng dong binh đoàn, hắn thông báo toàn bộ mấy trăm con người bọn họ đều phải bố trí vào trong quân doanh độc lập còn chưa được đặt tên này, đảm nhiệm vai trò sỹ quan nòng cốt. Như vậy cũng hữu hiệu cho việc phòng ngừa thám tử của Bắc Đường gia tộc trà trộn vào trong đám binh mới tuyển chọn. Điều này làm Hùng Bá hưng phấn không thôi, phảng phất như hắn trở thành một đại tướng quân mà cả thiên hạ phải ngưỡng mộ.

Long Nhất vội vàng quay trở về nhà, việc tuyển binh này cũng mất hết cả một ngày, Tiểu Y vừa mới phá thân đêm qua còn đang đợi hắn an ủi.

Khi vừa tiến vào đại sảnh Tây Môn phủ, đã nhìn thấy nương thân Đông Phương Uyển đang vui vẻ trò chuyện cùng Tiểu Y và Ngu Phượng.

"Vũ nhi, sao giờ mới trở về, chẳng phải là đi tuyển binh sao? Phượng nhi đã chờ con nửa ngày rồi, con ăn gì chưa?" Đông Phương Uyển đứng dậy cốc lên đầu Long Nhất một cái, ngữ khí mặc dù bất mãn, nhưng câu cuối lại lộ ra sự quan tâm đối với Long Nhất.

"Nương thân, tuyển binh cũng rất là phiền toái a, con bây giờ đói muốn chết, có gì ngon để dành cho con không?" Long Nhất ôm lấy Đông Phương Uyển cười nói.

"Còn có thể thiếu được con sao? Nương thân sẽ đi hâm nóng cho con." Đông Phương Uyển sủng ái nói, chuyển thân đi tới nhà bếp. Đối với mọi việc liên quan đến nhi tử, từ trước tới giờ bà không cho người khác nhúng tay vào, từ việc lớn cho tới việc nhỏ đều phải tự mình làm, bởi vậy có thể thấy được đối với Long Nhất rất nuông chiều.

Long Nhất nhìn theo bóng lưng của Đông Phương Uyển, nao nao trong dạ. Hắn chưa từng nghĩ tới, hóa ra hắn cũng có thể có được tình thân như thế.

"Hai vị nương tử, hôm nay chắc nhớ phu quân các nàng a." Long Nhất tâm tình vui vẻ cố gắng chen vào giữa hai nàng, tay thì bá đạo xiết chặt eo thon các nàng.

"Không nhớ." Hai nàng bất ngờ cùng một ý, nói xong liền cất tiếng cười khúc khích.

"Dám không nhớ, xem ta dùng gia pháp thị hầu nào." Long Nhất cười lên hai tay luồn vào nách hai nàng mà thọc léc.

"Phu quân tha mạng, chúng thiếp không dám nữa." Hai nàng vừa cười vừa van xin, ba người quấn quít lấy nhau vui đùa.

Đột nhiên, hai nàng toàn thân chấn động, ngưng cười đùa, khuôn mặt xinh tươi đã được phủ lên một mầu sắc như ráng mây hồng diễm lệ.

"Hư đốn, phu nhân sẽ mau quay lại đó, còn không nhanh buông tay ra." Ngu Phượng lườm Long Nhất một cái, tay xinh phát vào bàn tay sắc lang đang mân mê gò ngọc nhũ vút cao của nàng một cái.

Còn Tiểu Y mới làm cô dâu, có chút không chịu nổi, gương mặt thanh tú như muốn chui vào trong ngực.

"Tiểu Y, ngẩng đầu lên, nếu không nàng sẽ bị ngộp chết đó." Long Nhất cười cười tóm lấy hai khối thịt mềm mại đầy đàn tính của Tiểu Y mà nhào lặn dồn lên trên.

"Sắc quỷ." Hai nàng cùng hờn dỗi nói, dáng vẻ cực kỳ phong tình chọc cho Long Nhất sắc tâm đại động.

Long Nhất như một tên trộm nhìn quanh bốn phía, tay thì không ngờ luồn xuống vùng đất mềm mại giữa đùi hai nàng.

"Nha, Long Nhất, xin chàng, đừng chọc nữa." Ngu Phượng cả người khẽ run lên nói, hạ thân bị Long Nhất kích thích lập tức ẩm ướt. Tình lang này của nàng có lúc chín chắn đầy lý trí, có lúc lại ngang ngược thích giở trò xấu giống như trẻ thơ, làm nàng vừa yêu vừa hận, đánh không được, mà la mắng cũng không xong.

Long Nhất ấn miết vùng cấm địa của Ngu Phượng, cảm giác được sức nóng và ẩm ướt tiết cả ra ngoài lớp vải, biết Ngu Phượng đã động xuân tình, bèn cười rút tay ra nhẹ giọng nói: "Bây giờ tha cho nàng, tối nay chúng ta lại tiếp tục chơi đùa ở trên giường."

Ngu Phượng bối rối như một chú nai tơ khẽ vâng một tiếng, toàn thân tựa như mất hết khí lực dựa vào người Long Nhất.

Long Nhất quay đầu, nhìn thấy Tiểu Y đang thở gấp, trìu mến nói: "Chỗ đó của nàng còn đau không?"

Tiểu Y bối rối lắc lắc đầu, muốn hất bàn tay tình lang đang giở trò tác quái ra, nhưng lại tìm không ra một tia khí lực, nhớ tới lúc có thể bị phu nhân nhìn thấy khi quay lại, nàng chẳng phải sẽ bị cho là tính nết không tốt a.

May là Long Nhất cũng biết có chừng có mực, nhẹ nhàng mân mê một chút rồi quay ra đặt lại tay lên eo nàng, cười nhẹ nói: "Tối nay cùng Ngu Phượng bồi tiếp ta ngủ a. Chúng ta sẽ cùng ngủ chung chăn lớn a." Ngủ chung chăn lớn là hảo sự mà Long Nhất đã mong mỏi từ rất lâu, nhưng trước giờ đều không thể thực hiện được, hôm nay nhất định phải "nhất tiễn hạ song điêu".

Tiểu Y xấu hổ không dám nói tiếng nào, trong lòng thì ngàn vạn lần đều bằng lòng. Long Nhất nói điều gì nàng nhất định sẽ đáp ứng.

Lúc này, Đông Phương Uyển mang một khay đồ ăn quay lại. Bà là người từng trải, thấy sắc mặt Ngu Phượng và Tiểu Y như trái đào, ánh mắt mê ly, làm gì không biết vừa rồi hảo nhi tử của mình đã làm chuyện hay ho gì. Bà cười nói: "Vũ nhi, lại khi phụ hai vị cô nương rồi."

"Không có, con thương yêu các nàng còn không kịp nữa, làm sao lại khi phụ các nàng được." Long Nhất hắc hắc cười đáp, đặc biệt nhấn mạnh vào từ "yêu".

"Tên xú tiểu tử hoang dâm vô đạo, phải biết kiềm chế một chút biết không?" Đông Phương Uyển khuôn mặt phớt hồng cười mắng.

"Phì", ngụm canh Long Nhất vừa húp vào miệng bắn vọt ra, có chút ngượng ngùng cất tiếng cười khỏa lấp. Như thế nào cũng không ngờ là mẫu thân hắn lại nói thẳng ra như vậy, làm cho hắn vô cùng xấu hổ. Ngu Phượng và Tiểu Y ôn nhu hầu hạ hắn cho đến khi ăn xong, Long Nhất liền dẫn luôn hai nàng vào phòng. Hoang dâm vô đạo, Long Nhất hắn luôn luôn như thế, sắc đẹp ngay trước mắt, nhẫn nhịn chịu đựng thì không phải là nam nhân a.

Long Nhất đóng sầm cửa phòng lại, cười xấu xa nhìn hai nàng đang không biết để hai tay vào đâu, kêu lên một tiếng quái dị rồi nhào tới.

"Nhị thiếu gia, có chuyện rồi, mau ra đi." Đúng vào lúc Long Nhất đang định "hành quyết" hai nàng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô hoán của hạ nhân.

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.