Sau đó, Quách Cửu Thành quay lại nhìn Đường Khê, ánh mắt nghiêm túc: “Chú có thể đem bức tranh này đi để các chuyên gia nghiên cứu một chút không?”Đường Khê mỉm cười:
“Đương nhiên là được ạ. Đây là quà cháu tặng, chú hoàn toàn có quyền quyết định mà.”
“Thật sự... tặng cho chú sao? Bức tranh này quý giá lắm.”
Quách Cửu Thành vẫn không dám tin.
“Thật mà chú, cháu cũng không giấu gì đâu. Cháu thấy bức tranh này đẹp nên mang tặng thôi. Thực ra ở nhà cháu còn cả một rương tranh tương tự như này, chỉ khác họa tiết thôi.”
Đường Khê nói với vẻ mặt chân thành.
Mọi người xung quanh ngẩn người. Đường Khê không có chút vẻ gì là khoe khoang cả, chỉ nói đơn giản như đang kể sự thật.
Thực tế là Đường Khê hoàn toàn không hiểu hết giá trị của những món đồ này. Nhưng cô cũng chẳng có gì khác để làm quà tặng, ngoài đống cổ vật đếm không xuể.
Quách Cửu Thành còn đang do dự vì món quà quá đỗi quý giá, thì Hạ An đã đứng lên, nhẹ nhàng trách móc:
“Ông nhận đi, Khê Khê tặng là có lòng rồi. Lần sau chúng ta mua quà tốt hơn để tặng lại cháu.”
Hạ An nói nhỏ đủ để hai người nghe. Dù biết Đường Khê không thiếu thốn, nhưng nhận quà thì cũng nên đáp lễ, phép lịch sự là điều không thể thiếu.
Quách Cửu Thành gật đầu, cuối cùng quyết định:
“Vậy chú nhận nhé. Cảm ơn cháu, Khê Khê. Chú rất thích bức tranh này, chú hứa sẽ cất giữ thật cẩn thận.”
Thật lòng mà nói, ai mà không thích sở hữu một tác phẩm độc nhất vô nhị trên thế giới cơ chứ?
Lúc này, Hứa Tư Niên từ đâu bước lại gần Đường Khê, hai tay xoa xoa như đang chuẩn bị điều gì:
“Chị Đường, còn quà của bố em đâu? Quà của chú Quách và dì Hạ đều hoành tráng vậy, quà của bố em chắc chắn còn hoành tráng hơn đúng không?”
Hứa Quốc An lập tức xách tai Hứa Tư Niên, lôi ra một bên:
“Im miệng! Con không biết phép tắc hả? Lớn rồi mà chẳng có ý tứ gì cả!”
Đường Khê bật cười, cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy gia đình họ rất gần gũi, không xa cách như cô tưởng tượng.
“Thôi mà chú Hứa, không sao đâu. Chú bỏ qua cho cậu ấy đi ạ.”
Hứa Quốc An nhíu mày, tức giận:
“Thằng nhóc này chẳng bao giờ giữ mồm giữ miệng, kiểu gì rồi cũng gây họa. Đến lúc đó đừng mong bố giúp!”
Hứa Tư Niên vừa được thả ra đã ôm tai, lí nhí:
“Chị Đường chắc chắn sẽ cứu con, chứ để bố cứu thì con tiêu luôn.”
“Cái thằng này, con vừa nói gì?!”
Hứa Quốc An lại định xách tai Hứa Tư Niên thêm lần nữa.
Đường Khê vội lên tiếng can ngăn:
“Chú Hứa, món quà cháu tặng chú đây ạ. Lần này không phải tranh, mà là một bức thư pháp. Hy vọng chú sẽ thích.”
Cô lấy ra món quà cuối cùng từ chiếc túi, nhẹ nhàng mở ra trước mặt mọi người.
Ngay lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên:
“Lão Hứa! Ông làm sao thế?!”
“Bố!”
Đường Khê hoảng hốt ném thứ trong tay qua một bên, vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Sao đột nhiên lại ngất thế này? Có phải do hạ đường huyết không?
Ngay cả bản thân Hứa Quốc An cũng không ngờ rằng một người đứng đầu Hứa gia - một trong bốn đại gia tộc giàu có bậc nhất như mình, lại vì món đồ mà một cô gái trẻ đưa ra mà sốc đến mức cao huyết áp.
Mơ hồ, ông thấy Đường Khê ném phăng món đồ trong tay đi, liền trừng mắt nhìn to hơn nữa.
“Có cần gọi 120 không?” Quách Miểu Miểu luống cuống chạy tới, hỏi đầy lo lắng.
Hứa Quốc An chưa hoàn toàn ngất, nhưng bị bao vây bởi mọi người thế này khiến ông cảm thấy nghẹt thở.
Ông cố sức nắm lấy tay áo của Quách Cửu Thành, người đứng gần nhất, ánh mắt khó nhọc hướng về phía ông.
Là bạn thân lâu năm, Quách Cửu Thành lập tức hiểu ý, liền lớn tiếng gọi Hứa Tư Niên.
“Trong áo khoác của bố cháu có thuốc hạ huyết áp, nhanh đi lấy!”
Nghe vậy, Hứa Tư Niên vội vàng chạy đi lục lọi túi áo khoác để tìm lọ thuốc.
“Mọi người tản ra một chút, mở cửa sổ cho thông gió!”
Quách Cửu Thành đỡ Hứa Quốc An ngồi xuống sofa gần đó.