Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn

Chương 10: Sáo Anh Cốt



Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 2: Địch Anh

Chương 2: Sáo Anh Cốt

Nguyên Diệu bực mình, đe dọa: “Nếu ngươi không buông ra, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ Chung Quỳ* đấy…”

*Chung Quỳ: còn gọi là “Tứ Phúc Trấn Trạch Thánh Quân”. Truyền thuyết là người chuyên bắt quỷ, trừ tà.

Đứa trẻ càng bám chặt hơn, mở miệng ra định cắn chân Nguyên Diệu.

“Ái! Đau quá!” Nguyên Diệu nhảy dựng lên, la hét om sòm.

Bạch Cơ quay lại hỏi: “Hiên Chi đang làm gì vậy?”

Thư sinh mếu máo: “Có một tiểu quỷ đang cắn chân ta…”

“Tiểu quỷ đâu?” Bạch Cơ đi lại gần.

Tiểu quỷ vừa cắn Nguyên Diệu xong thì biến mất. Thư sinh chỉ trời chỉ đất, không biết nói gì.

Ánh mắt của Bạch Cơ rơi vào cái hộp gỗ cạnh chân Nguyên Diệu, nàng bèn bước tới lấy hộp gỗ từ trên kệ xuống, mỉm cười: “Tìm thấy rồi.”

Nguyên Diệu tò mò, ghé lại hỏi: “Đây là cái gì?”

Bạch Cơ cười bí ẩn: “Sáo Anh Cốt.”

“Cái gì sao Anh Cốt?”

Bạch Cơ giọng mơ màng: “Sáo Anh Cốt tất nhiên là làm từ xương của trẻ sơ sinh rồi.”

Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh: “Vậy tiểu quỷ vừa cắn chân ta, chẳng lẽ là…”

“Khụ khụ, Hiên Chi, có vẻ tiểu quỷ này rất thích ngươi đấy…”

“Không cần đâu, ta không cần nó thích đâu a a a…” Thư sinh ôm đầu gào thét.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu quay về theo đường cũ. Bạch Cơ đi trước, Nguyên Diệu ôm hộp gỗ đi sau. Trong hành lang âm u, ôm trong tay cây sáo Anh Cốt, đôi chân Nguyên Diệu run rẩy.

“Bạch Cơ, những con ma làm loạn trong nhà của Thôi đại nhân cũng là trẻ ma sao?” Xung quanh im ắng lạ thường, thư sinh không có gì để nói, muốn dùng âm thanh để xua đuổi nỗi sợ.

“Tiểu quỷ và anh quỷ* có hơi khác biệt.”

*anh là trẻ sơ sinh, quỷ là ma.

“Có gì khác vậy?”

“Anh quỷ là linh hồn của những đứa trẻ chết yểu hoặc mất đi vì lý do nào đó. Pháp sư giữ lại hài cốt hoặc dầu xác của chúng, dùng bùa chú điều khiển linh hồn chúng làm việc cho mình. Tiểu quỷ có tâm hồn trẻ thơ, không làm việc gì quá ác, chủ yếu là nghịch ngợm, dọa người, làm loạn gia đình. Còn anh quỷ… hì hì…” Bạch Cơ cười bí ẩn, không nói thêm.

“Anh quỷ thì sao?” Nguyên Diệu hỏi.

“À! Tới cửa ra rồi, không biết Thôi đại nhân có đợi lâu quá mà đi trước rồi không nữa.” Bạch Cơ kéo váy bước ra khỏi hành lang, không để ý tới câu hỏi của Nguyên Diệu. Nguyên Diệu vội vàng theo sau, chỉ sợ bị bỏ lại dưới đáy giếng.

Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu đóng cửa giếng lại và treo khóa đồng trừ tà lên. Nguyên Diệu khóa xong, trả chìa khóa cho con cóc, con cóc nuốt chìa vào bụng rồi nhảy vào hốc cây.

Gió thổi qua làm cỏ lay động, lá rụng lả tả. Nguyên Diệu nhìn lại thì thấy cửa giếng biến mất, giếng cổ vẫn là giếng cổ kia. Trong thùng gỗ cạnh giếng vẫn còn quả dưa hấu xanh biếc đang nổi trong nước mát lạnh.

“Dưa hấu tối nay chắc là vừa ngon vừa ngọt.” Bạch Cơ mỉm cười bước vào đám cỏ. Nguyên Diệu ôm hộp gỗ theo sau.

Thôi Tuần chờ trong gian trong, đã có phần sốt ruột, lo lắng không yên. Thấy Bạch Cơ trở về, ông lập tức bật dậy: “Bạch Cơ, đã tìm được bảo vật chưa?”

Bạch Cơ mỉm cười: “Tìm được rồi. Ta sẽ mở ra cho ngài xem.”

Hộp gỗ màu đen, vuông vức, miệng hộp dán nhiều phong ấn. Phong ấn đã cũ và ngả màu vàng, nhưng những ký tự viết bằng chu sa trên đó vẫn sắc nét và chói mắt.

Thôi Tuần sốt ruột nhìn hộp gỗ, rất muốn biết bên trong là gì.

Bạch Cơ khẽ gỡ từng lớp phong ấn ra. Mỗi khi gỡ một lớp, nụ cười của nàng càng sâu hơn.

Nguyên Diệu không khỏi lùi lại vài bước, hắn nhìn thấy rõ ràng, mỗi lần Bạch Cơ gỡ một lớp phong ấn, thì một lượng lớn khí đen kinh khủng lại tràn ra. Khi lớp phong ấn cuối cùng bị gỡ bỏ, khí đen như nước tràn ra bao phủ lấy Bạch Cơ và Thôi Tuần. Khí đen như có sự sống, tránh né Bạch Cơ, biến thành những dây leo quấn lấy chân Thôi Tuần và leo lên eo ông.

Thôi Tuần không hề hay biết, chỉ hoàn toàn tập trung nhìn hộp gỗ.

Bạch Cơ như vô tình nâng tay đổ trà lạnh xuống đất. Khí đen lập tức bị hút vào trà, những dây leo như bị một lực mạnh kéo ra khỏi Thôi Tuần nuốt vào trong trà. Trong chốc lát, khí đen trên đất đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vết nước đen nhỏ.

Thôi Tuần hoàn toàn không biết mình vừa qua cơn nguy hiểm, chỉ chăm chú nhìn hộp gỗ, đầy kỳ vọng.

Bạch Cơ mở hộp gỗ ra.

Bên trong hộp là một cây sáo trắng xóa nằm trơ trọi.

Mắt Thôi Tuần sáng lên một lúc rồi lại tối đi: “Đây là gì? Một cây sáo ư?!”

“Sáo Anh Cốt.” Bạch Cơ gật đầu.

“Haha, những con quỷ đáng ghét làm loạn trong nhà ta rồi mà ta còn phải mua nhạc cụ để giúp chúng vui chơi sao?!” Thôi Tuần tưởng Bạch Cơ đang trêu mình, cảm thấy tức giận. Ông đầy hy vọng rằng trong hộp sẽ có tượng Phật bằng vàng hoặc bảo vật gì đó để trấn nhà, nhưng không ngờ lại là cây sáo trắng trơ trọi này.

Bạch Cơ như đọc được suy nghĩ của Thôi Tuần, mỉm cười: “Thôi đại nhân đừng nóng. Cây sáo Anh Cốt này là pháp khí trừ ma, còn hiệu quả hơn cả tượng Phật hay bảo vật nữa.”

Thôi Tuần nửa tin nửa ngờ, cầm lấy cây sáo Anh Cốt, cảm thấy lạnh toát cả người thì không khỏi rùng mình: “Tại sao gọi là sáo Anh Cốt? Nó thật sự có thể trừ ma ư?”

Bạch Cơ gật đầu: “Sáo Anh Cốt làm từ xương đùi trẻ em. Nó chắc chắn có thể xua đuổi ma quỷ, Thôi đại nhân cứ thử mang về nhà. Khi ma quỷ lại đến làm loạn thì ngài cứ thổi sáo rồi sẽ thấy hiệu quả.”

“Thật không? Ma quỷ sợ tiếng sáo ư?” Thôi Tuần tò mò hỏi.

Bạch Cơ cười chứ không trả lời trực tiếp: “Đợi Đại nhân về nhà thử rồi sẽ biết thôi.”

“Được rồi, ta sẽ mang về thử xem sao. Cái này giá bao nhiêu bạc?” Thôi Tuần chỉ đành liều thôi, chứ bây giờ hắn cũng không còn cách nào khác, cứ thử dùng cây sáo Anh Cốt này xem sao.

Bạch Cơ cười: “Không, vật này không bán. Sau khi ngài xua đuổi được tiểu quỷ, cả nhà bình an thì mong ngài trả lại cho ta.”

“Nếu có thể đuổi được tiểu quỷ, bảo đảm gia đình bình an, ta chắc chắn sẽ mang quà hậu đến tạ ơn và trả lại cây sáo Anh Cốt này về.”

Bạch Cơ nhìn Thôi Tuần, cười mà không cười, ánh mắt đầy ý vị.

Không hiểu sao Nguyên Diệu bỗng cảm thấy bất an. Nhưng vì sao bất an thì hắn không nói rõ được.

Thôi Tuần mang theo cây sáo Anh Cốt ra khỏi biệt viện. Nguyên Diệu tiễn khách rồi đứng ở cửa của Phiêu Miểu các, nhìn theo Thôi Tuần rời đi vội vàng. Trong một khoảnh khắc, hắn dường như thấy một đứa trẻ mặc áo yếm đỏ ôm cổ, nằm trên lưng Thôi Tuần.

Đứa trẻ quay đầu lại cười kỳ quái với Nguyên Diệu.

“Khì khì khì… khì khì khì….” Tiếng cười ngây thơ vô tội của trẻ nhỏ vang vọng trong con hẻm vắng.

Khi Nguyên Diệu quay lại phòng trong, Bạch Cơ vẫn ngồi bên bàn ngọc xanh, vũng nước đen trên sàn đã biến mất, và trên bàn ngọc xanh có thêm một viên ngọc trai đen.

Bạch Cơ cầm viên ngọc trai ngắm dưới ánh nắng: “Đúng rồi, Hiên Chi, tại sao Vi công tử nhiều ngày rồi không đến Phiêu Miểu các, có phải hai người cãi nhau rồi không?”

Viên ngọc đen kết tụ từ oán khí nặng nề, có thể bán được giá cao cho những người thích chơi đồ kỳ quái như Vi Ngạn, đây là điều Bạch Cơ đang suy nghĩ lúc này.

“Không phải. Đan Dương đi Từ Châu công tác, phải đến mùa thu mới về Trường An.” Nguyên Diệu nói.

“Thế à, nếu đợi đến mùa thu thì viên ngọc đen này hết linh lực mất rồi.” Bạch Cơ hơi thất vọng, lớn tiếng gọi: “Ly Nô…”

Một con mèo đen nghe gọi thì lập tức nhảy tới, không để ý đến tiểu thư sinh mà chạy tới bên cạnh Bạch Cơ, cọ vào tay nàng.

“Đây.” Bạch Cơ đưa tay vuốt v e cổ mèo, đặt viên ngọc đen vào miệng mèo. Mèo đen há miệng nuốt viên ngọc, như ăn được thứ gì đó cực ngon, thè chiếc lưỡi hồng ra li3m li3m nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn.

“Meo meo…” Mèo đen cọ tay Bạch Cơ, dường như muốn thêm.

Bạch Cơ cười: “Hết rồi. Đừng nghịch nữa, ra coi cửa hàng đi.”

Mèo đen ngoan ngoãn đi ra. Khi đi ngang qua tiểu thư sinh, mèo đen còn lườm hắn một cái, chắc là đang nghĩ hắn lại lười biếng rồi.

Nguyên Diệu ngẩng đầu làm như không thấy.

“Bạch Cơ, cây sáo Anh Cốt rốt cuộc là sao thế?” Nguyên Diệu không nhịn được hỏi. Ở trong giếng cổ, Bạch Cơ tránh không trả lời nên hắn thực sự rất tò mò, cũng hơi lo lắng cho Thôi Tuần, vì nhìn thế nào thì cây sáo Anh Cốt cũng không phải là vật may mắn gì.

*

Bạch Cơ ngước mắt, nhạt nhẽo nói: “Cây sáo Anh Cốt là pháp khí cấm kỵ từ Tây Vực truyền đến. Cách chế tạo cây sáo Anh Cốt có thể coi là đỉnh cao của sự tàn nhẫn. Lập đàn tế ác thần, dùng thuật pháp hắc ám, dùng bảy loại hình phạt tàn khốc tra tấn một đứa trẻ khỏe mạnh đến chết. Làm như vậy để tích tụ oán hận và bạo lực của tâm hồn đứa bé, để nỗi sợ, tuyệt vọng, tức giận, oán hận, điên cuồng trước khi chết của chúng trở nên thật sâu sắc, thì anh quỷ sau khi chết sẽ có sức mạnh càng lớn. Độ tuổi của anh quỷ  thường dưới ba tuổi, vì càng nhỏ tuổi thì sau khi chết sẽ trở thành anh quỷ càng hung tàn. Nghe nói, anh quỷ đáng sợ nhất trên đời là một đứa trẻ chưa đến nửa tuổi, khi còn sống bị tra tấn đến chết, chỉ còn lại một bộ xương và một ít nội tạng rách nát. Sau khi đứa trẻ chết, pháp sư dùng xương chân của nó để làm thành cây sáo ngắn, khắc lên đó những câu chú điều khiển linh hồn của mật giáo. Những đứa trẻ chết trong nghi lễ hắc ám đó, linh hồn không thể qua sông Vong Xuyên, không đến được bờ bên kia, không thể đi đầu thai. Chúng trú ngụ trên cây sáo Anh Cốt, bị người thổi sáo điều khiển, làm việc cho họ.”

“Một linh hồn trẻ sơ sinh thì có thể làm được những việc gì?” Nguyên Diệu hỏi.

Bạch Cơ cười thần bí: “Ở Tây Vực, cây sáo Anh Cốt còn được gọi là cây sáo ‘vạn sự như ý, không gì không làm được’, Hiên Chi tự đoán xem anh quỷ có thể làm được những việc gì cho chủ nhân đi.”

Nguyên Diệu đoán: “Chẳng lẽ anh quỷ cũng giống tiểu quỷ mà Thôi đại nhân gặp phải, sẽ chạy đến nhà kẻ thù của chủ nhân quấy phá, nghịch ngợm ư?”

“Haha, tiểu quỷ so với anh quỷ, như gia súc so với mãnh thú. Anh quỷ không nghịch ngợm, nó chỉ giết người.” Bạch Cơ cười quái gở.

Nguyên Diệu giật mình.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã qua bảy ngày. Chiều hôm đó, Bạch Cơ đi đâu đó. Ly Nô lại đang lười biếng nằm dưới bóng cây ở sân sau, trong tiệm chỉ còn Nguyên Diệu đứng tựa quầy đọc sách.

Có người bước vào Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn, là Thôi Tuần.

Sau lưng Thôi Tuần còn có hai người hầu mang một rương quà.

Nguyên Diệu vội vàng ra đón: “Thôi đại nhân, lâu rồi không gặp, gia đình bình an vô sự rồi chứ?”

Thôi Tuần phấn chấn tinh thần, cười nói: “Mọi việc đều bình an vô sự. Đúng rồi, Bạch Cơ có ở đây không?”

Nguyên Diệu đáp: “Tiếc là nàng đã ra ngoài rồi.”

“Khi nào thì về thế?”

“Không biết. Khi đi nàng không dặn gì cả.”

“Vậy à. Ta còn có công việc ở Trung Thư tỉnh, không thể ở đây quá lâu. Ồ, xin nhận chút quà mọn này, coi như là lời cảm ơn vì đã bảo đảm an toàn cho gia đình ta.”

Thôi Tuần cho người nhà đặt hai rương quà xuống, một rương đầy vàng bạc châu báu, một rương đầy lụa là gấm vóc, châu báu sáng chói đến lóa mắt.

Thôi Tuần vừa nói “quà mọn không đáng gì”, vừa từ biệt.

Nguyên Diệu ân cần tiễn khách.

Sau khi tiễn Thôi Tuần rời đi và trở về Phiêu Miểu các, nhìn vào hai rương quà tặng đắt giá đó, tiểu thư sinh mới vỗ đầu một cái rồi nhớ ra, hèn gì lại thấy thiếu thiếu, Thôi Tuần không trả lại cây sáo Anh Cốt, mà cũng chẳng nhắc một lời về nó. Sao lại thế chứ? Trước đây đã nói sau khi nhà cửa bình an hắn sẽ trả lại cây sáo Anh Cốt mà, chẳng lẽ hắn đã quên rồi sao? Chắc hẳn là hắn bận lo công việc ở Trung Thư Tỉnh nên quên mất rồi. Có khi nào sau khi xong việc, nhớ ra thì hắn sẽ trả lại cây sáo Anh Cốt không…

Nguyên Diệu nghĩ vậy nên cũng không bận tâm nữa, tiếp tục yên lặng đọc sách. Một lúc lâu sau, Ly Nô ngủ dậy rồi thong thả đi ra ngoài. Lúc hắn nhìn thấy hai hộp châu báu lụa là, thì hỏi tiểu thư sinh: “Ai tặng thế?”

Nguyên Diệu kể lại chuyện Thôi Tuần đã đến và lo lắng nói: “Có vẻ như Thôi đại nhân quên trả lại cây sáo Anh Cốt rồi…”

Ly Nô cười lạnh: “Đồ ngốc! Hắn mà quên gì, là không muốn trả lại thì có.”

Nguyên Diệu nói: “Sao lại thế được?”

Ly Nô hỏi lại: “Sao lại không thể?”

Nguyên Diệu cười phì, lắc đầu và nói: “Ly Nô huynh, e rằng huynh đang lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử rồi.”

Con mèo đen giơ móng lên: “Đồ mọt sách, lại đây.”

Tiểu thư sinh bước lại gần: “Ly Nô huynh có gì chỉ giáo sao?”

Móng vuốt mèo đen sắc như dao cào vào mặt Nguyên Diệu, tức giận nói: “Đồ mọt sách thối, lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử ư? Ngươi mới là tiểu nhân! Gia sống một ngàn năm trăm năm, từ giới yêu quái đến nhân gian, chưa từng có ai dám nói gia là tiểu nhân!”

Tiểu thư sinh ôm lấy gương mặt nóng rát, nước mắt rưng rưng, không dám lên tiếng.

Con mèo đen nhảy lên kệ hàng, soi vào gương đồng rồi nói: “Trên đời có tiểu nhân nào chính trực hiên ngang như gia chứ hả?!”

Ánh trăng mờ mịt, sương đêm ngưng đọng.

Khi Bạch Cơ trở về Phiêu Miểu các thì Ly Nô và tiểu thư sinh đang ngồi hóng gió ở sân sau, Bạch Cơ cũng bước lại ngồi xuống. Tiểu thư sinh vớt quả dưa hấu ngâm trong nước giếng lên, rút dao hồ của Tây Vực ra cắt đôi quả dưa ngọc bích, thấy những hạt dưa như ngàn điểm trên anh đào đỏ. Nguyên Diệu đặt miếng dưa hấu vào đ ĩa hổ phách và mang lên.

Bạch Cơ cầm một miếng dưa hấu: “Hôm nay Thôi Tuần đến rồi à?”

Nguyên Diệu trả lời: “Đã đến rồi. Thôi đại nhân tặng rất nhiều quà nhưng hình như quên trả lại cây sáo Anh Cốt.”

Bạch Cơ không ngạc nhiên, mỉm cười: “Quên trả lại à? Thôi kệ đi.”

“Hay là ngày mai tiểu sinh đến Thôi phủ nhắc nhở Thôi đại nhân, kêu hắn trả lại cây sáo Anh Cốt? Cây sáo Anh Cốt là vật không may, chỉ sợ Thôi đại nhân bị anh quỷ hại thôi.” Nguyên Diệu lo lắng nói.

Bạch Cơ cười đầy ẩn ý: “Sức mạnh của anh quỷ dù lớn đến đâu cũng chỉ là trẻ sơ sinh thôi mà.”

“Haiz, Hiên Chi thật quá tốt bụng.” Bạch Cơ thở dài, nói: “Được rồi, ngày mai ngươi đến Thôi phủ, tiện thể trả lại quà mà Thôi Tuần mang đến. Nếu hắn không chịu trả lại cây sáo Anh Cốt thì không sao, nhưng quà thì phải trả lại Thôi phủ.”

“Tại sao?” Nguyên Diệu không hiểu. Con rồng trắng xảo trá tham lam này lại chịu nhả ra châu báu đã nuốt sao?

“Làm người không thể quá tham lam, làm yêu quái cũng vậy. Nhận nhân quả lại nhận tiền tài thì bất chính quá, dễ tổn phúc tổn thọ.” Bạch Cơ cười quỷ quyệt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.