Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 121



"Khi nào có thời gian thì cùng ăn, lần sau ăn đồ nướng nhé."

Cô cười nói, cảm thấy có thêm một người bạn ăn uống cũng không tồi.

Đào Hành Tung đứng nhìn cô bước vào nhà, sau đó mới quay về xe, khởi động máy rời đi.

Khi về đến nhà, vừa mở cửa thì Đường Khê đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt u buồn nhìn cô.

"Trời đất, ai đấy?!"

Đường Khê giật mình, rồi nhận ra đó là Cố Tử Dật.

Cô thở phào, nói:

"Sao em lại ở đây? Suýt nữa làm chị chết khiếp!"

Cố Tử Dật bĩu môi, mắt ngân ngấn nước lao vào ôm cô.

"Tỷ tỷ, ca ca đó có phải người yêu của chị không? Tỷ không cần nhị ca của đệ nữa đúng không?"

Đường Khê nghe mà đơ người, hỏi lại:

"Người yêu cái gì? Ai dạy em nói thế?"

Cố Tử Dật lau nước mắt, bướng bỉnh đáp:

"Đệ nghe Nhị Nha nhà Hoài Viễn thúc bên cạnh nói. Tỷ ấy bảo, tẩu tẩu có người yêu mới là sẽ không cần tướng công của mình nữa."

Cái gì với cái gì thế này?

Đường Khê cạn lời, khóe miệng giật giật vì tức cười.

"Nhóc con, anh ấy không phải người yêu của chị. Bọn chị chỉ là đối tác thôi."

Nói xong, cô lại thấy có gì đó sai sai.

Sao cô lại để thằng nhóc này dẫn dắt câu chuyện như vậy?

Và tại sao cô phải giải thích?

Quả nhiên, nghe xong những lời này, Cố Tử Dật hít mũi, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Đệ biết mà, tỷ sẽ không bỏ rơi nhị ca của đệ đâu. Người nam nhân kia làm sao so được với nhị ca chứ! Nhị ca của đệ mới là tuyệt nhất! Huynh ấy văn võ song toàn, dung mạo như Phan An, giỏi kinh doanh, lại còn là thế tử, danh tiếng lẫy lừng, gia đình giàu có bậc nhất. Nhị ca của đệ mới là bến đỗ tốt nhất!”

Đường Khê nhìn Cố Tử Dật vừa nói vừa khoa tay múa chân, cười đến mức không thở nổi.

Thằng nhóc này đúng là fan cuồng của nhị ca mình mà. Hễ mở miệng ra là nhị ca, khép miệng vào cũng nhị ca.

Cô kéo Cố Tử Dật ngồi xuống ghế sofa, rồi đi tới tủ lạnh lấy ra một đống đồ ăn vặt.

“Hôm nay sao em lại đến đây? Chuyện lũ lụt đã giải quyết xong rồi à?”

Cố Tử Dật nhìn đống đồ ăn vặt, mắt sáng như sao.

Cậu vội vàng xé một gói khoai tây chiên, mở một lon nước ngọt, vừa ăn vừa uống.

“Giải quyết xong rồi. Tất cả tôm càng nhỏ đều đã được vớt lên, mỗi nhà được chia vài chục cân, ai cũng ngồi nhà ăn tôm càng cay kèm mì tôm cả ngày. Cả huyện giờ đâu đâu cũng toàn mùi tôm càng cay.”

Đường Khê tưởng tượng cảnh đó: cả huyện ngập tràn mùi lẩu...

“Rồi thêm nữa là mùa mưa đã qua, nước sông không dâng lên nữa, nên cha đệ xử lý rất nhanh gọn. Sáng nay, hoàng thượng ban thánh chỉ, bảo cả nhà đệ về kinh...”

Nói đến đây, môi Cố Tử Dật bặm lại, nước mắt lại lưng tròng.

“Lại làm sao thế? Về kinh không phải là chuyện tốt à? Chứng tỏ cha em được phục chức rồi còn gì.”

Cố Tử Dật ôm chặt cánh tay Đường Khê.

“Về kinh rồi thì chẳng phải đệ sẽ không được đến đây nữa sao? Nhỡ đệ không có ở đây, tỷ bị người nam nhân nào lừa mất thì sao!”

Đường Khê thực sự muốn mở đầu cậu nhóc này ra xem trong đó chứa gì.

Nhưng nhìn khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem của cậu, cô lại mềm lòng.

“Về kinh rồi thì em vẫn có thể đến đây mà. Chỉ cần em đứng ở một chỗ, trong lòng thầm nghĩ muốn đến đây, sau đó bước về phía trước năm bước, rẽ phải mười bước là sẽ thấy một vòng xoáy sương trắng. Chỉ cần đi vào đó là tới được.”

Cố Tử Dật lập tức ngừng khóc.

“Thật không ạ?”

“Thật mà. Lần tới em cứ thử đi.”

Đường Khê vừa nói vừa nghĩ lại những gì đọc được trong cuốn hướng dẫn. Đây là cách thức được ghi rõ ràng trong sách, bất kể ở đâu, chỉ cần làm theo là có thể đi qua cánh cổng thời không để đến nơi này.

Cố Tử Dật lau nước mắt, thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt rồi. Đệ nhất định phải trông chừng tỷ thay nhị ca.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.