Phi Thành Vật Hôn

Chương 19



"Chào Phương tổng." Tôi bắt tay với giám đốc công ty đối tác, đối phương thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, mới ba mươi mấy tuổi đã thành tổng tài, chắc là nhân vật không đơn giản chút nào. Nhưng mà tôi chỉ là một trong số các nhân viên trong hạng mục này thôi, sao lại muốn gặp tôi nhỉ?

"Xin chào." Đối phương vươn bàn tay thon dài ra bắt tay, da tay vừa trắng lại vừa mềm, hoàn toàn không giống bàn tay một người đàn ông. Hơn nữa người này lại có gương mặt thon dài, đôi mắt hẹp dài, hơi nữ tính, có điều cũng không khiến người ta chán ghét.

"Phương tổng tìm tôi là do hạng mục có vấn đề gì không?" Trong hạng mục này vị trí của tôi không lớn lắm, Phương tổng bảo tôi đến gặp thật sự làm tôi có hơi bất ngờ.

"Không, thật ra tôi gọi cậu tới cũng không phải vì chuyện công việc." Phương tổng mỉm cười nói, đôi mắt hẹp dài loé sáng, không kiêng nể đánh giá tôi.

Tôi cau mày, loại đánh giá này vốn là có ác ý, cứ việc tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng tôi có thể cảm nhận là anh ta không thích tôi.

"Vậy thì là chuyện gì?" Tôi thản nhiên trả lời anh ta, nói thật, tôi không giỏi ứng phó với loại người khôn khéo này, nếu có Thẩm Trạch Dương bên cạnh thì tốt rồi.

"Thật ra tôi tìm cậu vì chuyện của Lý Bân." Anh ta thu hồi ánh mắt đánh giá lại, nụ cười có phần nhiều gượng gạo.

"Lý Bân?" Tôi ngạc nhiên, "Cậu ấy làm sao thế?" Không biết Lý Bân ở công ty có chuyện gì không đây.

"Tôi... tôi rất thích cậu ấy, nhưng người cậu ấy thích là cậu, nên tôi gọi cậu đến xem rốt cục cậu có gì đặc biệt mà làm Lý Bân nhớ mãi không quên." Ánh mắt anh ta loé lên tia sáng, lúc này tôi mới phản ứng lại, đây rõ ràng là hận thù còn gì.

Tôi cau mày: "Lý Bân là bạn tốt nhất của tôi, anh nói cậu ấy thích tôi, có phải là lầm rồi không?"

"À." Anh ta cười gằn, "Tôi cũng hy vọng vốn là nhầm lẫn, nhưng đấy là do chính miệng cậu ấy thừa nhận." Anh ta khẽ cắn tôi, đột nhiên cười, "Có điều không sao, tôi đã biết rõ chuyện tôi muốn biết rồi."

Chuyện anh muốn hiểu rõ là chuyện gì? Với lại, Lý Bân đối với tôi, thật sự là...?

Anh ta đột nhiên đứng lên, vòng qua bàn đến gần tôi, khí thế lạnh lùng khiến tôi tôi lùi về sau từng bước một.

"Trình Vĩ Thần, cậu đã không thích cậu ấy, không bằng giúp tôi với cậu ấy, thế nào? Tôi sẽ giúp cậu giải quyết Thẩm Trạch Minh." Anh ta ghé sát vào tôi, nhẹ giọng nói, sự đắc ý trong ánh mắt khiến tôi hết sức bất mãn.

Tôi cách xa anh ta vài bước, từ chối: "Phương tổng, chuyện của anh và Lý Bân tôi không muốn tham gia, đó là chuyện của các anh mà, về chuyện của tôi và Thẩm Trạch Minh cũng là chuyện riêng của tôi, hy vọng anh đừng nhúng tay vào."

"Hửm?" Anh ta nheo mắt, ánh mắt vốn sắc bén lại càng thêm lạnh lẽo, "Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ một chút, nếu như cậu đáp ứng tôi, không những giúp Lý Bân từ bỏ đơn phương cậu, càng có thể tiêu diệt một tình địch. Một khi thành công, người được lợi không chỉ là chúng ta, phải không?"

Mặc dù vốn nói là như thế, nhưng mà người này mang lại cho tôi cảm giác nguy hiểm, tôi thật sự không thể tin tưởng anh ta. Huống hồ, việc này không phải là việc phải là anh ta thì mới giải quyết được.

"Phương tổng, tôi nghĩ là thôi đi, tôi có thể tự giải quyết chuyện này." Tôi lần nữa từ chối.

Anh ta không có tiến thêm một bước để áp bức, một dáng vẻ khoanh tay ôm ngực chờ xem kịch hay.

Tôi nói lời tạm biệt, sau khi ra khỏi cửa vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng rực phía sau lưng.

Dường như, có chuyện gì sắp xảy ra...

Vài ngày sau, Thẩm Trạch Minh mời tôi ra ngoài ăn cơm. Tôi do dự, rồi đồng ý.

Nó chọn khách sạn rất vắng vẻ, tôi cảm giác không an toàn lắm nên nói trước với Thẩm Trạch Dương. Anh muốn cùng nhau đến đây nhưng bị tôi khuyên ngăn: "Có lẽ Trạch Minh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, anh mà tới thì chúng ta nói kiểu gì bây giờ?" Vì thế nên Trạch Dương chưa tới, mà tôi cũng đã phải nếm mùi đau khổ vì khinh địch.

Tôi bị trói. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghĩa bản thân mình sẽ bị bắt cóc. Nhìn căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng le lói hắt vào. Nội tâm đau đớn không thôi, xem ra tôi thật sự ngây thơ rồi. Đi ăn cơm với Thẩm Trạch Minh, kết quả bị bỏ thuốc, tỉnh lại chỉ có mỗi mình trong căn phòng tối đen như mực, không biết Thẩm Trạch Minh đã kết bạn với ai. Hay là, nó thuê bọn xã hội đen?

Bụng đói réo ọc ọc liên tục, đột nhiên cửa bị mở ra, ánh sáng từ bên ngoài khiến tôi không mở mắt được, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người đi về phía tôi...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.