Hoa Hi Mạt trốn trong Bound18 tắm rửa, trong phòng tắm hơi nước bốc lên mịt mù, cô đặt hết tất cả tâm tư xuống, từng chút sữa tắm được xoa lên da thịt trắng nõn. Tóc dài tùy ý vắt qua vai, Hoa Hi Mạt tự thân nằm vào giữa bồn tắm thoải mái đón nhận bầu không khí yên tĩnh hiếm có.
Thẩm Trác Di từ khu biệt thự của Sincerely “chạy trốn” ra ngoài, người đầu tiên cô nghĩ tới để cầu viện không phải là cảnh sát mà chính là vị nữ hiệp ban nãy không biết đã biến đi đâu. Dưới cái nhìn của cô, tình cảnh bây giờ lấy bạo trừ bạo là tốt nhất.
Liền một mạch đến Bound18, cửa ngoài không khóa, cô cứ như vậy xông vào. Đại sảnh không có một ai, cô bắt đầu tìm các phòng. Vừa đến phòng ngủ, mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy, một ánh sáng hắt ra từ phòng tắm.
Hoa Hi Mạt cảm nhận được có người đến thế nhưng vẫn không muốn chui ra khỏi bồn tắm. Bởi vì cửa phòng tắm đã được khoá kĩ càng, cô rất an tâm. Nếu không phải là cô e là khó có ai mở được cánh cửa đó. Cô lẳng lặng chìm vào dòng suy nghĩ, về mấy chuyện gần đây giữa cô và Thẩm Trác Di.
Tai nạn xe hôm đó không phải tình cờ, có người cố ý sắp đặt!
Từ khoảnh khắc cô nhận ra phanh xe đã bị hỏng, Hoa Hi Mạt đã đưa đến ngay kết luận này, vấn đề là, ai lại làm chuyện như vậy?
Là ai đã dựng chuyện bắt cóc để đổ tội cho cô, mà vì sao phải đổ tội cho cô?
Nghĩ thật lâu vẫn không có được đáp án, Hoa Hi Mạt buông xuôi, từ từ chìm vào trong bồn tắm, nhắm mắt lại để thị giác được nghỉ ngơi.
“Rầm!” cửa phòng tắm bật mở, một người đứng ở cửa lướt nhanh khung cảnh trong phòng sau đó ánh mắt dừng lại bên bồn tắm đầy xà phòng.
Hoa Hi Mạt ngẩn ra, sao có thể?!
Cô ấy rõ ràng là không mang theo thứ gì, sao có thể phá cửa?!
Thẩm Trác Di kỳ thực cũng chỉ là nhất thời kích động xông vào, lý do rất đơn giản: cô sợ nữ hiệp xảy ra chuyện. Cô đã đợi bên ngoài rất lâu, bên trong phòng tắm ngoại từ tiếng nước chảy đều đều ngoài ra không còn có âm thanh nào khác, bất luận là ai cũng thấy rất bất thường. Cô sợ nữ hiệp xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới lựa chọn cách phá cửa.
“Nữ hiệp, cô có ở đây không?” Cô hỏi
Hoa Hi Mạt đành chịu, nhưng lại không thể để cô ấy nhìn thấy mặt cô, chỉ có thể gượng giơ tay từ trong bồn tắm lên như mấy học sinh tiểu học giơ tay phát biểu ý kiến.
“Nữ hiệp, cô không sao chứ?” Thẩm Trác Di nhìn thấy cánh tay lẻ loi giơ lên từ trong bồn tắm ngập xà phòng, không khỏi nghi hoặc.
Cái con người này có phải là đang cố ý không, Hoa Hi Mạt trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Trác Di rốt cuộc là ngốc thật hay đang giả vờ thế, cứ đứng nhìn chằm chằm mãi như vậy, làm sao cô dám bước ra?Chiếc khăn tắm đặt bên cạnh, bị chủ nhân tung một cước bay đến đỉnh đầu Thẩm Trác Di. Thẩm Trác Di sững sờ, đột nhiên hiểu ra ý tứ, xoa xoa sau gáy, xin lỗi rối rít sau đó nhanh chóng ra ngoài đóng cửa lại.
“Vậy, tôi ở bên ngoài chờ cô.”
Thẩm Trác Di đi ra ngoài, Hoa Hi Mạt ngay lập tức từ bồn tắm bước ra, mái tóc ướt dính cả vào mặt mang theo chút giận dỗi cùng xấu hổ, nhưng không thể không phủ nhận cho dù là ở trạng thái nào cô cũng rất đẹp.
Cô tùy ý khoác một chiếc áo tắm, mang theo chiếc mặt nạ nửa mặt màu vàng kim.
Thẩm Trác Di nghe thấy tiếng mở cửa, nghiêng đầu qua xem, chỉ thấy một thân nữ nhân áo tắm trắng đang chậm rãi hướng về phía mình. Dáng người cao gầy, áo tắm trên người chẳng những không che lấp dáng vẻ tà mị mà ngược lại càng tôn lên sự mê hoặc vốn có trong cô. Chiếc áo tắm có hơi ngắn, để lộ ra đôi chân dài thanh mảnh trắng nõn.
Không khí xung quanh tràn đầy mùi sữa, Thẩm Trác Di không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng, kinh ngạc chăm chú nhìn cô ấy một lúc, rồi hoảng hốt nhận ra đôi mắt sau chiếc mặt nạ ấy dường như cũng đang nhìn mình, vội cúi đầu.
“Cô đến tìm tôi có chuyện gì?” Hoa Hi Mạt đối với người đã làm gãy cửa nhà tắm của mình biểu hiện có chút không vui, nhưng thoáng thấy đối phương đỏ bừng mặt, tâm tình lại chuyển tốt “Đồng nghiệp của cô sao rồi?”
“Các em ấy đều được đưa đi viện cả rồi?” Thẩm Trác Di qua câu hỏi vừa rồi mới nhớ ra mục đích mình đến đây tìm Hoa Hi Mạt:“ Nữ hiệp, cô rốt cuộc là một ảo thuật gia hay thật sự có khả năng khác ngưới thế?”
Cô đến bây giờ vẫn khó có thể tin được ở thế kỉ 21 này lại có những chuyện kì lạ như vậy.
“Cô nói xem.” Hoa Hi Mạt nở nụ cười quỷ dị, tóc hãy còn ướt, nước từ từ nhỏ lên sàn gỗ, tạo thành từng viên lớn dần lên.
“Việc đó, tôi không vội, cô nên sấy tóc trước đã, để như vậy rất dễ bị cảm lạnh” Thẩm Trác Di quan tâm nói.
Hoa Hi Mạt lắc đầu “Không sao, cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Chuyện là thế này, sau khi cô rời đi, tôi vẫn còn ở lại biệt thự đó...” Thẩm Trác Di phát huy hết tốc độ nói ưu thế của mình, đem sự tình có chút thêm mắm dặm muối kể hết từ đầu đến cuối cho Hoa Hi Mạt. Hoa Hi Mạt nghe xong chỉ tùy ý ngáp một cái.
“Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi.”
“Tôi nói tôi biết rồi, không còn sớm nữa, cô màu về nhà nghỉ ngơi đi.” Hoa Hi Mạt nhàn nhạt giọng tỏ ý tiễn khách.
“Nữ hiệp, cô...” Thẩm Trác Di còn muốn nói gì đó, nhưng người kia xem chừng là đã rất không bình tĩnh “Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì cứ gọi cho tôi” Cô đưa lên danh thiếp của mình.Hoa Hi Mạt đánh giá một chút, tiếp nhận danh thiếp “Cô rốt cuộc vì sao cứ lẽo đẽo theo tôi vậy?”
Thẩm Trác Di lúc này đã đứng ở cửa, đưa lưng về phía Hoa Hi Mạt, thoáng sững sờ, quay đầu lại cười một tiếng rồi nói “Nói thật, tôi muốn theo cô tìm hiểu một chút tư liệu.”
“Về Sincerely?” Hoa Hi Mạt vừa mở lời ra liền hối hận, nói như vậy không phải là giấu đầu hở đuôi sao. Cô dựa vào cái gì mà đi can dự vào chuyện của người khác? Cô ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Thẩm Trác Di, quyết định không né tránh, như vậy mới có thể tránh được hoài nghi cô đang chột dạ.
Thẩm Trác Di có chút miễn cưỡng, bày ra một khuôn mặt tươi cười nói: “Vậy mà tôi còn cho rằng cô sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện như vậy.Trước đây đúng là tôi đã nhận nhiệm vụ phỏng vấn cô ấy. Nhưng giờ có lẽ không cần nữa. Kiểu như cô ấy đâu cần phải hợp tác với tôi”
“Tôi sẽ không hợp tác với cô đâu” Hoa Hi Mạt hai tay khoanh lại đặt trước ngực, quay người tiến về phía phòng ngủ “Đóng cửa lại, tránh để lại có vị khách nào khác xông tới”
...
Bánh bao cùng Gấu trúc lần này trở về an toàn, nhưng những ký ức trong mấy ngày bị bắt cóc đó đã biến mất sạch, bất luận hỏi vấn đề gì đều đáp “Không biết” hoặc “Không rõ”,v...v...
Cảnh sát không tra ra được gì, đã sớm thu đội rồi.
Sau khi bọn họ rời đi, Vân Phi cùng Thẩm Trác Di đồng thời đi vào. Thẩm Trác Di viền mắt có hơi thâm, vừa nhìn đã biết gần đây cô ngủ không ngon. Cả tối qua cô ngồi nghiên cứu tư liệu về Ức Gia Tùng, mới chợp mắt được một lúc, sáng sớm đã bị Vân Phi kéo đến bệnh viện, vì lẽ đó tinh thần cô cũng không được tốt.
“Hai người các cô cũng khỏe lại cả rồi, lúc nào có thể đi làm được?” Vân Phi vừa vào đã để lộ ra bản chất của nhà tư bản, lướt nhanh hai vị nhân viên trong phòng bệnh nửa ý quan tâm nửa ý bóc lột hỏi.
Thẩm Trác Di không mở miệng, cô chỉ là muốn ngẫm nghĩ về mấy chuyện vừa qua. Ngoẹo đầu nhìn ̉ra n̉goài cửa sổ, đầu óc trống rỗng hiện lên hình ảnh một người - Hoa Hi Mạt. Cô đang suy nghĩ, Hoa Hi Mạt đang nằm tầng nào trong bệnh viện này...
Ngoài cửa giới truyền thông vẫn không hề nhụt chí, lúc nào cũng canh giữ ở ngoài tay cầm ̣mạ́y ảnh và mic phỏng vấn sẵn sàng đợi lệnh. Có mấy phóng viên may mắn trà trộn thành công nhưng vẫn bị ngăn lại ngoài phòng bệnh Hoa Hi Mạt, có người nói phải được sự đồng ý từ bên trong hơn nữa phải có giấy thông báo mới có thể vào phỏng vấn.
Tâm tư của Thẩm Trác Di đột nhiên bị con chim nhỏ màu xám bên ngoài cắt đứt, cô quay đầu lại thấy Vân Phi vẫn đang lải nhải với hai cô nhóc kia về mấy thứ như thái độ làm việc, tư tưởng của thanh niênv..v... Nhận thấy hắn phải mất một lúc nữa làm công tác tư tưởng cho hai cô nhóc, Thẩm Trác Di lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài.
Tới cầu thang bộ, cứ vậy một mạch đi thẳng, mãi mới nhận ra mình đã đi qua mấy tầng rồi. Ngẩng đầu nhìn thấy mấy người tầng trên đang trò truyện, trên người bọn họ đeo máy ảnh vừa nhìn đã biết họ là phóng viên.
Thẩm Trác Di cắn cắn môi dưới, cuối cùng quyết định nắm lấy tay vịn từ từ đi tới.
Lên đến nơi mớI phát hiện cô thật đúng là đã quá xem thường mị lực của Hoa Hi Mạt, qua nhiều ngày như vậy, bên ngoài phòng bệnh có thể dùng hình ảnh nước chảy không lọt để hình dung. Trươc cửa có hai người vận trang phục màu đen, đeo kính râm, nhìn dáng dấp thì đây hẳn là vệ sĩ.
Cách đó còn có một người đàn ông đang đứng trước máy quay nói gì đó, hình như là đang giải thích.
Nói đến nhân vật Đỗ Tử Đằng này cũng thật xui xẻo, mãi mới đến lúc Hoa Hi Mạt gặp vận may, tiền về như núi, vậy mà lại xảy ra tai nạn xa cộ, khiến cho người nằm ở nơi này không thể động đậy.
Thẩm Trác Di có chút khâm phục ông chú béo mập đó, chí ít hắn đối với Hoa Hi Mạt không còn lời nào để chê, thời buổi này gặp được nhà xuất bản như thế là phúc của Hoa Hi Mạt.
“Xin hỏi Sincerely vì sao lại xảy ra tai nạn, là do uống rượu sao?”
“Căn cứ theo nhân chứng, trên xe còn có một cô gái khác, cũng chính là người đã cứu Sincerely, cô bé đó là ai vậy?”
“Sincerely bị thương có nghiêm trọng không?”
Bị hỏi liền một lúc mấy vấn đề như vậy, cho dù là người xem như Thẩm Trác Di cũng cảm thấy đau đầu, nhưng xem ra Đỗ Tử Đằng chất phác ấy có thể đối lại được, ông ta cũng không vô dụng như vẻ ngoài của mình.
Thẩm Trác DI từ xa nhìn phòng bệnh một chút, vừa muốn quay người rời đi, sau lưng truyền đến tiếng gọi.
Thẩm Trác Di nghi hoặc quay đầu lại, nhìn Đỗ Từ Đằng, chờ ông ta mở lời.
Đỗ Tử Đằng cùng đoàn người đông đúc, đi về phía cô “Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu Sincerely, tôi xin thay mặt nhà xuất bản chân thành cảm ơn cô” Ông ta đưa tay ra, hướng về phía Thẩm Trác Di.
Thẩm Trác Di sững sờ, nhưng vẫn tiếp nhận lời cảm ơn sau đó đưa tay ra nắm lấy bàn tay to lớn của Đỗ Tử Đằng.
“Ông...”
“Thật sự rất cảm ơn cô, rất cảm ơn.” Đỗ Tử Đằng vỗ vỗ vai Thẩm Trác Di, hướng cô nháy mắt một cái, nhưng bởi vì khuôn mặt quá mức mập mạp nên hành động ấy trở nên có chút dị thường, đến mức Thẩm Trác Di thiếu chút là bỏ qua động tác nhỏ ấy.
Các phóng viên đồng loạt quay sang phía Thẩm Trác Di đều răm rắp, còn chưa kịp đặt vấn đề, lại bị hai nhân vật khác thu hút.
“Nhìn kìa, đây không phải là Ức Gia Tùng và Triều Hề Nhiên sao, hai người họ sao lại đến đây?”
“Chẳng lẽ là đến thăm Sincerely! Nhanh, đi theo họ!”
Thẩm Trác Di nặng nề thở hắt ra một hơi, cách đó xa xa xác thực đã thấy hai nhân vật đó, có điều việc đó không liên quan đến cô. Cô giơ tay lên mở mảnh giấy lúc này Đỗ Tử Đằng đã lén đưa cho, trên đó có ghi mấy chữ
“Lên đây, tôi đang ở trên sân thượng”
Vì một chút vấn đề liên quan đến chương sau nên tớ tạm dịch thành sân thượng cho m.n dễ hiểu