Khi ý nghĩ này xuất hiện, tôi không thể vứt nó đi được, cảm giác ghê tởm và sợ hãi ngay lập tức xâm chiếm tâm trí tôi.
Chắc chắn là vậy rồi, thảo nào tôi cứ bị mất quần lót.
Tôi thuê phòng trong một chung cư cũ, sàn nhà cứ kêu ọp ẹp, hành lang thì giăng đầy mạng nhện, thậm chí thang máy cũng có vẻ chậm chạp, hơn nữa những người thuê phòng sống ở đây đều hỗn tạp, loại người nào cũng có.
Nếu không gần trung tâm thành phố thì tôi đã không chọn nơi này.
Tôi mở cửa sổ bước ra ngoài, đứng trên ban công nhìn xuống, ở độ cao của bốn tầng nhà.
Có một vòng lan can trên ban công của mỗi tầng, cách nhau khoảng ba mét, người ở tầng tiếp theo chắc chắn sẽ không thể với tới bằng tay không. Nhưng có một dàn nóng điều hòa được lắp đặt trên tường ở giữa hai hộ gia đình, chỉ cách lan can nửa mét, bạn hoàn toàn có thể giẫm lên trên dàn nóng để leo lên ban công phía trên.
Nếu ai muốn leo lên thì hoàn toàn có thể làm được.
Nhân lúc trời tối không có ai, một kẻ biến thái nào đó đã trèo lên từng tầng một đến trên cửa sổ của tôi và lấy trộm đồ lót của tôi. Còn tôi đang ngủ say không biết gì, mặc dù gã chỉ cách tôi một cái cửa sổ.
Càng nghĩ tôi càng sợ hãi, gần như ngay lập tức muốn rút điện thoại ra và báo án.
Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, không có bằng chứng gì nên tôi không thể đến tìm cảnh sát chỉ dựa trên suy đoán.
Tôi suy nghĩ một lúc và quyết định mua camera trước.
Chờ khi trời tối rồi đặt nó trên cửa sổ, có được bằng chứng thì lập tức đi báo án!
2.
Tiếng nhạc vang khắp phòng, tôi lắc eo trước camera, dù chỉ mặc áo ống và váy ngắn nhưng tôi vẫn toát mồ hôi nhẹ. Tuy vậy, khán giả trong phòng vẫn chưa hài lòng, khu vực giao lưu liên tục tuôn ra những bình luận khó coi:
“Chưa ăn cơm à? Uốn éo nhìn chẳng có tí sức nào cả!"
"Tiếp tục tiếp tục."
"Cô nàng này trông mạnh mẽ quá, một đêm bao nhiêu tiền?"
“Nhảy rất tốt, nhưng tiếc là đang mặc quần áo."
…
Những lời nhận xét kinh tởm như thế này xuất hiện hàng đêm trong mỗi buổi livestream, tôi chỉ giả vờ như không nhìn thấy và nói về những thứ khác.
Chị đại điều hành hiệp hội đã hơn một lần dạy tôi nên học cách tương tác qua lại và nói chuyện phiếm với người xem, nhưng nhìn thấy những lời lẽ thô tục này, tôi thực sự không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ biết đen mặt múa hát.
Đây có thể là lý do tại sao tôi không thể nổi tiếng.
Sau gần ba tháng hoạt động trong ngành, chỉ có vài trăm người xem thường trực và hơn một nửa trong số đó là bot, đúng là không thể lạnh hơn.
Những streamer có thể kiếm được mấy vạn mỗi đêm, nhưng tôi chỉ có thể kiếm được mức lương cơ bản 3.000 nhân dân tệ (~10,5 triệu VNĐ) mỗi tháng. Thực tế còn tàn khốc hơn giấc mơ của tôi rất nhiều. Nhớ lại mấy tháng trước, chị điều hành vui vẻ khen tôi xinh đẹp, livestream đảm bảo sẽ nổi tiếng, tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Nhìn những bình luận thưa thớt và khán giả đến rồi đi, tôi lặng lẽ thở dài rồi ngồi lại vào ghế.
Lúc này, trên màn hình lóe lên một bình luận: "Nói được thì nói. Không nói được thì cút ra ngoài. Nếu còn có lời lẽ thô tục thì sẽ bị cấm bình luận ngay lập tức."
Lời này vừa nói ra, khán giả thật sự đã kiềm chế rất nhiều, nhưng bầu không khí trong phòng livestream vốn đã vắng tanh lại giảm mạnh, mười mấy khán giả rời đi trong chớp mắt, đó đều là người thật, còn bot thì sẽ không rời khỏi phòng livestream.
Nhưng tôi không cảm thấy khó chịu, những thứ rác rưởi bẩn thỉu đó cút đi làm streamer nữ khác kinh tởm cũng tốt.
Tuy nhiên, những lời này rõ ràng đã chọc giận những người khác, một khán giả âm dương quái khí nói:
"Ơ kìa, quản lý phòng không vui à? Quyền cao chức trọng luôn ta… sợ quá cơ."
Sau đó lại thêm một người khác:
"Quản lý phòng ghê nhỉ? Cô ta là vợ anh à? Anh đã ngủ với cô ta chưa?"
Tôi tức giận đến mức không ngừng mắng gã trong lòng, giây tiếp theo nhìn thấy người này bị quản lý cấm bình luận, tôi không khỏi vui mừng.
Nhưng một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, ngày càng có nhiều lời nhục mạ tôi và người quản lý. Trong mắt những người này, những streamer đều là những người để họ tiêu khiển giải trí, bị trêu đùa không những không phối hợp mà còn dám khóa mõm họ, thật chấn động.
Người quản lý chẳng thèm để ý, dùng hết sức để cấm hết người này đến người khác bình luận.
Tôi không ngừng hét lên trong lòng: "Cấm hay lắm! Cấm hay lắm!"
Đột nhiên, mắt tôi đập vào mắt một bình luận, tôi lập tức nổi da gà:
"Streamer, phía sau cô có ai kìa."
Tôi sốc đến mức lập tức quay đầu nhìn lại, sau lưng là một chiếc giường đơn, trong căn phòng không lớn trống rỗng, làm gì có ai?
Chẳng lẽ, anh ta đang nói về ban công bên ngoài cửa sổ?
Liên tưởng đến chuyện mất quần lót trước đó, tôi lập tức ngồi không yên.
Đột nhiên đứng dậy khỏi ghế và đi về phía ban công.
Thật khó để nhìn rõ ban công tối đen bên ngoài cửa sổ. Ngay cả khi có người đứng đó, tôi cũng không thể nhìn thấy từ trong phòng.
Bàn tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy, tôi cảm giác như máu trong cơ thể sắp đông đặc lại.
Nếu thực sự có một kẻ biến thái trên ban công, tôi nên làm gì đây? Báo án sao?
Lỡ hắn phá cửa sổ đột nhập vào thì sao?
Khi nhìn thấy ai đó, tôi phải quay đầu bỏ chạy, đến nơi đông người và đảm bảo an toàn trước khi báo án.
Tôi nín thở, giơ điện thoại lên, chiếu về phía ban công.
Không có ai, trên ban công trống rỗng.
Tôi thở phào một hơi, cảm thấy chưa tỉnh hồn, mồ hôi vừa đổ xuống lại chảy ra.
Tôi nằm liệt trên giường, khi bình tĩnh lại cuối cùng tôi cũng hiểu đó chỉ là một bình luận đùa dai, đáng lẽ streamer đối với kịch bản chơi khăm này đã thấy nhiều thành quen, nhưng vì vô cớ bị mất quần lót nên thần kinh của tôi bị căng thẳng, cuối cùng bị một bình luận hù người dọa đến thế.
Vừa tức vừa buồn cười, tôi quay lại máy tính với vẻ mặt cạn lời, nghĩ rằng chắc khán giả đang cười nhạo mình.
Sau khi ngồi xuống, tôi phát hiện trong phòng livestream không có ai.
Thì ra giờ phát sóng hôm nay đã hết, phòng livestream đã tự động đóng cửa.
Đã gần nửa đêm, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, định đi tắm rồi ngủ.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.
Tôi mở ra và thấy tin nhắn WeChat do người quản lý gửi cho tôi:
"Hôm nay tôi đã cấm rất nhiều người trong lúc bốc đồng, tôi xin lỗi."
Tôi trả lời:
"Không thành vấn đề, bọn họ xứng đáng."
Bên kia trả lời ngay:
"Ừm, chúc ngủ ngon, Linh Linh của tôi."
Tôi đặt điện thoại xuống và bắt đầu tẩy trang trước gương.
Tôi tháo kính áp tròng, lau sạch phấn nền và son môi, gương mặt mệt mỏi hiện lên trong gương. Nếu khán giả trong phòng livestream nhìn thấy gương mặt như quỷ này, nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, chắc hẳn cái đám đòi ngủ với tôi cũng đổi sở thích ngay lập tức.
Tôi cười thầm, chợt nhớ tới bình luận vừa rồi:
"Ơ kìa, quản lý phòng không vui à? Quyền cao chức trọng luôn ta… sợ quá cơ.”
Sao có thể chứ?
Thực ra tôi cũng không biết nhiều về anh ta hơn những khán giả khác. Dù có thông tin liên lạc nhưng tôi thậm chí còn không biết tên anh ta.
Tuổi tác, nghề nghiệp, địa chỉ và những điều khác, tất cả đều không rõ.
Tôi cho anh ta làm quản lý vì anh ta luôn duy trì ngôn luận trong phòng livestream và đi đầu trong việc tấn công những khán giả thô tục và bẩn thỉu kia. Đó chính là điều tôi mong muốn nên tôi đã giao cho anh ta chức danh quản lý phòng, để anh ta có thể dễ dàng cấm bình luận, thanh lọc bầu không khí trong phòng livestream.
Ngoài ra, anh ta cũng là khán giả tặng tôi nhiều phần thưởng nhất, dù tổng số quà anh ta tặng tôi chỉ có vài trăm tệ nhưng đối với một streamer nhỏ như tôi. Về tình về lý, cũng nên cho một ít “sự chú ý đặc biệt”, cho nên khi anh ta muốn WeChat của tôi, tôi liền cho.
Thật bất ngờ, anh ta không liên lạc với tôi thường xuyên sau khi kết bạn, chỉ thỉnh thoảng nói vài lời và chúc ngủ ngon.
Anh ta có thói quen thêm "Linh Linh của tôi" vào cuối câu mỗi lần chúc tôi ngủ ngon.
Kim Linh Linh là tên của tôi. Anh ta liên tục nói "Linh Linh của tôi", nghe có vẻ khó chịu, nhưng vì anh ta không có gì quá đáng để nói nên tôi cũng không nói gì.
Tôi đẩy cửa sổ và bước ra ban công. Lần này tôi không vội lấy đồ lót mà dùng tay vuốt mấy chiếc quần lót và đếm chúng trong im lặng.
Hôm qua tôi đặc biệt chú ý đến số lượng đồ lót trên ban công, nếu tôi nhớ không lầm thì chắc là năm chiếc.
"Một hai ba bốn..."
Đúng vậy, lại thiếu một cái rồi.
3
Tôi mở mắt ra, đối diện với trần nhà đen tuyền.
Rèm cửa không biết khi nào bị kéo ra, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà.
Tôi mơ mơ màng màng nhìn điện thoại: Ba giờ mười phút sáng.
Thật là kì lạ, tự nhiên tôi lại tỉnh dậy vào lúc nửa đêm? Chất lượng giấc ngủ của tôi vẫn luôn rất tốt, có lẽ là do việc kì lạ gần đây làm rối bời tâm trí của tôi.
Chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, dù sao cũng tỉnh rồi, tôi quyết định đi vệ sinh. Nương theo ánh trăng, tôi một đường tiến vào nhà vệ sinh đen như mực, ngồi ở trên bồn cầu.
Tôi không định bật đèn, ánh sáng của đèn quá chói mắt, tôi mau chóng đi vệ sinh xong và trở lại giường ngủ.
Đột nhiên, tôi nhận thấy được có cái gì đó không đúng.
Tại sao?
Tôi tỉnh táo ngay lập tức, đột nhiên sự lạnh lẽo dần bao phủ khắp toàn thân.
Vì sao thành bồn cầu bị lật lên rồi????
Cuối cùng cũng nhận ra điều kỳ lạ, tôi giật mình đứng phắt dậy khỏi bồn cầu, run run rẩy rẩy mà đi đến chỗ công tắc đèn, ngón tay của tôi lướt qua bức tường lạnh lẽo, nhưng thế nào cũng không tìm thấy được công tắc.
Vì sao?
Vì sao!?
Tôi, một người con gái sống một mình, bệ bồn cầu từ trước tới nay luôn được hạ xuống, vậy......là ai nhấc nó lên?
Lông ở trên người tôi dựng đứng hết cả lên, điên cuồng dựa vào tường để bám víu, lại đột ngột cảm thấy sau cổ có một luồng khí nóng phả vào.
Tôi ngay lập tức sững sờ, cảm giác này thật sự quá kỳ quái, quá bất thường. Chậm rãi quay đầu lại, trong màn đêm dù có duỗi tay ra cũng không thấy gì, tôi cứng đờ mà hướng tới nơi có khí nóng để mò mẫm.
Chợt sờ vào một cái cằm đầy râu.
Tôi kêu lên "Á”, hồn bay phách lạc mà quay đầu chạy, phía sau tiếng bước chân nặng nề theo sát, tôi không dám quay đầu nhìn lại, hoảng sợ lao thẳng ra ban công.
Vừa chạy đến phía trước cửa sổ, tôi lại dừng lại một lúc.
Tôi nhìn cái bóng đen đang đứng ở ban công, dưới ánh trăng không thể thấy rõ khuôn mặt, hắn dùng sức đẩy cửa sổ, đi về phía tôi.
Ta đột nhiên ngã xuống đất dưới đất, dùng hết sức lực để la hét chói tai:
“Aaaaaaaaaa!!!”
Tôi “A a” mở mắt ra, nghe thấy tiếng hét của chính mình vào giây cuối cùng trước khi thức dậy.
Tôi mở to hai mắt, thở dốc, sợi tóc ướt đẫm dính ở trên trán, sau khi bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, xuyên qua tấm rèm chiếu sáng cả căn nhà.
“Tôi thực sự có một giấc mơ trong mơ?”
Tôi cực kì mệt mỏi, khi nghiêng người, bộ áo ngủ đầy mồ hôi dính vào người, cực kì khó chịu.
Tôi mở điện thoại nhìn thoáng qua: “Một giờ chiều.”
“Không ổn!”
Tôi bò dậy khỏi giường, lao nhanh về phía phòng tắm.
Bởi vì độ dài của buổi livestream tháng này không đủ nên chiều hôm nay định livestream để bổ sung, dự định 1 giờ rưỡi bắt đầu, thiếu chút nữa là ngủ quên rồi!
Tôi nhanh chóng trang điểm, nước cũng không kịp uống một ngụm đã bắt đầu livestream.
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn vắng tanh như thường lệ.
......
Ba tiếng tra tấn cuối cùng cũng trôi qua.
Tôi tắt máy tính, bụng đói kêu vang mà nhấc điện thoại lên, mở ứng dụng mua cơm mang về, chọn cửa hàng gần nhất rồi gọi ngẫu nhiên.
Gần như cả ngày chưa uống một giọt nước, tôi thật sự rất đói bụng.
Mới vừa đặt đồ ăn xong, điện thoại của tôi đã hiện tin nhắn WeChat, là quản lí phòng phát sóng:
“Linh Linh của tôi, hôm nay sắc mặt của em trong buổi phát sóng trông không tốt lắm, có chuyện gì xảy ra sao?”
Ngón tay của tôi dừng trên màn hình nửa ngày, cuối cùng chỉ gửi đi hai chữ:
“Không có việc gì.”
(*) “Không có việc gì”: 没事
Bên kia không trả lời.
Lúc này, cửa bỗng nhiên phát ra tiếng "Thùng thùng”.
“Là cơm hộp sao? Giao hàng nhanh như vậy?”
Tôi lê đôi dép lê, hai ba bước đã đi tới cửa. Qua lỗ nhòm, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên da ngăm đen, trên khuôn mặt thon gầy chảy đầy mồ hôi. Khuôn mặt của anh ta nhìn qua lỗ nhòm bị méo mó, không thể thấy rõ được.
Anh ta lại một lần nữa gõ cửa:
"Xin chào, đồ ăn tới rồi.”
Tôi nói: "Biết rồi, anh đặt ở cửa đi.”
Người đàn ông đứng ngoài cửa nghe xong không rời đi mà lại dùng sức mà gõ cửa, cánh cửa bị hắn gõ mạnh đến độ rung mạnh:
“Cô mở cửa đi, chúng tôi có quy định, cô phải đích thân ký nhận mới được.”
“Cái quái gì vậy?!”
Lòng tôi chợt nảy lên, lông mày cau lại tự hỏi đây là loại quy định gì, người này không phải có ý định gây rối chứ?
Tôi thông qua lỗ nhòm nhìn chằm chằm hắn, mở ứng dụng gọi điện trên điện thoại và nhập vào “110”.
(*)110: Số điện thoại gọi cảnh sát trong trường hợp khẩn cấp tại Trung Quốc.
Tôi không sợ mà tăng âm lượng: “Anh có đi hay không?! Anh không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Không ngờ gã đàn ông kia đột nhiên cười lớn, đột ngột ngẩng mặt lên, đôi mắt đục ngầu áp sát vào cửa, tơ máu trong tròng mắt che kín lỗ nhòm.