Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 164



- --

Ở phía Cố Hành Chu, gần đây hắn bận rộn kiểm tra doanh thu của các cửa hàng.

Ngày nào Tần Nhị cũng phải ôm từng rương tiền lớn, bên trong có đủ loại từ vàng bạc đến đồng tiền, ngồi đếm suốt.

Doanh thu những ngày này nhiều đến mức mỗi ngày tính bằng hàng vạn lượng.

Nhưng thời đại của họ không có công nghệ cao như hiện đại, mọi thứ chỉ có thể dựa vào sức người.

Tần Nhị cùng với vài chưởng quỹ và nhân viên đếm tiền đến mức tay họ gần như rút gân.

Ngày nào cũng vậy, sáng mở mắt ra là đếm tiền, đến tận tối mới được nghỉ.

Thậm chí cả trong mơ, họ vẫn thấy mình đang lật giở từng đồng tiền, ngón tay giật giật trong vô thức.

Họ kinh doanh ngay dưới sự giám sát chặt chẽ của hoàng đế Bắc triều.

Từng hành động, từng lời nói đều không qua nổi đôi mắt luôn quan sát của hoàng cung.

Số tiền họ kiếm được, chắc chắn hoàng đế cũng đã rõ.

Tuy nhiên, tỷ đệ Cố gia đã bàn bạc với nhau. Bắc triều vốn luôn thiếu hụt ngân khố. Nếu chỉ giao nộp một nửa số tiền kiếm được thì đó đã là con số vượt ngoài mong đợi của họ.

Vậy nên, họ quyết định đàm phán với thái hậu, cố gắng giữ lại một nửa số tiền để có thể đưa về cho Đường Khê đổi lấy vật tư.

Với họ thì số tiền đó chẳng là gì.

Từ trước tới nay Cố gia vốn nổi tiếng là gia tộc giàu có nhất Nam triều, còn giàu hơn cả hoàng gia.

Chỉ là lần này họ đến Bắc triều không chuẩn bị trước, nên cuộc sống tại đây mới có chút thiếu thốn.

- --

Trong khi đó, Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc không ngừng bận rộn. Một mặt, họ chuẩn bị lộ trình để quay về Nam triều; mặt khác, họ thu xếp nhân sự trong các cửa hàng.

Phần lớn nhân viên tại cửa hàng của Cố Tuyết Trúc đều muốn theo nàng về Nam triều.

Họ vốn không có gốc gác hay ràng buộc gì ở Bắc triều, nên việc đi theo nàng về Nam triều để tìm kiếm cơ hội mới cũng là lựa chọn tốt.

Đối với những người không muốn đi theo, ai nấy đều nhận được khoản tiền bồi thường rất cao.

Đến giữa trưa, Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.

Đứng trước cổng chính điện Trường Nhạc, họ hít một hơi thật sâu.

Đây là một cuộc chiến không tiếng súng, họ không được phép mắc sai lầm.

Cả hai bước vào điện.

Trong chính điện, thái hậu Diệp Thanh Thanh ngồi trên ngai cao, vẻ mặt tươi cười.

Nhưng Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc đều biết, nụ cười đó chẳng chút thành ý, thậm chí còn đầy tính toan.

Bên cạnh, hoàng đế nhàn nhã uống trà, dáng vẻ lười biếng.

"Mời ngồi."

Diệp Thanh Thanh lên tiếng, liếc mắt ra hiệu cho cung nhân.

Hai cung nữ nhanh chóng mang ghế tới cho họ.

Cố Hành Chu mở lời trước:

"Thái hậu nương nương, hẳn người đã rõ mục đích hôm nay chúng thần tới đây."

Diệp Thanh Thanh có mạng lưới tai mắt khắp hoàng cung, chắc chắn không bỏ sót nhất cử nhất động của họ, đặc biệt là khi họ còn là thế tử và quận chúa từ Nam triều.

"Biết, người thông minh không nói chuyện vòng vo. Đưa ra điều kiện của các ngươi đi, xem có đủ giá trị để đổi lấy tự do cho các ngươi và năm ngàn binh lính không."

Thái hậu uống một ngụm trà, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy uy quyền.

Tỷ đệ Cố gia nhìn nhau một cái. Họ không ngờ thái hậu lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, chẳng hề có ý định vòng vo.

"Năm nghìn lượng vàng, một nghìn lượng bạc, cùng bốn cửa hàng ở kinh thành."

Diệp Thanh Thanh khẽ nhếch môi, nụ cười đầy mỉa mai:

"Chỉ có vậy? Xem ra các ngươi cũng chẳng đáng giá là bao. Hoàng thất Bắc triều tuy không giàu có như Nam triều, nhưng mấy nghìn lượng vàng thì chúng ta cũng không thiếu."

Cố Hành Chu đã đoán trước được phản ứng của thái hậu.

Vài ngàn lượng vàng đối với hoàng thất Bắc triều không phải số tiền lớn, nhưng thứ mà hắn mang đến tiếp theo chắc chắn sẽ khiến họ phải động lòng.

Từ trong một chiếc túi vải màu hồng nhạt, hắn cẩn thận lấy ra một cuộn giấy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.