Trong phòng thẩm vấn, hai cảnh sát liếc nhau, hai người đều cảm thấy lời nói vừa rồi của hắn quả thực hoang đường đến thái quá.
"Tôi có thể liên lạc với anh ta". Dư Trì Bắc lấy ra lợi thế cuối cùng, "Điều kiện tiên quyết là các người dẫn tôi đi tìm anh ta".
"Anh có thể liên lạc được với anh ta không?" Nữ cảnh sát dao động, nam cảnh sát lại một phen kéo nữ cảnh sát, "Cô điên rồi sao?!Cô sẽ thả anh ta ra?"
"Không phải thả anh ta ra, anh đã nghe anh ta nói chưa?Chúng tôi đã đưa anh ta đi tìm, không phải anh ta đi một mình".
Ba người trong phòng nhìn nhau.
Ánh mắt Dư Trì Bắc sắc bén lại thản nhiên, anh ta nhìn đồng hồ trên tường, trán bởi vì kiềm chế cùng nhẫn nhịn mà gân xanh nổi lên.
"Được!" Nữ cảnh sát đi ra ngoài,"Tôi đi báo cáo với sếp".
Nam cảnh sát nhìn Dư Trì Bắc một cái, cũng theo sau nữ cảnh sát đi ra ngoài. Dư Trì Bắc nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, trong đầu thoáng hiện lên nụ cười của Đường Cổ, cánh tay rủ xuống hai bên siết chặt, cánh tay buông thõng hai bên đột nhiên nổi gân xanh, mu bàn tay thô bạo đập mạnh vài cái lên bàn.
Cảnh sát không bao lâu mang tin tức về, cục trưởng đồng ý yêu cầu của Dư Trì Bắc.
Sau đó, Dư Trì Bắc bị người ta đưa lên xe cảnh sát, trong tay anh ta cầm điện thoại di động của nữ cảnh sát, gọi điện thoại cho Hầu Tử.
Lần đầu tiên không bắt máy, lần thứ hai, Hầu Tử mới bắt máy, nhưng phòng bị không mở miệng.
"Là tôi". Dư Trì Bắc mở miệng, giọng nói rất lạnh.
Anh ta không hỏi Hầu Tử ở đâu.
Chỉ nói với điện thoại, "Chờ tôi".
Giọng nói của anh ta từ cổ họng phát ra, khàn khàn như là tiếng giấy nhám văng vẳng bên tai.
"A".
Một màn này qua đi, Đạo diễn Từ không nói gì, kêu gọi những người khác chuyển máy móc đổi chỗ. Sầm Loan ngồi đó, chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho anh.
Sau khi trang điểm xong, anh đi theo sau chuyên gia trang điểm, nhìn chuyên gia trang điểm trang điểm cho Diệp Phù.
Diệp Phù nhắm mắt lại, cảm nhận được ánh mắt của anh rơi vào trên mặt, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
"Anh Sầm, anh muốn học trang điểm không?" Chuyên gia trang điểm thấy anh vẫn nhìn chằm chằm, giống như muốn thử xem, liền nói đùa, "Anh thử xem sao?"
Sầm Loan cọ quét qua mặt Diệp Phù.
Rõ ràng là cùng một cọ, nhưng khi ảnh đế quét tới, trái tim Diệp Phù cũng sắp nhảy ra, vành tai cũng đỏ lên.
"Cọ không tệ". Sầm Loan thấy vành tai đỏ chót của Diệp Phù, chỉ muốn tìm một chỗ không có người, cắn liếm xương tai mỏng manh kia vào miệng.
Chuyên gia trang điểm nghe vậy vui vẻ nở nụ cười, "Quay xong lại tặng anh một bộ?" Sầm Loan đáp: "Được".
Trong đầu lại là đang suy nghĩ, nhúng chiếc cọ kia vào nước, quét lên người cô.
"Này..." Chuyên gia trang điểm kêu một tiếng, Diệp Phù bị giữ chặt, mặt đỏ tía tai, chuyên gia trang điểm kì quái nói, "Chị Phù, sao mặt chị lại đỏ như vậy?"
Ở đây không dựa vào tuổi tác, chỉ gọi người theo địa vị.
Trước mắt Diệp Phù là nữ chính, bởi vậy, mọi người trong đoàn làm phim nhìn thấy cô, đều gọi một tiếng chị Phù.
Đó còn là mặt mũi của ảnh đế, bởi vì trợ lí ảnh đế Hồ Tùng Vũ cùng Tiếu Hiểu Hồng dẫn đầu đều gọi chị Phù.
Diệp Phù sờ sờ mặt, cắn môi nói, "Nóng quá".
Sầm Loan cách đó không xa cười khẽ, không trêu chọc cô nữa, xoay người rời đi, lời nói từ từ bay tới. "Trời nóng, mua cho tôi một li nước lạnh, để hạ hỏa..."
Ba chữ cuối cùng nói chậm rãi lại mập mờ.
Hồ Tùng Vũ sững sờ thành thật liền đi mua, chỉ có Diệp Phù dừng tại chỗ, mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm bóng lưng ảnh đế, trong lòng nhịn không được nghĩ.