Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 182



Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của một người nam nhân vang lên từ tầng dưới, khiến tim Đường Khê như thắt lại.

Quách Miểu Miểu lập tức hứng thú, ánh mắt tò mò lướt qua lại giữa Đường Khê và phía cầu thang.

“Chẳng lẽ… đây là…”

Đường Khê không nhịn được lên tiếng giải thích.

“Không phải như cậu nghĩ đâu. Đó là bạn tôi...”

“Không cần giải thích, tôi hiểu mà!”

Quách Miểu Miểu ngắt lời, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò, rõ ràng muốn hóng hớt. Anh dựa người vào lan can, cao giọng gọi xuống dưới.

“Có đấy! Trên tầng hai!”

Bóng dáng Cố Hành Chu nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Đường Khê và Quách Miểu Miểu.

Ngay khi nhìn thấy Quách Miểu Miểu, chân mày Cố Hành Chu nhíu chặt, giọng nói thoáng vẻ không hài lòng.

“Ngươi là ai? Vì sao ở trong nhà của Đường cô nương?”

Quách Miểu Miểu vội vàng lên tiếng giải thích.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi là bạn thân của cô ấy, chỉ đến lấy vài món đồ, tôi sẽ đi ngay.”

Lời giải thích này không khiến sắc mặt của Cố Hành Chu dịu đi chút nào.

Hai người đi xuống tầng một. Quách Miểu Miểu cố gắng xách ba túi đồ nặng trĩu, bước khó nhọc.

“Đường cô nương, người này nói ‘bạn thân’ nghĩa là sao?”

Nghe giọng điệu của hắn, Quách Miểu Miểu không nhịn được tò mò. Anh đặt mấy túi đồ xuống, tiến lên vài bước, quan sát người đàn ông trước mặt.

“Sao anh nói chuyện kỳ quặc vậy? Còn nữa, sao anh lại mặc đồ Hán phục? Cả bộ tóc giả này nữa, nhìn thật ghê, mà cũng thật giống! Anh mua ở đâu thế, anh bạn?”

Vừa nói, Quách Miểu Miểu vừa đưa tay lên định kéo thử tóc của Cố Hành Chu.

Đường Khê thấy Quách Miểu Miểu đưa tay định kéo tóc Cố Hành Chu liền sợ hãi vội vàng ngăn lại.

Không phải cô lo cho Cố Hành Chu, mà lo cho cái tay của Quách Miểu Miểu.

Cố Hành Chu là người luyện võ, phản xạ đều mang tính bản năng.

Quả nhiên, chỉ sau một giây đã vang lên tiếng hét.

“A—!”

Đường Khê đưa tay bịt tai, nhưng vẫn chậm một bước.

“Á! Đau! Đau quá! Buông ra!”

Cánh tay của Quách Miểu Miểu bị Cố Hành Chu bẻ ngược ra sau. Khuôn mặt anh ta méo mó, tràn đầy đau đớn.

“Thả cậu ấy ra, không thì tay cậu ấu trật khớp mất!”

Đường Khê vội lên tiếng. Nếu chần chừ thêm, có khi phải vào viện thật.

Cố Hành Chu nhận ra mình đã hành động theo bản năng, liền lập tức buông tay.

“Xin lỗi, ta chỉ là phản xạ tự nhiên.”

Quách Miểu Miểu xoa cánh tay, gương mặt nhăn nhó.

“Phản xạ kiểu gì mà mạnh thế? Tôi chỉ chạm vào tóc anh thôi mà!”

“Xin lỗi, ta quen rồi…”

Cố Hành Chu tỏ vẻ áy náy. Nhìn động tác ban nãy của Quách Miểu Miểu, đúng là không chỉ “chạm vào tóc”, mà như muốn lật tung cả mái tóc của hắn.

Quách Miểu Miểu hừ một tiếng, xoa tay rồi tránh sang một bên.

“Nhưng mà bộ đồ này của anh nhìn cũng ngầu phết. Có sự kiện hán phục nào gần đây à? Sao anh lại mặc thế này lang thang vào buổi tối?”

Cố Hành Chu đứng sững, không biết nên trả lời ra sao. Chẳng lẽ nói rằng mình đến từ hơn hai nghìn năm trước?

Nói thế chắc họ sợ chết khiếp.

Đường Khê nhanh chóng vận động não, bước lên giải thích:

“Anh ấy là người mẫu chụp ảnh hán phục. Vừa chụp xong nên tiện ghé qua đây lấy đồ.”

Quách Miểu Miểu nheo mắt, ánh nhìn đầy nghi ngờ, cứ đảo qua đảo lại giữa Đường Khê và Cố Hành Chu.

“Đồ gì mà phải lấy vào ban đêm?”

Đường Khê còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, Cố Hành Chu đã lạnh lùng đáp:

“Ta đến để đặt hàng trước với Đường cô nương. Vì ban ngày không có thời gian, nên đành đường đột ghé qua.”

Nửa câu đầu là nói với Quách Miểu Miểu, nửa câu sau là nhìn thẳng vào Đường Khê.

Quách Miểu Miểu vốn là tay chơi tình trường lão luyện, nhìn qua đã hiểu ngay vấn đề.

Anh ta cười ranh mãnh, nhấc ba chiếc túi lên.

“Thôi hai người cứ nói chuyện đi. Tôi về đây.”

Đường Khê bước tới định giúp anh ta mang đồ.

“Để tôi giúp cậu. Tay cậu ổn không?”

“Ổn rồi, không trật khớp. Hai người cứ nói chuyện đi, tôi tự mang được.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.