Ngày hôm sau, Nguyên Diệu bày tỏ lý do với Vi Ngạn, mượn Đế Ất vài ngày: "Có lẽ vì Bạch Cơ và Ly Nô không có trong Phiêu Miểu các, nên mấy con vật làm ầm lên rất ồn ào, ta muốn mượn Đế Ất mấy ngày, không biết Đan Dương có đồng ý không?"
Vi Ngạn rất hào phóng: "Ngươi đã nói rồi thì sao ta không đồng ý được? Ngươi có muốn dẫn Đế Ất đi ngay không?"
"Không, không!" Nguyên Diệu vội vã lắc cánh tay băng bó: "Sau giờ hoàng hôn ta ta sẽ dẫn nó đi."
Chiều tối xuống, Nguyên Diệu dẫn Đế Ất trở về Phiêu Miểu các, Bạch Cơ và Ly Nô vẫn chưa trở về, hắn chỉ có thể chờ. Không biết vì lý do gì mà sau khi Đế Ất đến Phiêu Miểu các, thì cả ban ngày lẫn ban đêm Vi Phi Yên không còn xuất hiện nữa.
Nguyên Diệu cảm thấy rất lạ và lo lắng, chỉ mong sao Bạch Cơ sớm quay trở lại.
Bảy ngày sau, Bạch Cơ và Ly Nô cuối cùng cũng đã trở về, điều khiến Nguyên Diệu cảm thấy kỳ quái là họ không phải từ bên ngoài trở về mà là từ tầng ba không tồn tại của Phiêu Miểu các bước xuống.
Lúc đó Nguyên Diệu đang cầm nến tìm tập sách cổ để giải trí trong kho hàng tầng hai. Chợt nghe tiếng bước chân từ cầu thang trên tầng ba truyền đến, Nguyên Diệu bất ngờ quay đầu lại thì thấy Bạch Cơ và Ly Nô đang từ đi xuống cầu thang.
Nguyên Diệu giật mình khiên tập sách trong tay rơi xuống đất. Bạch Cơ cười hờ hững, còn Ly Nô thì giận dữ: "Đồ mọt sách, lúc chủ nhân không có nhà ngươi lại biếng nhác phải không?"
Nguyên Diệu bực tức, bước nhanh tới: "Bạch Cơ, Ly Nô lão đệ đã về rồi ư..."
Nguyên Diệu vội bước lên cầu thang, Bạch Cơ bình tĩnh ngăn hắn lại: "Hiên Chi, nhìn ngươi như thế có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó rồi nhỉ? Xuống dưới rồi nói sau."
"Được." Nguyên Diệu đáp. Ba người rời khỏi kho hàng. Trong bóng tối, cầu thang dẫn lên tầng ba không tồn tại còn phát ra ánh sáng lờ mờ bí ẩn.
Lúc đi xuống Nguyên Diệu kể lại việc Vi Phi Yên đã gặp phải.
Bạch Cơ im lặng nghe, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà thơm Ly Nô pha.
"Bạch Cơ hãy đến xem tiểu thư Phi Yên đi."
Bạch Cơ: "Không cần đầu, từ khi Đế Ất bước vào Phiêu Miểu các thì tiểu thư Phi Yên đã không còn ở trong nó nữa."
Nguyên Diệu ngạc nhiên: "Hả?"
Bạch Cơ không giải thích cho Nguyên Diệu hiểu rõ, mà lại nói những chuyện khác: "Hiên Chi có biết vì sao Võ Hằng Hào lại chọn tiểu thư Phi Yên từ trong hàng ngàn người không?"
Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hiểu ra, nhớ lại lời nói thầm của Vi Phi Yên khi lần đầu đến Phiêu Miểu các: "Có phải là vì sinh thần bát tự không?"
Bạch Cơ gật đầu: "Đúng vậy. Ta đã từng nói với hắn rằng, không phải ai cũng có thể bước vào Phiêu Miểu Các. Có một số người, mệnh số đặc biệt, dù có khao khát mãnh liệt cũng không thể bước vào Phiêu Miểu Các. Tiểu thư Phi Yên là người như vậy. Còn ca ca của nàng - công tử Vi Ngạn, lại có mệnh số hoàn toàn trái ngược, dù không có khao khát mãnh liệt cũng có thể bước vào Phiêu Miểu Các. Ý Nương mượn hương Phản Hồn để sống lại, nhưng không phải bất kỳ cơ thể nào cũng có thể mà chỉ có người có bát tự đặc biệt mới được. Cũng thật trùng hợp vì nàng lại tìm thấy tiểu thư Phi Yên."
Nguyên Diệu nhớ lại lúc mình gặp Vi Phi Yên ở Đình Mẫu Đơn thì bên cạnh nàng có một nữ tử mặc áo đỏ cầm đèn xanh, sau này mới biết đó là Ý Nương. Bây giờ nhớ lại, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Ý Nương lại theo sau tiểu thư Phi Yên... Từ ban đầu đã chọn nàng, rồi dùng hương Phản Hồn để chiếm lấy cơ thể nàng.
Nguyên Diệu đột nhiên cảm thấy tức giận vì hành động của Võ Hằng Hào và Ý Nương, bản thân họ có thể như chim liền cánh, nhưng linh hồn thanh xuân của tiểu thư Phi Yên lại phải cô độc phiêu bạt giữa thế gian, không phải người cũng không đến được Suối vàng. Điều này thật sự ích kỷ. Nếu như trước Nguyên Diệu có một chút đồng cảm và cảm động với tình yêu bi thảm của Võ Hằng Hào và Ý Nương thì bây giờ hắn chỉ cảm thấy bất mãn với sự ích kỷ của họ. Vì hạnh phúc của mình mà tước đoạt hạnh phúc của một người hoàn toàn không liên quan sao? Tiểu thư Phi Yên thật vô tội!
"Linh hồn của Tiểu thư Phi Yên không thể vào Phiêu Miểu Các, vậy nàng đang ở đâu?" Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ.
Bạch Cơ đáp: "Ở đầu ngõ có một cây Hoè già, có lẽ nàng ở đó. Cây hoè là cây cho ma quỷ cư trú."
Nguyên Diệu thử hỏi: "Bạch Cơ có cách nào để tiểu thư Phi Yên trở lại cơ thể của mình không?"
Bạch Cơ ngẩng đầu nhìn Nguyên Diệu: "Có, nhưng ta sẽ không làm như vậy."
"Tại sao?"
"Ta đang chờ nhân quả. Hương Phản Hồn là 'nhân', ta đang chờ 'quả', 'nhân quả' là thứ ta muốn."
Nguyên Diệu hơi tức giận: "Có thể làm được nhưng lại khoanh tay đứng nhìn, chẳng lẽ ngươi không có lòng trắc ẩn sao? Tiểu thư Phi Yên thực sự rất đáng thương."
Bạch Cơ cười: "Lòng trắc ẩn ư? Hiên Chi à, ta thậm chí không có trái tim thì làm sao có thứ đó chứ?"
Không có trái tim?! Nguyên Diệu ngạc nhiên. Dưới ánh đèn, gương mặt nửa cười nửa không của Bạch Cơ trông hơi u ám, mãi mãi chỉ có một biểu cảm giống như một con búp bê không có sự sống.
Nguyên Diệu lạnh cả người.
Bạch Cơ chậm rãi nói, giọng mờ ảo: "Nhưng, nếu gom đủ 'nhân quả' bằng số lượng cát sông Hằng thì ta sẽ có trái tim, cũng có thể thành Phật. Đây là lời hứa mà người ở Cực Lạc Tây Phương đã hứa với ta."
Số lượng cát sông Hằng là bao nhiêu? Mười tỷ? Trăm tỷ? Ngàn tỷ? Nhiều nhân quả như vậy thì phải mất bao nhiêu năm tháng mới có thể gom đủ. Không, hoàn toàn không thể gom đủ. Người hứa hẹn điều này với nàng chắc chắn là đang đùa cợt nàng?
Nguyên Diệu nhìn Bạch Cơ: "Từ trước tới giờ, ngươi đã gom được bao nhiêu nhân quả rồi?"
Bạch Cơ hờ hững nói: "Ba ngàn."
Quả nhiên, chưa đến một phần ngàn tỷ của số cát sông Hằng.
Nguyên Diệu nói: "Ngươi giúp tiểu thư Phi Yên đạt được nguyện vọng của mình chẳng phải sẽ có thêm một nhân quả sao?"
Bạch Cơ nhạt nhẽo nói: "Nàng không thể bước vào Phiêu Miểu Các, nên không có "nhân" với ta, cho nên cũng không có 'quả'."
Nghe vậy, Nguyên Diệu vội cầm một chiếc đèn lồng đi đến đầu ngõ. Từ xa, quả nhiên thấy một bóng người mảnh mai dưới gốc cây hoè già, rất mờ nhạt, nhìn như một ảo ảnh.
"Tiểu thư Phi Yên?"
Vi Phi Yên quay đầu lại, khuôn mặt buồn bã: "Nguyên công tử, không phải ngươi muốn đưa ta đến Phiêu Miểu Các sao? Sao lại bỏ ta giữa đường không màng đến như thế?"
"Tiểu sinh bây giờ sẽ đưa cô nương đến Phiêu Miểu Các." Nguyên Diệu kéo tay Vi Phi Yên, vội vàng đi về phía Phiêu Miểu Các. Mặc dù Bạch Cơ nói Vi Phi Yên không thể vào Phiêu Miểu Các nhưng hắn không tin, Phiêu Miểu Các rõ ràng ở ngay đó sao lại không thể vào được? Chỉ cần Vi Phi Yên bước vào Phiêu Miểu Các, có 'nhân' rồi thì Bạch Cơ chắc chắn sẽ thực hiện nguyện vọng của nàng, để nàng trở về cơ thể của mình.
Nguyên Diệu một tay cầm đèn lồng, một tay kéo Vi Phi Yên, họ đã đến trước Phiêu Miểu Các. Trong màn đêm, gác lầu cổ kính hiện lên hơi kỳ bí, đôi câu đối "Hồng trần hữu tướng, tửu mê kim phấn bạc sắc tận. Phù thế vô thường, ái oán sân si vạn kiếp không" trên cột cửa hai bên phát ra ánh sáng như ánh trăng. Cánh cửa mở một nửa, vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi Nguyên Diệu bước ra.
"Tiểu thư Phi Yên, xin mời theo tiểu sinh vào trong."
"Được, nhưng mà... vào đâu cơ?" Vi Phi Yên do dự nói.
"Hả?" Nguyên Diệu ngạc nhiên quay đầu: "Đây là trước cửa Phiêu Miểu Các, tất nhiên là vào Phiêu Miểu Các rồi. Ngươi... không thấy cửa sao?"
"Ở đâu có cửa chứ? Ở đây chẳng có gì cả, chỉ thấy một bức tường thôi!"
Nguyên Diệu thất vọng.
Quả nhiên, có những người mãi mãi không thể bước vào Phiêu Miểu Các được.
Tháng bảy nóng đốt, Tháng tám sương mù, tháng chín sương rơi. Ngày tháng trôi nhanh, thoáng chốc đã đến tháng mười, chim nhạn bay về phương Nam. Tiểu thư sinh không có chí lớn tiếp tục ở lại Phiêu Miểu Các lãng phí thời gian, nhìn Bạch Cơ đổi "nhân" lấy "quả".
Bạch Cơ không chịu phá hủy nhân quả của hương Phản Hồn vì vậy mỗi ngày Vi Phi Yên đều lang thang trong hình dáng của một hồn ma, đi dạo ở ở Đông Thị, Tây Thị ngắm nhìn những nam nhân người Hồ mắt xanh mũi cao, tìm kiếm những mỹ nam tuyệt sắc khắp thành Trường An, mệt thì nghỉ ngơi trên cây hoè ngoài ngõ Phiêu Miểu Các, cũng tự thấy vui vẻ, tự do.
Bạch Cơ đưa cho Nguyên Diệu một sợi tóc, bảo hắn đưa cho Vi Phi Yên, để nàng buộc vào cổ tay. Nguyên Diệu không hiểu lý do, Bạch Cơ cũng không giải thích. Sau này, Nguyên Diệu mới biết từ Ly Nô: "Như vậy, trên người nàng sẽ có mùi của chủ nhân, sẽ không bị những đạo sĩ tà môn hay những kẻ có pháp lực cao làm hại."
"Chủ nhân là người sống lâu nhất, có đạo hạnh sâu nhất ở khắp thành Trường An. Gia đây là người thứ hai." Ly Nô nịnh chủ nhân xong, lại vô liêm sỉ tự khen mình.
Nguyên Diệu âm thầm lườm hắn, quay lưng quét bụi.
Từ xuân đến thu, Bạch Cơ lại gom được không ít nhân quả. Nguyên Diệu làm người quan sát cũng biết Bạch Cơ và Ly Nô không phải người, thậm chí biết Ly Nô là con mèo đen mà hắn từng đuổi ra khỏi Phiêu Miểu Các. Có lẽ vì từ nhỏ đã thấy những sinh linh kỳ lạ mà người khác không thấy, có lẽ vì não hắn bẩm sinh đã thiếu một dây thần kinh, nên Nguyên Diệu không sợ Bạch Cơ và Ly Nô, cũng dần dần không sợ những thứ kỳ quái và những vị khách đến vào nửa đêm của Phiêu Miểu Các nữa. Hắn thậm chí cảm thấy ở với Bạch Cơ và Ly Nô trong Phiêu Miểu Các lại khiến hắn cảm thấy trong sáng, ấm áp, chân thành hơn nhiều so với ở trong thế giới đầy sự dối trá, mưu mô, lòng người lạnh lẽo ngoài kia.
"Này! Mọt sách, mau đi chợ mua cá đi, đừng có ngày nào cũng lười biếng!" Tiếng la của Ly Nô cắt đứt ảo tưởng đẹp đẽ của Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu quay đầu, bĩu môi: "Tại sao lại là tiểu sinh đi chợ, Ly Nô huynh cũng rảnh rỗi mà?"
Ly Nô tựa vào quầy, nhàn nhã ăn cá khô trên đĩa: "Ai nói gia rảnh? Gia bận lắm, còn ba đĩa cá khô phải ăn nữa kìa. Đừng có lắm lời, gia bảo ngươi đi thì ngươi đi, đừng có ngày nào cũng lười biếng!!"
"Không biết là ai lười biếng suốt ngày đâu?!" Tất nhiên, câu này chỉ là suy nghĩ trong lòng tiểu thư sinh, vì hắn tuyệt đối không dám nói ra.
Nguyên Diệu buồn bực đi chợ, lúc đi ngang qua dưới cây hoè ngoài ngõ, thì thấy Vi Phi Yên đang chống cằm ngồi trên gốc cây ngẩn người. Nguyên Diệu dừng bước, chào hỏi: "Tiểu thư Phi Yên đang làm gì vậy?"
Vi Phi Yên nói: "Đếm kiến..."
Tiểu thư sinh thắc mắc: "Ngươi đếm kiến làm gì?"
"Chán quá nên đếm kiến giết thời gian thôi mà!" Vi Phi Yên liếc nhìn giỏ đồ trong tay Nguyên Diệu, cười: "Nguyên công tử lại bị Ly Nô sai vặt nữa à?"
Nguyên Diệu cười khổ: "Đúng vậy, không còn cách nào, Ly Nô huynh cứ vậy mãi thôi..."
Vi Phi Yên thở dài: "Nguyên công tử quá tốt bụng rồi... Ồ?!"
Vi Phi Yên nhìn ra phía sau Nguyên Diệu, biểu cảm đột nhiên trở nên cứng đờ, môi hơi co giật. Nguyên Diệu tò mò, theo ánh mắt của Vi Phi Yên quay đầu lại. Một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ngoài ngõ, một quý phụ xinh đẹp được nha hoàn dìu xuống xe. Quý phụ đó là Vi Phi Yên. Không, phải nói là Vi Phi Yên đang có hồn của Ý Nương cư ngụ mới đúng.
Bạch Cơ luôn chờ đợi nhân quả của hương Phản Hồn, Nguyên Diệu cũng đang chờ đợi. Giờ đây, cuối cùng đã đến lúc thu hoạch "quả".
Vi Phi Yên, không, tạm gọi là Ý Nương, từ xa thấy Nguyên Diệu thì nhẹ nhàng bước tới: "Nguyên công tử, lâu rồi không gặp. Sao công tử lại đứng một mình ở đầu ngõ đón gió thế?"
Vi Phi Yên ngồi dưới gốc cây hoè ngẩn ngơ nhìn Ý Nương, nhưng Ý Nương không thấy nàng.
Nguyên Diệu cười: "Võ phu nhân, tiểu sinh đang định đi chợ. Sao Võ phu nhân lại đến đây?"
Gương mặt Ý Nương rất hốc hác, trong mắt đọng lại nỗi buồn sâu sắc: "Thiếp đến tìm Bạch Cơ."
Nàng đã đạt được ước nguyện, hoàn hồn tái sinh, sống cùng Võ Hằng Hào, lẽ nào còn điều gì không hài lòng nữa ư? Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Phu nhân có mong muốn gì sao?"
Ý Nương không trả lời Nguyên Diệu, tự mình đi vào sâu trong ngõ. Gió thu cuốn theo lời thì thầm nhẹ nhàng của nàng, khiến tiểu thư sinh kinh ngạc: "Có lẽ, thiếp không nên hoàn hồn mà chìm vào hư vô mãi sẽ tốt hơn..."
Khi Nguyên Diệu từ chợ trở về Phiêu Miểu Các, Ý Nương đã rời đi. Trong phòng, sau bức bình phong hoa cúc vàng, Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh, trước mặt là một chồng giấy đã được cắt sẵn, tay đang cầm bút nhúng đầy chu sa viết gì đó trên giấy.
Nguyên Diệu tiến lại gần xem, trên giấy viết: "Hồn hề quy lai" (Hồn hãy trở về).
Bạch Cơ hành sự luôn kỳ bí, Nguyên Diệu cũng không dám hỏi nhiều.
Nguyên Diệu đứng một lúc, nhìn chán cảnh Bạch Cơ luyện chữ, cuối cùng cũng hỏi ra điều mình muốn biết: "Bạch Cơ, sao Ý Nương lại đến Phiêu Miểu Các thế?"
Bạch Cơ không ngẩng đầu lên nói: "Người đến Phiêu Miểu Các tất nhiên là có điều mong muốn."
"Nàng cầu xin gì thế?"
Bạch Cơ ngẩng đầu, nhìn Nguyên Diệu, đôi mắt đen sâu thẳm như đêm tối: "Cầu được chết."
Nguyên Diệu giật mình: "Sao nàng lại muốn được chết? Nàng khó khăn lắm mới đạt được ước nguyện, hoàn hồn tái sinh, sống bên Võ Hằng Hào, tại sao lại cầu được chết?"
Bạch Cơ cúi đầu, tiếp tục viết "Hồn hề quy lai", "Sống mãi bên nhau chỉ là một ước mơ đẹp mà thôi. Lòng người quá uẩn khúc, phức tạp, sẽ thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh. Còn tình yêu, dục vọng, cũng rất vi diệu, khiến lòng người trở nên phức tạp và kỳ lạ hơn."
Tiểu thư sinh mù mờ: "Tiểu sinh không hiểu..."
Bạch Cơ cười, nói: "Nói đơn giản nhé, sau khi Ý Nương tái sinh thì cảm thấy Võ Hằng Hào không còn yêu nàng nữa, nàng cũng không còn yêu Võ Hằng Hào nữa."
Bạch Cơ liếc nhìn không gian hư không bên bàn ngọc xanh. Một giờ trước, Ý Nương ngồi đó dùng tay áo lau nước mắt: "Trước đây, Võ lang không quan tâm người đời dòm ngó, chê cười, sống bên thiếp đã trở thành phi nhân. Mặc dù, trong mắt người khác, hắn nói chuyện với hư không, như người điên. Nhưng chúng ta lại rất vui vẻ, tâm đầu ý hợp. Bây giờ, có thể sống bên nhau dài lâu hắn lại thường tỏ ra lơ đãng. Còn thiếp cũng cảm thấy cùng là đàn tỳ bà nhảy múa, ngâm thơ thưởng hoa, những việc trước đây thấy rất đẹp đẽ giờ lại nhạt nhẽo vô vị. Tại sao lại như vậy? Hơn nữa, đôi khi hắn lại gọi thiếp là 'Phi Yên' trong mơ. Thiếp là Ý Nương cơ mà! Thân thể tiểu thư Phi Yên trẻ hơn, xinh đẹp hơn, có lẽ Võ lang đã sớm quên mất Ý Nương trông như thế nào, quên mất dung nhan xưa của thiếp, và thiếp cũng cảm thấy Võ lang không còn là Võ lang của ngày xưa nữa, cũng không thể tìm lại cảm giác ngày xưa rồi. Bây giờ, thiếp và Võ lang đã chán ghét nhau, không biết phải sống chung thế nào nữa. Có lẽ, lúc đó không nên hoàn hồn, thiếp chìm vào hư vô mãi mãi lại tốt hơn. Ít nhất, Võ lang sẽ mãi nhớ đến thiếp, thiếp cũng sẽ không chán ghét Võ lang..."
Tiểu thư sinh không hiểu: "Rõ ràng là họ yêu nhau như vậy, ngay cả sống chết cũng không thể chia cắt. Vì sao khi đạt được ước nguyện thì lại chán ghét nhau chứ?"
Bạch Cơ cất bút chu sa: "Sự bình dị và thời gian sẽ mài mòn tình yêu và dục vọng."
"Vậy khó khăn và trắc trở sẽ giúp tình yêu lâu bền ư?" Tiểu thư sinh lắc đầu, hắn không hiểu tình yêu và dục vọng.
Bạch Cơ không trả lời, nàng gấp tờ giấy vàng viết "Hồn hề quy lai" vào, như nói với chính mình: "Nàng đến cầu xin cái chết, ta đã đồng ý rồi."
Bạch Cơ lạnh lùng hỏi: "Lúc sống hai người chán ghét nhau, tại sao sau khi chết lại muốn hoàn hồn gặp lại?"
Võ Hằng Hào rơi nước mắt: "Sau khi nàng chết ta mới nhận ra ta không thể sống thiếu nàng..."
"Rất tiếc, lần này nàng không còn dục vọng với nhân thế nữa, hồn phách đã về Địa phủ, nhập vào luân hồi lục đạo, hương Phản Hồn đã không còn tác dụng nữa rồi."
Võ Hằng Hào như bị sét đánh, sững sờ không nói được lời nào.
Nguyên Diệu thấy vậy thì lấy lá thư Ý Nương để lại ra đưa cho Võ Hằng Hào: "Ý Nương nói, nếu ngươi lại đến Phiêu Miểu Các thì hãy giao lá thư này cho ngươi."
Võ Hằng Hào vội vàng mở thư ra, sau khi đọc xong, hắn bật khóc nức nở. Võ Hằng Hào thất thần rời khỏi Phiêu Miểu Các, thậm chí còn quên cả lá thư.
Nguyên Diệu tò mò nhặt lá thư rơi trên đất lên đọc: "Đậu khấu phong tư tuổi mười ba, chàng cưỡi ngựa tre quanh yên ngọc. Bảy năm xương trắng lệ áo đỏ, hoàn hồn có nhớ dung nhan thiếp?"
Nguyên Diệu cảm thấy buồn bã: "Võ Hằng Hào và Ý Nương là tình nhân thanh mai trúc mã, thời niên thiếu chắc hẳn là thời gian hạnh phúc nhất của họ."
Bạch Cơ lặng lẽ đứng đó, không nói gì.
Đêm thứ bảy sau khi "Võ phu nhân" chết, Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu và Vi Phi Yên đến Võ gia để triệu hồn cho Võ phu nhân. Nguyên Diệu lúc này mới phát hiện, câu "Hồn hề quy lai" mà Bạch Cơ viết hôm đó thực ra là một lá bùa.
Bạch Cơ đốt một cây nhang âm rồi dán bùa lên trán Võ phu nhân, miệng lẩm bẩm đọc chú gì đó. Hồn phách của Vi Phi Yên dần trở nên trong suốt biến mất không dấu vết như sương sớm bị gió thổi tan. Võ phu nhân từ từ mở mắt: "Ôi, dường như ta đã mơ một giấc thật dài..."
Tin tức về việc Võ phu nhân Vi Phi Yên hoàn hồn sống lại lan nhanh khắp thành Trường An, trở thành một câu chuyện kỳ lạ lan truyền trong dân gian. Không lâu sau, tin Võ Hằng Hào bỏ lại thê tử xinh đẹp và gia sản để xuất gia làm tăng nhân du hành khắp nơi, lại gây chấn động mạnh ở Trường An. Tuy nhiên, trong kinh đô này, có đủ loại nhân vật tụ tập, mỗi ngày đều có những chuyện mới mẻ, kỳ lạ và bí ẩn xảy ra. Chẳng mấy chốc, câu chuyện về phu thê nhà họ Võ đã trở thành chuyện cũ, không ai còn nhớ đến nữa.
---
Tháng mười một, Phiêu Miểu Các.
Nguyên Diệu đang quét dọn đại sảnh thì nhặt được một cành sen xanh đã khô héo dưới quầy. Hắn chợt nhớ đến hương Phản Hồn, nhớ đến nữ nhân mặc áo đỏ, đầu tóc bạc trắng ghé thăm Phiêu Miểu Các vào lúc nửa đêm, trong lòng cảm thấy buồn bã.
"Thứ này vẫn còn sao?" Bạch Cơ nhìn cành sen xanh trong tay Nguyên Diệu, lạnh lùng nói.
"Ý Nương thì không còn nữa." tiểu thư sinh buồn bã nói.
"Ít nhất lần này Võ Hằng Hào sẽ không bao giờ quên được dung nhan của nàng." Bạch Cơ lạnh lùng đáp.
"Võ Hằng Hào xuất gia quả là vô trách nhiệm với tiểu thư Vi Phi Yên đã gả cho hắn." Tiểu thư sinh bất bình thay cho Vi Phi Yên.
Tiếng của Vi Ngạn đột ngột vang lên từ bên ngoài Phiêu Miểu Các: "Ai nói là bất công với nó? Bây giờ nó sống rất tự do, không còn ai cấm đoán việc săn mỹ nam của nó nữa. Phụ thân thấy mất mặt bèn bảo ta đến khuyên nàng kiềm chế một chút. Ta vừa bước vào Võ gia đã bị nó sai người đuổi ra, nói rằng giờ nó là Võ phu nhân, phụ thân không thể quản nàng nữa! Gia môn bất hạnh, thật bất hạnh, xin lỗi, xin lỗi..."
Nguyên Diệu lau mồ hôi lạnh, nói: "Không đâu, tiểu thư Vi Phi Yên chỉ si mê mỹ nam mà thôi, nhưng thực ra là người tốt."
Vi Ngạn chào hỏi Nguyên Diệu xong, thì quay sang hỏi Bạch Cơ: "Bạch Cơ, trong Phiêu Miểu Các có đồ chơi mới gì thú vị không?"
Mắt Bạch Cơ lóe lên một tia sáng kỳ lạ, cười nhiệt tình: "Gần đây có chín chiếc cốc đầu lâu mới đến, rất thú vị."
Vi Ngạn tỏ ra hứng thú: "Ồ? Thú vị thế nào?"
Bạch Cơ chớp mắt, nói: "Nguyên liệu được làm từ sọ người, chế tác rất tinh xảo. Từ lớn đến nhỏ, mỗi cái đều làm từ xương người ở độ tuổi khác nhau. Dùng cốc đầu lâu uống rượu nho Tây Vực sẽ có cảm giác như đang uống máu."
Vi Ngạn có sở thích kỳ quái nghe vậy thì thích thú: "Lấy ra cho ta xem."
Bạch Cơ cười nói: "Ở trong phòng, công tử theo ta."
Vi Ngạn theo Bạch Cơ vào phòng trong: "Bộ cốc đầu lâu này bao nhiêu tiền?"
"Công tử là khách quen, ta không nói thách, một bộ chín chiếc cốc tổng cộng chín mươi lượng. Đây là giá rẻ nhất rồi. Chế tác xương người rất tốn công sức và thời gian."
"Chín mươi lượng bạc, cũng không phải quá đắt..."
"Không, là vàng."
"Sao ngươi không đi cướp đi?!"
"Đi cướp sao thú vị bằng việc chặt chém được... Khụ khụ, ta đùa công tử thôi. Mười lượng vàng đổi lấy một chiếc cốc đầu lâu đã rất rẻ rồi, đó là xương người thật, trên đó còn có vân máu. Đêm khuya trăng tròn, vạn vật yên tĩnh, ngài ngồi trong lầu Nhiên Tê, vừa uống rượu máu bằng cốc đầu lâu, vừa ngắm mặt người qua màn thủy tinh, chắc chắn sẽ rất thú vị."
"Ừ, để ta xem đã." Vi Ngạn hơi động lòng.
"Được." Bạch Cơ cười quỷ quyệt.
Nghe Bạch Cơ và Vi Ngạn đối đáp, Nguyên Diệu không khỏi bật cười. Những cuộc trò chuyện quen thuộc này khiến hắn nhớ lại cảnh tượng khi mới đến Phiêu Miểu Các, cùng giống y hệt thế này.
Phiêu Miểu Các, rốt cuộc tồn tại vì điều gì? Là vì dục vọng của thế gian, hay vì nhân quả của Bạch Cơ? Bây giờ hắn vẫn chưa thể hiểu, nhưng chỉ cần ở lại Phiêu Miểu Các thì hắn chắc chắn có thể hiểu rõ.
Một cơn gió thổi qua, kèm theo tuyết mịn, mùa đông lại đến.