Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 145



Tên đó nhanh chóng quay đi, rồi dắt theo một người bị trói chặt từ bên trong ra ngoài.

“Quách Miểu Miểu! Cậu không sao chứ?”

Nhìn thấy Quách Miểu Miểu, trái tim Đường Khê như được thả xuống.

Quách Miểu Miểu bị trói gô vào một chiếc ghế, miệng bị nhét một miếng vải lớn. Anh chỉ có thể ú ớ nhìn cô.

“Còn không thả anh ấy ra?!”

Đường Khê lớn tiếng với Nguyên Sĩ Lãng.

Tên bịt mặt nhận được lệnh, liền gỡ miếng vải trong miệng Quách Miểu Miểu.

Nhưng ngay sau đó, Đường Khê hiểu tại sao miếng vải lại to như vậy.

Anh ấy quá ồn!

Vừa được tháo dây buộc miệng, Quách Miểu Miểu liền tuôn một tràng dài, chửi rủa Nguyên Sĩ Lãng và cả tổ tiên nhà hắn, không ngừng nghỉ như pháo nổ.

Đường Khê quay sang nhìn Nguyên Sĩ Lãng:

“Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”

Cô hiểu tình thế này không thể kéo dài, phải tranh thủ rời đi trước khi hắn kịp nghi ngờ.

Nhưng cô cũng không khỏi lo lắng. Người của nhà họ Hứa và nhà họ Quách rốt cuộc đang ở đâu? Sao lại chậm trễ thế này?

Nếu không nhờ cô nhanh trí ứng phó, chắc cô và Hứa Tư Niên đã không thể toàn mạng rời khỏi đây.

Nguyên Sĩ Lãng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ. Hắn lo sợ đến mức không để tâm đến những gì xung quanh.

“Thả bọn họ đi.”

Hắn ra lệnh, rồi quay lưng lại, tiếp tục vò đầu bứt tai, trông đầy khổ sở.

Năm xưa, anh trai hắn chỉ vì trêu chọc một người nhà họ Vu mà mất mạng. Giờ đây, hắn lại trực tiếp bắt cóc em họ của người đứng đầu gia tộc họ Vu. Liệu hắn có bị xử lý tàn khốc hơn không?

Nguyên Sĩ Lãng càng nghĩ càng hoảng loạn, tâm trí như sắp nổ tung.

Đường Khê tranh thủ cơ hội, tự tháo dây trói trên tay mình, sau đó nhanh chóng giải thoát cho Hứa Tư Niên và Quách Miểu Miểu.

Quách Miểu Miểu thắc mắc, hỏi nhỏ:

“Tên này bị sao vậy?”

“Không biết, chắc thần kinh có vấn đề. Đi mau.”

Đường Khê và Hứa Tư Niên dìu Quách Miểu Miểu rời khỏi đó.

Nhưng Nguyên Sĩ Lãng đột nhiên tỉnh táo lại.

Hắn nhận ra một điều: Chưa bao giờ nghe nói người đứng đầu nhà họ Vu có “em họ” nào cả.

“Đứng lại!”

“Bắt lấy bọn chúng cho tao!”

Nguyên Sĩ Lãng gào lên, gương mặt vặn vẹo vì tức giận. Dám qua mặt tao à?

“Chạy!”

Đường Khê và Quách Miểu Miểu trao đổi ánh mắt, rồi cùng nhau kéo Hứa Tư Niên đang bị thương bỏ chạy thục mạng.

Sau khi chạy thoát khỏi căn hầm, họ phát hiện xung quanh toàn là bãi cỏ hoang, không có phương hướng rõ ràng.

“Đứng lại!”

Đằng sau, một nhóm người bịt mặt đã đuổi kịp.

“Bên này, bên này!”

Khi cả ba người đang chạy, một người đàn ông trung niên vác máy quay chuyên nghiệp xuất hiện, chạy về phía họ.

“Đi theo tôi! Người của nhà họ Quách và nhà họ Hứa đều đến rồi!”

Ba người nhìn nhau, dù không ai quen biết người đàn ông này nhưng với thiết bị chuyên dụng như vậy, người này chắc hẳn là phóng viên.

“Cậu gọi báo chí đến à?”

Quách Miểu Miểu thở hổn hển, quay sang hỏi Đường Khê trong lúc chạy.

“Không, làm gì có thời gian mà gọi!”

Hứa Tư Niên cũng lắc đầu, khẳng định không phải mình.

Cả ba tiếp tục chạy, không biết đã đi bao xa. Đường Khê có thị lực tốt nhất, bất chợt phát hiện một nhóm người đang cúi thấp trong bụi cỏ phía xa.

“An toàn rồi! Tôi thấy chú Hứa, họ ở đằng kia!”

Đường Khê vừa thở hổn hển vừa báo hiệu. Họ đã chạy rất lâu, đến mức kiệt sức.

“Nếu còn chạy nữa là tao sẽ bắn đấy!”

Giọng hét của Nguyên Sĩ Lãng vang lên từ phía sau.

Giờ hắn chỉ muốn bắt được Đường Khê để hành hạ cô, trả thù vì dám qua mặt hắn. Nhưng hắn ngu ngốc đến mức không nhìn thấy nhóm người nhà họ Quách và nhà họ Hứa phía trước. Đúng là không hiểu nổi ai cho hắn sự tự tin này.

Khi ba người đến chỗ Hứa Quốc An, Đường Khê kiệt sức đến mức gần như gục xuống, nhưng vẫn cố giao Hứa Tư Niên cho ông ấy.

Mọi thứ trước mắt cô dần trở nên mờ nhòe. Tiếng nói của mọi người quanh cô như xa dần, cô không nghe rõ họ đang nói gì.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.