Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 319





“Có tin tức gì không?”
“Bẩm gia, không có”
“Ừ, hẳn phải là như vậy rồi, nàng không phải kẻ ngốc, nàng vốn rất thông minh.

Ngũ ca, Thiết thúc, Cảnh Bình, các người hợp tác dẫn theo nhân lực tách ra làm bốn nhóm; thứ nhất, đuổi theo dọc đường; thứ hai, là lục soát trong thành, nếu quả thực nàng vẫn còn ở trong thành, ta muốn nàng phải bất an mà có hành động; thứ ba, âm thầm kiểm tra các trang viện, ta biết Triêu Ca rộng lớn, không dễ dàng tìm chút nào, nhưng đừng quá lo, đem toàn bộ ám vệ của ta đều gọi ra đi; thứ tư, phái người giám sát Hạ vương phủ”
“Vâng”
“Được”
“Mặt khác, Cảnh Bình, ngươi hãy giúp Đông Ngưng chọn ra một ám vệ để dịch dung thành Kiều Sở.

Chuyện Kiều Sở bỏ đi tuyệt đối không thể truyền vào trong cung được”
“Vâng, gia”
“Vâng, ca ca”
Mọi người ai cũng hiểu, việc này nếu lọt vào tai hoàng đế thì tất sẽ bị trọng phạt!
“Tông Phác, Hạ Hải Băng chưa hẳn đã biết được Linh là ai, nhưng đã nhìn thấu thuật dịch dung của nàng, hôm nay khi ta cẩn thận quan sát thì thấy thần sắc của hắn có điểm khác thường.


Ta vốn đã tính toán, nếu không thể lấy được tuyệt nhan đan từ trong tay mẫu thân của Kiều Mi, vậy liền để Linh tạm thời sống với thân phận hiện tại, đưa đến nơi khác thì không an toàn, mà cũng không cần phải khổ cực sống dưới địa lao.

Chính là, chuyện tuyệt nhan đan này hiện giờ ta tạm thời không thể xử lý được, mà nghĩa phụ của ngươi mặc dù ủng hộ Cửu đệ, nhưng đối với ta cũng rất tốt, chuyện Lâm cô nương, ngươi liền thay ta chuyển lời nói, coi như là ta mắc nợ hắn lần này”
“Được, ta sẽ lập tức lo liệu”
“Gia…..”
“Lão Bát”
“Đi đi”
Thượng Quan Kinh Hồng ngồi giữa thư phòng, ánh mắt hờ hững, thanh âm thực bình tĩnh, nhưng lại khiến cho cõi lòng người nghe phải rét lạnh, cảm giác như đang chìm trong thời khắc biển êm sóng lặng trước khi trời nổi giông bão.
Mọi người muốn khuyên bảo hắn, nhưng Trữ vương nghiêm khắc nhìn lướt qua mọi người, ra hiệu bọn họ đừng nên nói gì vào lúc này, sau đó tất cả đều tán đi.

Biết là dù có khuyên thì cũng vô dụng.
Mặc dù Thượng Quan Kinh Hồng không nói gì, nhưng giờ khắc này ai cũng hiểu được, Kiều Sở ở trong lòng hắn đã sớm không đơn thuần chỉ là một sườn phi nữa.
Một phòng lại rơi vào yên tĩnh.
“Sao còn chưa đi?”
“Kinh Hồng, hãy để tất cả chuyện giữa ta và chàng cùng Kiều Sở qua hết đi được không, nếu đã yêu một người thì nên bao dung tất cả, ta không muốn làm chàng khó xử nữa, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí ta còn nghĩ muốn thử cùng nàng ấy sống chung, nàng………..”
“Các người trước kia từng quen biết nhau? Thật sự là có tồn tại một thế giới khác, thứ đó nên lý giải như thế nào? Là người đại lục ư?”
Thanh Linh căn bản đang hơi nghẹn ngào, dịu dàng nói, nghe vậy lòng mạnh nhảy dựng, có thể nào hắn sẽ vì nữ tử kia là người dị giới mà càng thêm yêu nàng ta hay không? Là áy náy hay vẫn là mê luyến?
Rồi lại đột nhiên nghe Thượng Quan Kinh Hồng nói: “Nàng về nghỉ ngơi đi”
“Nếu như nàng ấy không trở về, vì kế hoạch, chàng có muốn ta đóng giả thân phận của nàng hay không?”
“Nàng muốn như thế?” Thượng Quan Kinh Hồng hỏi lại.
“Ta tất nhiên là không muốn, nhưng nếu chàng……..”
“Linh, nàng vẫn là Lâm gia tiểu thư thôi, về đi”
“Ta không đi”
Bàn tay chỉ vừa mới chạm vào ống tay áo của nam nhân thì hắn bỗng nhiên vươn tay ôm lấy nàng, người nàng rất nhanh liền nóng lên, sau đó Thượng Quan Kinh Hồng đặt nàng ngồi xuống ghế, hô hấp ấm nóng nặng nề phả lên trên mặt nàng: “Đêm nay đi lại nhiều, nàng cũng mệt mỏi rồi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi hay nghỉ lại ở trong này đều được cả.

Nếu nàng không đi, vậy ta đi”
****

“Kinh Hồng……..”
“Ừm,”
Dưới ánh sáng chao đảo của ngọn đèn dầu hôn ám, Lang Lâm Linh gắng đè nén cơn xấu hổ e thẹn lẫn mong đợi thật lớn đang không ngừng dâng lên tự đáy lòng, cặp đùi trắng noãn mở ra gác lên tấm lưng của Thượng Quan Kinh Hồng, chờ đợi thời khắc choáng váng đạt tới đỉnh điểm cao trào…….
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng lại đột ngột bứt ra, ngồi dậy, phủ thêm ngoại bào, lại thay nàng chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề, rồi bước xuống giường.
“Kinh Hồng”
“Nàng nghỉ đi”
Cửa mở ra, Hương Nhi vẫn đang đứng hầu bên ngoài sợ hãi tiến tới, Thượng Quan Kinh Hồng phân phó: “Hầu hạ tiểu thư ngươi cho tốt”
Hương Nhi vâng lời bước vào phòng.
Lang Lâm Linh dựa người ở đầu giường, ngăn Hương Nhi lại, nhẹ giọng nói: “Không cần, ngươi thay ta thu dọn giấy bút nghiên mực trên bàn đi”
Vốn trước khi Thượng Quan Kinh Hồng đến, nàng đang ở trong phòng vẽ tranh giải sầu, Hương Nhi thấy sắc mặt nàng tái nhợt thì vô cùng lo lắng, liền vội vàng đi thu dọn giấy bút, lại cầm lấy hai nghiên mực còn sót lại một chút mực bên trong đổ đi, chồng lên nhau đem đi cất, vội vã rửa tay rồi quay trở lại bên người nàng.
“Gia muốn giữ nó sao?” Lang Lâm Linh tự giễu cười.
Thượng Quan Kinh Hồng chỉ lãnh đạm nhìn Hương Nhi thu dọn đồ, ánh mắt lại như rơi xuống bức tranh nằm trên bàn, chỉ mới được phát thảo sơ qua.
“Khiến gia chê cười rồi, tranh thiếp còn chưa kịp vẽ xong”
“Chưa xong mới tốt, tranh như vậy mới có thể đạt đến vô hạn”
Lang Lâm Linh nhìn tỳ nữ khép cửa lại, bất chợt úp mặt vào chăn, bật khóc nức nở.
“Tiểu thư, người đừng khóc…….Lẽ ra tiểu thư phải mắng gia một trận mới đúng”
Lang Lâm Linh nhắm mắt lại: “Ngày đó bọn họ chơi cờ với nhau, không phải cũng có ngươi ở đó hay sao, cái gì mà không thể bỏ cánh trái Lang gia kia chứ, ai sẽ tin? Trong lòng gia gia quả thực đã rất bất mãn, chẳng qua là chưa nói ra thôi, nhưng vì sao hắn còn như vậy?”
Trong thư nhà, Lang Tương đã nói những lời rất nặng.
“Ai, tiểu thư…..”
*****

Phòng ngủ của Kiều Sở.
Thời điểm khi Phương Minh và Cảnh Thanh đi vào, liền nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đứng ở trước giường, khom người xuống giống như đang lấy thứ gì đó bên trong.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng quay đầu nhìn kỹ lại, lập tức chấn động, bởi vì thứ Thượng Quan Kinh Hồng đang nhặt lấy chính là những sợi tóc còn vương trên gối, sau đó lại thật sự nghiêm túc bỏ chúng vào trong hà bao hắn cầm trên tay.
Thượng Quan Kinh Hồng nhận thấy Phương Minh đang giật mình nhìn hắn, hắn đem hà bao nhét vào trong ngực: “Ân, nàng rất giống Phương thúc, mấy thứ đồ chơi này luôn luôn có rất nhiều”
Sống mũi Phương Minh bất giác cay cay, lại nghe Thượng Quan Kinh Hồng hướng Cảnh Thanh phân phó: “Đến địa lao bảo Đông Ngưng dịch dung đến gặp ta, ta muốn có người cùng uống rượu”
Cảnh Thanh cắn môi, dậm chân đi ra ngoài.
Phương Minh rót chén nước đưa cho Thượng Quan Kinh Hồng, tùy theo mà cắn răng, định quỳ xuống tạ tội với hắn, nhưng đã thấy hắn nâng mắt, hỏi: “Phương thúc, xuất kỳ đông môn, hữu nữ như vân, tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn, những câu thơ này thúc đã từng nghe qua lần nào chưa?”
Phương Minh càng thêm kinh hãi, nhìn hắn vừa mới thì thào nói xong thì “choang” một tiếng, chén nước trà trong tay đã bị hắn bóp nát.
Mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn trầm mặc không nói gì.
****
Đêm, biệt trang của Lang gia.
Kiều Sở khẽ vuốt ve bụng mình, đăm chiêu nhìn lên đỉnh màn, bởi vì cảm thấy không được thoải mái nên nàng đã đổi sang mặt nạ mới, lúc này nàng đang mang gương mặt của một nữ tử bình thường.

Tạm thời nàng vẫn phải tiếp tục sử dụng mặt nạ da người, trừ khi là nàng có thể lấy được tuyệt nhan đan.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.