Mộng Hàm Yên đứng dậy, nhờ ánh sáng của Mộng Hồn Liên trong Cửu Thiên Băng Tuyền, nàng thấy sau lưng hắn bị thương.
- Sao ngài bị thương nặng thế này?
Nàng nhìn thấy vết thương rất sâu thì trái tim run rẩy dữ dội.
- Ngã từ nơi cao như vậy, ngươi nói còn có thể thế nào?
Mặc Cẩn Tà có mạnh hơn nữa cũng là thân thể máu thịt, đương nhiên không thể chịu nổi chấn động như thế, huống hồ còn phải che chở tiểu nha đầu trong lòng.
- Tôi băng bó giúp ngài!
Mộng Hàm Yên đưa tay vốc một vốc nước trong Cửu Thiên Băng Tuyền, rửa vết thương cho hắn.
Nhìn vết thương có lẫn đá cát trên lưng hắn, nàng cảm thấy trong lòng khó chịu.
Nàng tháo trâm cài tóc xuống, gỡ cát đá trong vết thương ra cho hắn.
Mặc Cẩn Tà đúng là rất kiên cường, không vì đau mà kêu ra tiếng.
- Ngài có thuốc trị thương không?
- Bổn đế sao có thể chuẩn bị thứ đó chứ! Kẻ yếu mới cần thuốc trị thương!
Mặc Cẩn Tà ngạo nghễ nói, hoàn toàn là dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng tự đại.
- Vậy tôi rất tiếc nói cho ngài biết, bây giờ ngài chính là kẻ yếu cần thuốc trị thương!
Giọng Mộng Hàm Yên không hề tốt lành, đã là lúc nào rồi mà tên này còn vịt chết mạnh miệng.
Nàng liếc Mộng Hồn Liên trong Cửu Thiên Băng Tuyền, đưa tay hái một cánh hoa của nó.
Nàng biết đây là Mộng Hồn Liên, hương thơm có thể ngưng tụ linh hồn, cánh hoa có thể chữa trị ngoại thương.
Nàng nhai nát cánh hoa rồi đắp lên lưng hắn.
“Shh!”
Mặc Cẩn Tà hít vào một ngụm khí lạnh, cảm nhận được ngón tay nàng lướt trên lưng hắn, trừ đau đớn còn có chút tê tê khác thường.
- Không làm đau ngài chứ?
Mộng Hàm Yên nghe tiếng hít vào của hắn, động tác không khỏi nhẹ nhàng hơn.
Ngón tay nàng nhẹ lướt qua lưng hắn khiến hắn hơi run lên.
- Ta ngược lại mong ngươi mạnh tay hơn chút!
Mặc Cẩn Tà cắn đôi môi đỏ gợi cảm, dung nhan tuấn tú hiện ra chút thần sắc quái dị.
Dạng mỹ nhân xinh đẹp nào mà hắn chưa từng gặp?
Với những mỹ nữ quyến rũ muôn màu muôn vẻ kia, trái tim hắn luôn phẳng lặng, nhưng tiểu nha đầu này lại khiến hắn cảm thấy trái tim mình lăn tăn gợn sóng, rung động như một tiểu tử mới lớn.
- Ta nói ngươi đúng là một tiểu nha đầu sao? Tại sao ta cứ thấy ngươi không hề nhỏ nhỉ!
Mặc Cẩn Tà cứ có cảm giác này, trông nàng còn rất nhỏ nhưng hắn lại thấy nàng đầy hấp dẫn.
Từng cử chỉ của nàng đối với hắn đều rất có sức hút.
- Đúng là tri kỷ! Tôi cũng cảm thấy mình không hề nhỏ, tuyệt đối không chỉ mười một tuổi!
Mộng Hàm Yên vội gật đầu nói, nghe câu trả lời của nàng, Mặc Cẩn Tà cho rằng mình nghĩ quá nhiều rồi.
Tiểu nha đầu này chính là một đứa trẻ!
Nàng xé váy băng bó vết thương cho hắn, nhìn cung trang màu hồng của nàng trở thành băng vải quấn lên người hắn, khóe môi hắn không kiềm được co rúm.
- Đừng chê bai! Tôi băng đẹp lắm đấy!
- Ta không thấy đẹp chỗ nào cả!
Mặc Cẩn Tà đen mặt nói, hắn đường đường là Thiên Vũ đế quân lại bị băng bó kiểu cọ như vậy, tổn hại đến thanh danh cả đời của hắn.
- Trả áo khoác cho ngài!
Mộng Hàm Yên cởi áo khoác trên người mình, nhón chân khoác lên người hắn.
Vóc người cao lớn của hắn khiến nàng cảm thấy rất áp lực.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng dựa vào trước người, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng.
Hương thơm thoang thoảng phả vào mũi, hắn dường như thấy hoa anh đào nở rộ.
Mộng Hàm Yên giúp hắn buộc dây áo khoác thì bị hắn ôm vào lòng, nàng lập tức đỏ mặt giãy giụa.
- Đừng lộn xộn! Chúng ta phải lên thôi!
Mặc Cẩn Tà nói bên tai nàng rồi nhún mũi chân, đạp vào núi đá bay lên.
Hắn vốn muốn đợi người tới tiếp ứng, nhưng trước đó hắn đã thả yêu quái, phá hỏng kết giới cấm linh nơi này nên bây giờ hắn cũng có thể sử dụng linh lực.
Hắn ôm Mộng Hàm Yên bay thẳng lên trên, không lâu sau đã xuất hiện trên đỉnh núi.
- Có muốn tắm uyên ương thêm lần nữa không?
Khóe môi hắn cong lên nụ cười không đứng đắn khiến Mộng Hàm Yên cảm thấy rất nguy hiểm.
- Không! Không! Tôi mệt lắm! Muốn về ngủ!
Nàng vội vàng lắc đầu, muốn thoát khỏi ngực hắn, nhưng hắn ôm rất chặt không có ý định buông lỏng.
- Ngủ? Đề nghị này không tệ!
Mặc Cẩn Tà nhìn nàng, lời nói ra khiến gương mặt nàng trắng bệch.
Khi nàng phát hiện mình lại bị hắn ôm bay lên, còn chưa kịp nói gì thì nàng thấy Thủy Nguyệt Cung xuất hiện trong tầm mắt.
- Ồ? Hóa ra ngươi muốn theo bổn đế cùng về Ngự Long Cung ngủ à? Vậy thì đi nào!
Mặc Cẩn Tà xấu xa nói, nhìn nàng bị dọa lắc đầu dữ dội, hắn bỗng dưng cảm thấy vui vẻ.
- Không có! Tôi không có muốn như thế! Ngài bị thương, mau về ngủ đi! Đừng nghĩ đến chuyện không phù hợp với thiếu nhi, hơn nữa tôi còn nhỏ như vầy, lại không có vóc dáng, ánh mắt ngài lại cao như vậy, chắc chắn không vừa mắt.
Mộng Hàm Yên vùng khỏi ngực hắn, tốt bụng nhắc nhở.
- Nói không chừng bổn đế vừa vặn thích loại cải thìa non nớt như ngươi thì sao?
Mặc Cẩn Tà cảm giác đi cùng với nàng tâm trạng rất thoải mái, lúc nào cũng bị nàng làm vui vẻ.
- Đừng dọa tôi! Tôi về đây!
Mộng Hàm Yên ba chân bốn cẳng chạy vào Thủy Nguyệt Cung, dáng vẻ chạy trối chết của nàng khiến Mặc Cẩn Tà không kiềm được nở nụ cười.
- Bệ hạ! Ngài không sao chứ?
Một ảnh vệ mở miệng hỏi, trước đó ảnh vệ nhận được tín hiệu cầu cứu, họ đã phái người xuống núi cứu viện.
- Đi điều tra về công chúa Nguyệt tộc, đặc biệt là vị tiểu công chúa! Mọi tình báo liên quan đều nhanh chóng giao đến tay bổn đế!
- Rõ!
Ảnh vệ biến mất tại chỗ giống như chưa từng xuất hiện.
Lúc này ở sau núi Liên Anh Sơn xuất hiện một bóng người, nhìn Cửu Thiên Băng Tuyền vụn vỡ và mùi máu còn lưu lại trong không khí, đôi mắt dưới mặt nạ hắn hiện lên vẻ lo âu.
Khi Mặc Cẩn Tà trở về Ngự Long Cung, một người khác cũng đến.
- Quỷ vương đêm khuya đến tẩm cung bổn đế là có ý đồ bất chính sao?
Thấy đó là Quỷ vương, sắc mặt Mặc Cẩn Tà rõ ràng không hề hòa nhã.
Giữa hai người vô cùng không hòa thuận, thường xuyên xuất hiện mâu thuẫn, đối chọi gay gắt nhau là chuyện bình thường.
- Bổn vương nếu còn không đến thì hoàng cung này e là sắp bị đệ làm nghiêng ngả rồi!
Quỷ vương đeo mặt nạ phượng hoàng, đôi mắt màu lam hệt như màu lam tỏa ra trong mắt yêu quái.
Mái tóc dài màu tím bạc rối tung phía sau hắn. Hắn mặc áo bào tím điểm xuyết hoa anh đào trắng, khắp người đầy vẻ huyền bí.
- Liên Anh Sơn là vùng đất phong ấn thượng cổ, nó phong ấn cái gì chắc là đệ không biết!
Trong giọng nói của Quỷ vương là lửa giận rõ rệt, cái tên này không thể an phận một chút sao, không thể không gây rắc rối sao?
- Bổn đế làm sao biết nơi đây phong ấn cái gì? Mấy việc quan trọng này, không phải lão tổ chỉ nói với một mình vương huynh sao? Bổn đế nào có tư cách được nghe?
Mặc Cẩn Tà lạnh nhạt nói, với sự thiên vị của lão tổ, trong lòng hắn đầy không cam lòng và không phục.