*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Phó Ngàn Tư tỉnh lại, cô đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cửa sổ đóng chặt, rèm chỉ kéo một nửa, bên ngoài mưa ngâu, sắc trời ảm đạm.
Tạ Âm nghiêm túc đứng bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phó Ngàn Tư bị vẻ mặt nghiêm túc của cô làm dọa sợ.
Vô thức sờ sờ chăn bông, cảm giác nửa người trên vẫn ổn,lại thử động động chân,vẫn bình thường.
Cuối cùng nhịn không được gọi: "Âm Âm."
Tạ Âm đưa mắt nhìn qua, kinh ngạc nói: "Tư bảo,cậu tỉnh rồi! Có gì không thoải mái không?Tứ ca vừa đi gặp bác sĩ xem kết quả chuẩn đoán CT của cậu,bây giờ ổn chứ,tớ sẽ lập tức gọi Tứ ca đến."
"Không cần, không sao cả." Phó Ngàn Tư muốn hỏi sau khi té ngã có phải đã để lại di chứng gì rồi không nhưng lại không dám hỏi.
Nhìn phản ứng của Tạ Âm, giống như không có việc gì lớn. Nhưng bất quá Phó Ngàn Tư cũng từng nghe nói rằng trước khi nói về bệnh tình, người thân và bạn bè sẽ thường giả vờ như không có việc gì xảy ra.
Càng nghĩ càng khẩn trương, Phó Ngàn Tư khó chịu không thể không suy đoán: "Tớ sẩy thai?"
Hai người nhìn nhau vài giây,Phó Ngàn Tư nhìn tư thế"Hãy thành thật giải thích cho tôi "của Tạ Âm, chỉ đành nói: "Không phải, tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Tạ Âm: "......"
Cái đó mà gọi chỉ là tùy tiện thôi sao.
Thật ra, Phó Ngàn Tư nghĩ rằng suy đoán của cô vừa rồi khá hợp lý.
Rốt cuộc, cảm giác khi lăn xuống cầu thang rất giống với cảm giác thường được chiếu trên TV, nếu dựa theo kịch bản kia mà nói, khi cô lăn xuống, đầu tiên sẽ ấn vào bụng dưới và hét toáng lên trong tình trạng vô cùng đau đớn "Con của tôi, con của tôi".
Vì vậy điều đầu tiên cô đoán sau khi tỉnh lại chính là bị sẩy thai.
Mặc dù Kỷ Hàn Trình và cô hiện tại chưa muốn có con nhưng không phải mọi người đều nói không có phương pháp tránh thai nào hiệu quả 100% hay sao.
Phó Ngàn Tư: "Không phải sẩy thai, vậy tại sao dáng vẻ của cậu...?"
Tạ Âm "Ai" một tiếng: "Cái đó còn không phải là vì lo lắng cho cậu sao." Dừng một chút, cô lại nói: "Cậu với Chu Mộc Địch trước đó có mâu thuẫn? Có phải vì vậy mà cô ấy mới đẩy cậu xuống cầu thang?"
Phó Ngàn Tư: "Không phải, là tớ không cẩn thận té ngã."
"Lúc cậu xảy ra chuyện, Chu Mộc Địch gần như sợ chết khiếp, nhìn cô ấy cũng không giống người độc ác, bị nhiều người vây quanh lo lắng đến mức sắp sửa hét toáng lên sau đó còn bị vị nhà cậu hung dữ."
Kỷ Hàn Trình? Hung dữ?
Theo nhận thức của Phó Ngàn Tư, rất khó để gán ghép Kỷ Hàn Trình với mấy từ đại loại như "Hung dữ", "Nổi giận".
Ngay từ khi còn là một học sinh, Kỷ Hàn Trình giống như là một chuẩn mực mà thầy cô cùng bạn bè thường hay nhắc tới, lời nói và việc làm đều đi đôi với "Sổ tay học sinh giỏi" chính hiệu, trên người vĩnh viễn luôn là bộ dáng ôn tồn lễ độ và khí chất điềm đạm.
Cô thật sự chưa từng nhìn thấy bộ dạng lúc Kỷ Hàn Trình hung dữ lên sẽ là cái bộ dạng gì.
"Hung dữ như thế nào?" Cô tò mò hỏi.
Tạ Âm nhìn cô một cái, đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại.
Thực ra cũng không tính là hung dữ, lúc Phó Ngàn Tư ngã xuống đất không đứng dậy nổi, Chu Mộc Địch ở bên cạnh lo lắng sốt ruột, càng làm thì càng sai. Kỷ Hàn Trình lúc đó đang tiến hành cấp cứu đơn giản thấy Chu Mộc Địch đi tới đi lui, quay đầu nghiêm khắc giáo huấn một câu, lúc đó cô ấy mới chịu an tĩnh.
"...... Trên đường đến bệnh viện Tứ ca liên tục nói chuyện với cậu, hỏi cậu một số vấn đề nhưng cậu chỉ ậm ừ trả lời. Bất quá ý thức vẫn còn thanh tỉnh cho đến khi tiến vào bệnh viện mới bắt đầu kêu đau."
"Tứ ca kiên nhẫn hỏi cậu đau ở đâu, cậu nửa ngày cũng không nói mà trực tiếp nắm lấy tay Tứ ca ấn vào phía sau lưng."
Tạ Âm nói xong, tạm dừng cho cô có thời gian thích ứng, lúc này mới tiếp tục:
"Bác sĩ nói cậu bị gãy xương cụt, cần phải tịnh dưỡng một tháng. Cái khác thì hoàn toàn không có vấn đề, cảm thấy mình ngủ rất lâu, kỳ thật cậu chỉ mới ngủ được nửa giờ."
Sau khi nghe Tạ Âm kể lại, Phó Ngàn Tư lúc này mới mơ hồ nhớ lại.
- -
Sau khi Kỷ Hàn Trình trở về, Tạ Âm liền lấy cớ cáo từ.
Kỷ Hàn Trình cũng lịch sự đưa cô ấy ra khỏi cửa phòng bệnh,lúc này mới quay người đóng cửa lại.
Bầu không khí yên tĩnh, Phó Ngàn Tư nằm an ổn trên gường bệnh, cố gắng xóa bỏ cảm giác tồn tại của mình bằng sự im lặng nhiều nhất có thể.
Thấy anh ngồi xuống bên giường, sau đó còn đưa tay giúp cô dịch dịch góc chăn, trong không khí thậm chí có thể nghe thấy mùi gỗ tuyết tùng trong trẻo mát lạnh vô cùng dễ chịu phát ra từ trên người anh.
Xen lẫn đó còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
"Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Anh trầm giọng hỏi.
Lúc này hoàn toàn không có khả năng giả bộ ngủ, Phó Ngàn Tư tận lực cố gắng quên đi hành vi trước đó của bản thân và cũng cầu nguyện rằng Kỷ Hàn Trình sẽ không đề cập đến nó,cô lắc đầu: "Không có."
Ánh mắt Kỷ Hàn Trình thoáng nhu hòa.
Lúc này,Phó Ngàn Tư vô cùng an tĩnh,thậm chí trên đôi má trắng nõn còn có không ít vệt nước mắt, vừa yêu đuối vừa xinh đẹp, thực khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc.
Hình ảnh này khác hẳn so với lúc mới vào bệnh viện, lúc ấy Phó Ngàn Tư được anh ôm, tay cô nắm chặt lấy tây trang, miệng không ngừng kêu lên: "Lưng của em đau quá, lưng đau đau đau......"
Có lẽ là quá đau, thuận tay còn đánh anh vài cái, giống như là đang oán trách anh tại sao không đến sớm hơn một chút, nếu đến sớm hơn cô đã không đau đến thế này.
Kỷ Hàn Trình lúc đó mới nhận ra rằng thì ra suốt chín năm anh nhớ cô nhiều đến cỡ nào.
Giương nanh múa vuốt, tính khí nhỏ nhen, ngang ngược tùy hứng, thậm chí còn kiêu ngạo như một bông hồng có gai.
Phó Ngàn Tư đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Kỷ Hàn Trình,Chu Mộc Địch đâu rồi?"
Dù không muốn nhắc đến người này trước mặt anh nhưng cô vẫn phải giải thích rõ chuyện hiểu lầm kia: "Mọi người có lẽ đều nghĩ rằng là do cô ấy đẩy em,thật ra là do em tự mình không cẩn thận."
Kỷ Hàn Trình nói ngắn gọn:" Chu Mộc Địch không sao, đã về nhà rồi. "
Dọc trên đường đi, Chu Mộc Địch đều khóc lóc kể lể, Kỷ Hàn Trình lúc đó tầm mắt đều dừng trên người Phó Ngàn Tư, cũng không có thời gian rảnh rỗi đi nghe. Thẳng cho đến khi Phó Ngàn Tư đưa vào kiểm tra, anh mới có chút thời gian xem camera giám sát mà Triệu Thần Minh đem tới.
Trong video, Phó Ngàn Tư mặc váy dài nạm kim cương màu xanh lá cây, cô khoanh tay, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, khoe khoang nói: "Tình cảm của chúng tôi bây giờ rất tốt, mỗi ngày đều hôn chúc ngủ ngon,sau đó còn đợi nhau cùng ăn tối..."
Khóe môi nhịn không được nhẹ cong, nhìn thấy cô vừa xoay người thì chân bị trượt trực tiếp ngã xuống, tâm nhịn không được mà thắt lại, ở trong lòng hung hăng phát đau.
"Phó Ngàn Tư" Kỷ Hàn Trình cúi xuống, bất lực ôm cô "Sao em lại luôn bất cẩn như vậy."
Phó Ngàn Tư vốn dĩ muốn nói rằng không phải lúc nào cũng có, nhưng sau một hồi nhớ lại, quán bar lần đó bị vấp ngã, lần này thì ngã xuống cầu thang, còn có không lâu trước kia, đi đường chân còn bị trẹo.
Thật trùng hợp, ba lần đều ở trước mặt Kỷ Hàn Trình.
Đừng có nói rằng anh ấy đang nghĩ não của cô ấy có vấn đề rồi đi??
"Sàn hơi trơn..." Phó Ngàn Tư mặt dày, bắt đầu đổ lỗi.
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng, cũng không vạch trần: "Về sau nhất định phải cẩn thận hơn có biết không?"
Phó Ngàn Tư ngoan ngoãn gật đầu.
Một lúc sau, Triệu Thần Minh mang theo đồ dùng sinh hoạt đến, đến giờ đi ngủ, Phó Ngàn Tư chuẩn bị đứng dậy đi tắm.
"Bác sĩ nói em cần tịnh dưỡng, tốt nhất là đừng động tới xương cụt." Kỷ Hàn Trình đang nhìn di động lúc này mới mở miệng ngăn cản.
Phó Ngàn Tư: "Nhưng... em còn muốn tắm rửa."
"Đêm nay cố nhịn một chút" Kỷ Hàn Trình dừng lại, quay đầu nhìn cô "Hay là, anh lau cho em?"
Sau khi phản ứng lại, Phó Ngàn Tư đỏ mặt ngay lập tức.
"Không... quên đi, hôm nay em cũng không đổ mồ hôi." Cô xấu hổ, không dám nhìn anh một cái.
Kỷ Hàn Trình mỉm cười, anh đặt điện thoại xuống rồi bước tới, nói một câu đầy ẩn ý: "Trên người em có nơi nào mà tôi chưa nhìn thấy hả?"
Phó Ngàn Tư: "......"
Kỷ Hàn Trình rốt cuộc là cẩu đàn ông thuộc chủng loại gì đây chứ, cô đã bị thương như vậy mà anh còn muốn chiếm tiện nghi của cô, anh có còn là con người không?
Hơn nữa, sinh hoạt vợ chồng có thể đem ra so sánh với lau người sao?
Cái thứ hai nghe có vẻ đáng xấu hổ và kỳ lạ, OK quên đi?
Phó Ngàn Tư quyết định không đáp lại những lời này,cô nắm chặt chăn bông, im lặng một lúc rồi yếu ớt nói: "Nếu không anh lấy cho em bàn chải đánh răng, sau đó lại lấy một ít nước, em sẽ tự mình rửa mặt."
Kỷ Hàn Trình nhìn cô,sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy thau nước đặt lên giường, bóp kem đánh răng rồi đưa qua.
Triệu Thần Minh mua đủ thứ, ngoài bàn chải đánh răng và khăn tắm còn có bông tẩy trang, tuy rằng không phải nhãn hiệu mà Phó Ngàn Tư hay dùng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tạm chấp nhận một đêm.
Sau khi đánh răng, cô đổ nước tẩy trang lên miếng bông,còn chưa kịp để lên mặt đã bị Kỷ Hàn Trình cầm lấy.
Động tác của anh vô cùng tự nhiên, nhất thời làm cô quên mất phản ứng, mặc cho anh tẩy trang và rửa mặt giúp mình.
Cuối cùng, còn cúi xuống... đặt lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Tựa như lông chim nhẹ nhàng khẽ chạm vào đầu quả tim.
- -
Ngày hôm sau, Phó Ngàn Tư theo Kỷ Hàn Trình xuất viện về nhà, bắt đầu hành trình tịnh dưỡng dài hạn.
Hai chữ tịnh dưỡng nghe rất đơn giản nhưng kỳ thật nó rất đau khổ.
Đặc biệt vết thương của Phó Ngàn Tư còn là xương cụt, không thể đứng hay ngồi, trừ những hoạt động cần thiết như tắm rửa, đi vệ sinh,cô chỉ có thể nằm ngửa,tình trạng giống như một con cá nằm ngửa sắp out.
Phó Ngàn Tư nằm hai ngày,tự mình cảm thấy chính mình giống như một loại sinh vật nào đó vừa ăn vừa ngủ, nói không chừng lúc này đã mọc ra một cái bụng bia nhỏ?
Đang chìm đắm trong nỗi sầu lo, lúc Kỷ Hàn Trình trở về, Phó Ngàn Tư rốt cuộc nhịn không được lẩm bẩm: "Em có phải có bụng bia nhỏ rồi không?"
Kỷ Hàn Trình ngồi xuống bên giường, trực tiếp duỗi tay tiến vào chăn bông.
Phó Ngàn Tư hoảng sợ: "Anh định làm gì."
"Giúp em kiểm tra." Kỷ Hàn Trình bật cười, nhanh chóng hoàn thành việc "kiểm tra" rồi nói:"Không có thịt."
Đồ lưu manh!
Phó Ngàn Tư không rảnh lo mình sẽ mọc "Bụng bia nhỏ", hai ngày nay cô đều nằm trên giường, vốn dĩ tính tình rất tốt, lúc này hận không thể dùng một chân đá anh xuống sàn,sau đó lớn tiếng cảnh cáo anh không được động tay động chân ăn đậu hủ của cô.
Kỷ Hàn Trình đang chuẩn bị chứng thực tội danh lưu manh của mình, cúi xuống.. Tiến tới ngày một gần, một tay ấn bên gối, từ trên cao nhìn cô, hơi thở nhàn nhạt: "Phó Ngàn Tư, có phải em lại nghĩ muốn mắng anh rồi không?"
Nghĩ,đúng thật là đang có nghĩ.
Phó Ngàn Tư âm thầm nghiến răng, đương nhiên cô sẽ không nói ra thậm chí còn giả bộ bình tĩnh như thể cô đang không hiểu được anh là đang nói cái gì.
"Muốn mắng lưu manh thì cứ mắng, giống như tính tình của em trước đây" Kỷ Hàn Trình dỗ dành "Không cần thiết phải nhẫn nhịn?"
Phó Ngàn Tư cảnh giác theo bản năng.
Cẩu Kỷ lại muốn làm cái gì, anh bị.. cuồng ngược đãi à?4
Cảm thấy lời nói kia có vẻ như anh đang hoài nghi vẻ ngoài ôn nhu dịu dàng của cô ấy là giả mà thành thì phải?
Vì vậy cô nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Tứ ca có phải đã hiểu lầm gì rồi không, em không có nhẫn nhịn, tính cách em vốn dĩ chính là như vậy. Không phải có câu nói kêu cái gì kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác sao?"
Kỷ Hàn Trình nhìn cô, trầm mặc một lúc lâu rồi nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
- -
Mặc kệ khi đối mặt Kỷ Hàn Trình, Phó Ngàn Tư có bao nhiêu mạnh miệng thì trong lòng sẽ có bấy nhiêu là buồn bực.
Cô từng nghĩ ở nhà thật buồn chán, không nghĩ tới hiện tại ngay cả việc đến phòng xem phim điện ảnh hay là đến bể bơi dạo mát cũng là điều thật xa xỉ.
Phải ngửa mặt nghịch điện thoại, trung bình cứ nửa tiếng lại bị điện thoại đập vào mặt.
Tình hình này kéo dài hơn nửa tháng, xương cụt Phó Ngàn Tư rõ ràng cũng không còn đau nữa nhưng kết quả lại cho thấy trên đó vẫn còn một bên chưa lành hẳn.
Kỷ Hàn Trình không biết như thế nào một hai nhất quyết bắt cô phải đợi vết thương hồi phục hoàn toàn rồi mới được phép đi lại, vì vậy Phó Ngàn Tư một lần nữa bị ấn trở về giường.
Lương Khấu và Lương Tử Kỳ tới thăm cô nhiều lần, thậm chí ngay cả người 800 năm không liên hệ như Lương Tử An cũng gửi tin nhắn đến thăm hỏi cô.
Phó Ngàn Tư lúc này đang phàn nàn với Lương Khấu: 【 Rõ ràng là tớ không còn đau nữa, cẩu Kỷ một hai bắt tớ phải ở nhà tịnh dưỡng, canh xương hầm,chỉ cần nhìn nó thôi đã khiến tớ muốn nôn hết ra ngoài 】
Phó Ngàn Tư: 【 Rơi lệ.jpg】
Lương Khấu thông cảm: 【Thứ bảy này, sinh nhật anh tớ, nếu không chúng tớ cứu cậu,chúng ta cùng ra ngoài tụ hợp 】
Phó Ngàn Tư theo bản năng muốn đáp ứng, nhưng nghĩ đến hồi ức lần trước bị bắt đến Cục Cảnh Sát, cô thở dài: 【Nói sau đi】
Đối với việc mình bây giờ là đối tượng cần được bảo hộ, ngay cả việc ra khỏi phòng còn là chuyện không thể thì có cách nào ra ngoài đây.
Kết quả vào buổi tối, Phó Ngàn Tư biết tin Kỷ Hàn Trình sắp đi công tác.
Lúc đó, cô còn làm bộ rất ngoan ngoãn, sau khi bị anh ấn vào trong ổ chăn nghỉ ngơi, vui vẻ đến mức nhịn không được hỏi: "Lần này,là đi công tác ở đâu?"
Kỷ Hàn Trình nói cho cô: "Châu Âu."
Cô lại hỏi: "Chiều Thứ bảy là anh đi ngay luôn à?"
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng, nhìn cô một cái.
Phó Ngàn Tư không phát hiện, cố gắng kìm nén vui sướng trong lòng, cắn chặt môi dưới, "Ồ" một tiếng: "Đi sớm như vậy sao, thật không quen chút nào?"
Kỷ Hàn Trình cong môi.
Cô có nơi nào là không quen, rõ ràng là đang hy vọng anh nhanh chóng rời đi.
"Muộn rồi, em ngoan ngoãn ngủ đi." Anh giúp cô dịch dịch góc chăn, đứng dậy đi ra ban công.
Phó Ngàn Tư phát hiện ra rằng kể từ khi cô bị thương, khi nói chuyện với cô, Kỷ Hàn Trình thỉnh thoảng còn nói thêm vài từ thân thiết, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Ban đầu cô không quen, nhưng về sau thì cảm thấy nó vô cùng bình thường, nhất là lúc này cô cảm thấy Kỷ Hàn Trình thật đúng là quá hiểu chuyện qúa có tình người, tại sao lại chọn thời gian đi công tác tuyệt vời đến như vậy?
Thêm,cần phải cộng thêm một chút hảo cảm.
Phó Ngàn Tư bên này vui vẻ không biết rằng Kỷ Hàn Trình sau khi xoay người rời đi, đã gọi cho trợ lý Mạnh Cảnh, phân phó anh ta dời chuyến bay muộn một chút.
- -
Tối thứ bảy, Kỷ Hàn Trình chân trước rời đi, Phó Ngàn Tư chân sau liền nhảy lên.
Sau khi nằm hơn 20 ngày, phỏng chừng bên chưa lành kia sớm đã không còn, Phó Ngàn Tư hạ quyết tâm đêm nay phải bung xõa, sau khi tắm xong, bắt đầu thay đổi style ăn mặc.
Cô cố ý thay một chiếc váy đã lâu không diện, áo hai dây lộ da thịt trắng nõn, làn váy như sóng nước dập dờn, sau lưng thậm chí còn thấp thoáng nhìn thấy xương bướm.
Trang điểm đậm, tô son Dior màu đỏ, màu tóc cũng dùng loại thay đổi một lần, ngũ quan xinh đẹp diễm lệ,mái tóc uốn cong xõa dài lung tung phía sau.
Sửa soạn xong đã gần hai ba tiếng đồng hồ, Phó Ngàn Tư hài lòng đứng trước gương, lúc rời khỏi biệt thự,cả người giống như là được sống lại.
Bầu trời Bắc Thành lúc 7 giờ rưỡi tối đen như mực. Đèn đường trong tiểu khu đã được thắp sáng, trong đêm đặc biệt ảm đạm.
Phó Ngàn Tư nhận điện thoại của Lương Khấu, không kìm được sự vui vẻ trong lòng,cô "Alo" một tiếng.
Hôm nay trước khi ra cửa Phó Ngàn Tư đặc biệt mang đôi cao gót mũi nhọn sáng bóng cao bảy phân, trong tay mang túi Gucci phiên bản giới hạn.
Cả người giống như đẹp từ trong xương.
Cách đó không xa, dưới ánh đèn đường lạc lõng, người đàn ông đang dựa vào thân cây hút thuốc,khuôn mặt ẩn ẩn trong bóng tối, đôi chân dài bên dưới tùy ý bắt chéo.
Phó Ngàn Tư đang nói chuyện nên không chú ý, khi cô đi ngang qua người đàn ông, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm chặt.
Theo bản năng tạm dừng, cau mày ngước mắt lên sau đó sững sờ tại chỗ.
Di động trượt khỏi tay rơi xuống đất phát ra tiếng "bốp", anh dũng hy sinh.
Người đàn ông đang cắn điếu thuốc có vẻ rất hài lòng với phản ứng này, nhàn nhạt mở miệng: "Em đi đâu vậy, bà xã."
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha ha rốt cuộc cũng bị lật xe! Hai tiểu bảo bối rốt cuộc cũng đối mặt con người thật của nhau mà yêu đương!!
Chương sau【 bốn hợp làm một 】là một chương béo ú.
Gõ chữ không dễ, hy vọng mọi người có thể duy trì tiếp tục yêu quý hai tiểu bảo bối của chúng ta,nhớ đừng từ bỏ.
Cảm ơn mọi người.
Lời edit:
Đây là Phó Ngàn Tư trong tưởng tượng của tuôi hihi, edit trong tình trạng không cảm xúc, không ổn mọi người có thể đề ý kiến tớ sẽ sửa ngay thôi 。◕‿◕。