Trên giao diện nói chuyện của WeChat, ảnh đại diện đen xì gửi tới một tin nhắn:
"Em thật sự muốn livestream khỏa thân à?”
Tôi trả lời: “Đúng vậy.”
Anh ta trả lời ngay lập tức: “Tôi không thể chấp nhận, tôi không đồng ý!”
Hắn giống như thật sự bị kích động, còn đánh sai chữ.
(*)允许: cho phép/đồng ý. Bản gốc là 允需. 许 và 需 đều có phiên âm là /xu/
Tôi cười khẩy, trả lời:
“Liên quan gì tới anh, dựa vào gì mà cần sự đồng ý của anh? Anh nghĩ mình là ai?”
Anh ta trả lời: “Trong lòng em thực ra là không muốn làm đúng không, Linh Linh của tôi?”
Tôi nhất thời im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời:
“Tôi phải làm, cô ta có nhược điểm của tôi.”
Đối phương trả lời: “Để tôi xử lý, Linh Linh của tôi.”
Tôi kinh hãi: "Anh lại muốn làm cái gì?! Đồ điên này!”
Bức ảnh đại diện màu đen kia cuối cùng cũng không thấy trả lời lại.
Đêm đó tôi gặp phải ác mộng, mơ thấy bản thân mình trần như nhộng, đứng ở trên sân khấu nhảy múa.
Dưới khán đài tụ tập vô số khán giả, âm thanh tựa núi tựa biển nhấn chìm tôi, từng hàng đầu người đen nghìn nghịt dồn lên hết đợt này đến đợt khác, mỗi một gương mặt đều có những biểu cảm khác nhau, đang khóc, đang cười, đang mắng...... Bọn họ nhìn chăm chú vào tôi, xoi mói cơ thể của tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tôi muốn đưa tay lên che người mình nhưng lại không thể cử động được, nghìn vạn đôi mắt quét qua thân thể của tôi, giống như vô số con sâu đang bò qua.
Tôi kêu lên một tiếng "Oa”, nước mắt đã thấm ướt gối đầu.
Nhìn điện thoại, đã giữa trưa rồi, tôi rửa mặt, ăn cơm qua loa xong đã chuẩn bị ra ngoài, livestream khỏa thân yêu cầu phải đến phòng phát sóng chuyên dụng của công ty để phát sóng, ở nhà livestream không an toàn, rất dễ bị chú ý.
Tôi thay váy dài, cầm túi rồi vội vàng xuống lầu. Mới vừa rảo bước đi vào thang máy đã thấy trên tường dán một tờ lệnh truy nã, cảnh sát thông cáo có một nhân viên khả nghi đi vào tiểu khu từ cổng phía Tây vào ngày mùng 2 tháng 3. Tên tội phạm này cực kỳ nguy hiểm, nếu như bắt gặp hoặc có manh mối liên quan hãy gọi ngay cho cảnh sát, tiền thưởng truy nã là ba mươi vạn(~105 triệu VNĐ).
Tôi nhìn kỹ bức ảnh trên lệnh truy nã, đó là bức ảnh được cắt ra từ camera của tiểu khu, rất mơ hồ khó nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ bước đi trong đêm mưa, căn bản không thể nhìn rõ diện mạo.
Ra khỏi cửa đơn vị, những tấm áp phích truy nã dán dọc đường đi. Bức ảnh mơ hồ này bị dán ở cửa đơn vị, đèn đường, chốt an ninh, trên cửa hầm gửi xe, cả tiểu khu đều được dán.
Tôi đi ra khỏi cổng lớn của tiểu khu, trông thấy hai chiếc xe cảnh sát đậu bên kia đường, cảnh sát trong xe dụi mắt tựa vào vô lăng, có vẻ rất mệt mỏi.
Nhiều ngày như vậy vẫn chưa bắt được hắn, áp lực hẳn là rất lớn.
Ngày đầu tiên livestream khỏa thân, mọi thứ diễn ra suôn sẻ ngoài dự đoán. Tôi vừa mặc quần áo sau khi livestream xong thì điện thoại nhận được tin nhắn chuyển khoản của công ty.
“Ừm…… Một vạn tệ.”
Tôi đẩy cửa đi ra ngoài, vừa bước đến hành lang, chân đã dẫm phải thứ gì đó, thiếu chút nữa là đã ngã rồi.
Tôi lảo đảo một chút rồi vội bám vào tường để đứng vững. Cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất có một vết màu đỏ dài do đế giày của tôi tạo ra, một mùi tanh xộc vào mũi.
Tôi nhảy ra xa, nhìn thấy hai thứ màu da người bị ném bừa bãi ở trên mặt đất.
Tôi nhìn vào thứ đó, đôi mắt càng ngày càng mở to.
Đó là hai bàn tay của con người, chỗ bị cắt ở xương cổ tay còn đang chảy máu tươi ồ ạt.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Tôi quay đầu nhìn lại, có người đang đứng ở phía xa của hành lang. Bởi vì khoảng cách quá xa, ánh đèn lại mờ nên tôi chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của hắn, là một bóng người cực kỳ thấp bé.
Hắn cầm một chiếc cưa trong tay, chất lỏng chảy xuôi xuống trên khuôn mặt. Trong bóng tối, hắn cười nói, giọng khàn khàn như vịt:
“Không cần cảm ơn, Linh Linh của tôi.”
Phần 4. Tội lỗi
1.
Vụ án được phá rất suôn sẻ.
An Bình lập tức đến hiện trường vụ án sau khi nhận được tin báo từ Kim Linh Linh, bắt được hung thủ mà gần như không gặp bất kỳ trở ngại nào, gã biến thái ác độc này không hề phản kháng, thành thật bị còng tay áp giải vào xe cảnh sát.
Người bị hại là Thẩm Tố Hoa, chết trong phòng làm việc của mình, có hai vết lõm sâu ở phía sau đầu của cô ấy, bị cắt cổ họng, vết cắt rất sâu bày ở đó nhìn thấy mà giật mình, cả hai tay đều bị cưa ra, ném trực tiếp vào cửa phòng livestream ở cùng một tầng.
Hiện trường rất hỗn loạn, sàn nhà đầy dấu chân màu đỏ máu, trên vách tường trắng có vài vết máu phun tung tóe, thậm chí máu còn phun lên đến trần nhà.
Mạnh Tiến Đào đã trích xuất được một lượng lớn DNA của hung thủ tại hiện trường, tìm thấy tóc, dấu vân tay và thậm chí cả nước bọt của hắn trên bệ cửa sổ, trên bàn và trên ghế sofa, một số mô cơ thể cũng được lấy ra từ móng tay trên bàn tay bị chặt đứt của người chết. Qua kiểm tra đo lường đúng là của hung thủ, An Bình xốc quần áo hắn lên, nhìn thấy trên ngực hắn có vài vết xước dài, hẳn là do Thẩm Tố Hoa để lại trong quá trình phản kháng quyết liệt.
Tất cả các chứng cứ đều chỉ về hắn, câu trả lời cho vụ giết người này quá rõ ràng, không còn lựa chọn nào khác.
Bản thân hung thủ đã cực kỳ phối hợp trong quá trình thẩm vấn, không e dè chỉ ra và xác nhận với cảnh sát, thừa nhận rằng hắn cũng phạm vào vụ sát hại một người làm chuyển phát nhanh trước đó và giải thích chi tiết về quá trình phạm tội.
“Tên nhân viên giao hàng ăn trộm đồ lót đó bị tôi bóp chết, sau đó tôi chặt đứt tay gã. Quá trình không hề dễ dàng, xương người rất cứng và dày, lưỡi cưa lại quá mềm, tôi đã phải cưa rất lâu…”
Hắn mỉm cười với An Bình, gãi đầu:
“Đầu tiên, người phụ nữ đó bị tôi dùng gạt tàn đập hai phát, sau đó ngã xuống đất. Tôi tưởng cô ta đã chết, nhưng cô ta đột nhiên tỉnh dậy khi tôi mới cưa tay được một nửa, tiếng hét của cô ta giống như tiếng lợn bị giết vậy....”
An Bình nhìn chằm chằm người đàn ông thấp bé trước mặt, vẻ mặt thoải mái như đang nói về một chuyện cực kỳ thông thường, khi nói chuyện đôi môi dày của hắn mấp máy, hai con mắt nhỏ ẩn trong hốc mắt trũng xuống không ngừng chớp chớp, khiến khuôn mặt vốn đã xấu xí của hắn càng trở nên biến dạng.
Hung thủ mắc chứng lùn bẩm sinh nên khi trưởng thành hắn chỉ cao chưa đầy một mét. Ngồi trên ghế thẩm vấn, đôi chân ngắn lủng lẳng không thể chạm đất, giống như một đứa trẻ.
“Tôi, tôi nói xong rồi.”
Gã lùn cười toe toét, vẻ mặt còn xấu hơn cả khóc.
An Bình im lặng gật đầu, quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Người đàn ông bị kết án tử hình, xử tử ngay lập tức.
2.
An Bình đã giải quyết thành công hai vụ giết người lớn, hạ gục thành công một ổ livestream khiêu dâm, được Sở Công an tỉnh trao tặng danh hiệu. Anh ta mỉm cười bước xuống sân khấu, cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn trước sự vỗ tay tán thưởng của tất cả các đồng nghiệp cảnh sát ở phía dưới.
Anh ta ngồi tựa lưng vào ghế nhưng không thể cười nổi.
Mặc dù vụ án giết người đã được giải quyết, nhưng vẫn còn một số nghi ngờ không thể giải thích được khiến anh ta vô cùng lo lắng:
Đầu tiên, hung thủ đã trốn ở đâu sau khi tiến vào khu An Hoa? Mà có thể trốn tránh sự truy lùng sâu rộng của cảnh sát, và làm sao hắn lẻn ra khỏi tiểu khu, đến công ty livestream để giết người ngay trước mũi cảnh sát được?
Những ngày đó, cảnh sát túc trực ở mọi lối ra vào của tiểu khu, theo dõi cả ngày lẫn đêm. Phải chăng, như chính hung thủ đã nói, chỉ đơn giản là vì họ không cẩn thận và vô tình bỏ sót hắn?
An Bình phát lại đoạn video giám sát của tiểu khu vào ngày xảy ra án mạng một lần nữa, không có hung thủ mờ ảo nào đi ra khỏi cổng tiểu khu, dù sao dáng người thấp bé, dị dạng của hắn cũng rất khó ngụy trang.
Anh ta chuyển video sang thang máy ở tòa nhà số 7. Thời gian được chọn là 12 giờ 30 phút trưa. Cửa thang máy mở ra trên màn hình, một cô gái xinh đẹp từ từ bước vào, cô mặc một chiếc váy đen và trang điểm tinh tế, sau khi vào thang máy thì cứ nhìn chằm chằm vào lệnh truy nã dán trên tường.
Đó là Kim Linh Linh, cô đang chuẩn bị đi làm ở công ty livestream. Cô không biết rằng người quản lý điều hành của mình sẽ bị sát hại dã man trong vài giờ nữa.
An Bình chống cằm, trầm tư nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ngoài ra cũng có một chút khó hiểu: tại sao hung thủ sau khi giết Thẩm Tố Hoa lại thú tội dễ dàng như vậy? Hắn có đủ thời gian chạy trốn khỏi hiện trường sau khi Kim Linh Linh gọi cảnh sát, nhưng hắn không rời đi mà ở lại công ty livestream và chờ cảnh sát đến bắt giữ, điều này không khác gì tự thú.
Nhưng nếu ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị để đền tội, tại sao hắn lại tốn công che giấu dấu vết khi giết Trần Tiệp? Khi đó, cảnh sát không tìm thấy gì ở hiện trường nhưng văn phòng của Thẩm Tố Hoa lại chứa đầy chứng cứ buộc tội.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, An Bình thậm chí sẽ không tin rằng hai vụ án đều do cùng một người thực hiện. Nếu vụ án của Trần Tiệp là một tác phẩm nghệ thuật được một bậc thầy chế tác cẩn thận, thì vụ án của Thẩm Tố Hoa là do một tay mơ làm ra, quá thô bạo.
Đây là điều An Bình không thể nghĩ ra. Hắn có năng lực che giấu chứng cứ, nhưng lại bỏ cuộc khi giết người thứ hai, điều gì đã gây ra sự thay đổi này?
Chẳng lẽ là do hoàn cảnh gây án khác nhau?
Vụ sát hại Trần Tiệp được thực hiện trong căn phòng thuê của người bị hại, anh ấy sống một mình và không có ai quấy rầy. Hung thủ có thể bình tĩnh và giải quyết hiện trường vụ án một cách chậm rãi, mà lúc giết Thẩm Tố Hoa thì đang ở trong một nơi công cộng như công ty livestream, không thuận tiện.
“Không, không thể nào.”
An Bình lắc đầu, lý do này căn bản không thuyết phục được anh ta, trong lúc cân nhắc, một ý tưởng rất táo bạo đã dần chiếm lĩnh những suy nghĩ, chỉ có câu nói này mới có thể cùng lúc giải đáp hai nghi vấn.
3
An Bình đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp. Anh lái xe đến nhà tù thành phố Nam Giang để tìm một vật nào đó.
Dưới sự dẫn dắt của cai ngục, An Bình gặp lại được người đàn ông lùn. So với lần gặp mặt trước đây khi thẩm vấn, giờ đây hắn đã tiều tụy hơn. Gương mặt vốn mập mạp hơi phình ra giờ đây chỉ còn hai má hóp vào, gầy đến độ mất đi khuôn mặt ban đầu, An Bình suýt chút nữa là không nhận ra hắn.
Anh cởi quần áo của tên lùn ra, những vết thương dài do Thẩm Tố Hoa cào giờ đã đóng vảy. An Bình ngồi xổm xuống, quan sát kỹ những vết sẹo dài này, dùng ngón tay chậm rãi sờ qua những vết vảy thô ráp.
“Haha, có chuyện gì vậy, cảnh sát An?”
Tên lùn mỉm cười với anh.
An Bình đứng lên, im lặng nhìn chằm chằm hắn:
“Những vết thương này thật sự là do bị Thẩm Tố Hoa cào sao?”
Gã lùn ngạc nhiên:
“Không phải cô ta thì là ai? Các anh không phải thu được mẫu da từ trong móng tay của cô ta rồi sao? Đó đều là da thịt của tôi.”
Hắn vừa nói vừa dùng cằm hướng về phía ngực mình.
An Bình chậm rãi nói:
“Đúng thật là ngực anh bị móng tay của cô ta cào xước, nhưng người cào anh không nhất định phải là cô ta.”
Người lùn sửng sốt, cúi đầu hỏi:
“Ý cậu là gì, tôi nghe không hiểu.”
Sắc mặt của hắn dần trở nên tái nhợt.
An Bình liếc nhìn hắn một cái:
“Người bình thường trong lúc vật lộn kịch liệt, hành vi công kích đều mang tính bộc phát nhất thời. Ví dụ như trong lúc Thẩm Tố Hoa phản kháng nên cào anh, móng tay của cô ấy nhất định phải cào qua da ngươi cực nhanh. Trong quá trình ẩu đả kịch liệt và hoảng sợ đó, không có khả năng cô ấy sẽ dùng lực đều đều, chậm rãi cào anh. Vì vậy cuối cùng vết thương lưu lại hẳn phải không đều”
Anh dừng một chút, nhìn thấy gã lùn có chút chấn động, An Bình tiếp tục nói:
“Mà vết sẹo hiện tại trên người anh rất kì lạ, những vết thương này rất đều đặn và cân đối, đặc biệt ở phần cuối vết sẹo, vết thương có xu hướng sâu hơn. Điều này không phù hợp với dấu vết cơ học bình thường khi con người đánh nhau.”
Tên lùn nuốt nước bọt, hạ thấp giọng nói:
“Cậu muốn nói cái gì?”
Giọng nói của hắn cũng quái dị như vẻ bề ngoài, thô ráp khàn khàn, vô cùng khó nghe.
An Bình nói:
“Tôi muốn nói, những vết thương kia thật ra là do anh dùng tay của Thẩm Tố Hoa tự cào ra.”
Gã lùn nghe xong thì run lẩy bẩy, hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhìn An Bình.
An Bình thấp giọng hỏi:
“Có thể giải thích tại sao không?”
Gã lùn lạnh lùng nói:
“Không thể.”
An Bình hừ lạnh một tiếng, tự nói với chính mình:
“Chúng tôi thông qua camera theo dõi, anh lẻn vào tiểu khu mà Kim Linh Linh ở vào đêm mưa ngày 2 tháng 3, sau đó không xuất hiện nữa. Mãi đến ngày 16 tháng 3, anh mới bất ngờ xuất hiện ở công ty phát sóng trực tiếp rồi giết chết Thẩm Tố Hoa. Trong thời gian này anh đã trốn ở đâu?”
Tên lùn im lặng.
An Bình tiếp tục nói:
“Để tôi đoán xem, là trốn ở trong nhà của Kim Linh Linh nhỉ?”
Không có câu trả lời.
An Bình nhìn chằm chằm vào người đàn ông lùn, bình tĩnh nói:
“Sau khi anh trèo lên ban công của cô ấy thì cũng không chạy trốn, mà theo cửa sổ lẻn vào phòng ngủ của cô ấy. Trốn ở nơi nào đó trong phòng, ví dụ như dưới gầm giường, tủ quần áo...... Chờ sau khi chúng tôi rời khỏi nhà cô ấy, anh chui ra khỏi giường, dùng cách áp bức hoặc thương lượng để Kim Linh Linh giúp anh lẩn trốn. Anh vẫn luôn ở chỗ của cô ấy suốt nửa tháng đến ngày 16. Cùng ngày, vì lý do nào đó anh nhất định phải giết Thẩm Tố Hoa, thế nên dưới sự trợ giúp của Kim Linh Linh. Dưới tầm mắt của cảnh sát, anh trốn ra ngoài rồi chạy tới công ty phát sóng trực tiếp.”
An Bình dừng lại một chút, đánh giá người đàn ông từ đầu tới chân:
"Anh làm như thế nào mà có thể trốn thoát dưới con mắt theo dõi của cảnh sát cùng camera giám sát? Điều này khiến tôi băn khoăn rất lâu, cho đến khi tôi lấy được đoạn video rồi nhìn thấy bộ đồ mà Kim Linh Linh mặc ngày hôm đó. Cô ấy mặc một chiếc váy màu đen dài đến đất, tôi cuối cùng cũng hiểu, anh thật ra là trốn ở trong váy của cô áy.”
Gương mặt gã lùn không còn chút máu, vẫn không chịu mở miệng, trán hắn nổi gân xanh.
“Sau khi anh giết Thẩm Tố Hoa, biết mình mọc cánh cũng khó thoát nên để Kim Linh Linh báo án. Anh thuận nước đẩy thuyền để cô ấy nhận được thù lao do cảnh sát treo thưởng, còn bản thân thì nhận toàn bộ tội danh.”
An Bình nặng nề thở dài, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Tại sao? Tại sao phải làm đến nông nỗi này? Tên điên này, đó chính là hai mạng người!”
Người đàn ông lùn run run, đôi môi dày của hắn mấp máy một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói:
“Lời cậu nói nãy giờ đều chỉ là suy đoán, mọi chuyện đều không liên quan tới cô ấy.”
“Quả thật, những điều trên đều là tôi suy đoán, cũng quả thật không có cách nào để xác nhận.”
An Bình đút tay vào túi, nhếch môi, lạnh lùng nói:
“Cậu cảm thấy bản thân mình rất vĩ đại đúng không? Rất thâm tình đúng không?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là tơ máu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm An Bình:
“Người là tôi giết! Anh thăng quan phát tài, tôi tiến tới pháp trường, mọi người đều vui vẻ. Dừng lại ở đây thôi, cảnh sát An”
An Bình im lặng, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu thở dài:
“Được rồi, hy vọng cậu sẽ hối hận vào giây phút cuối cùng của cuộc đời.”