Tề Tiêu Loan vẫn luôn có nguyện vọng muốn dẫn Bùi Chiêu Minh đi du lịch bốn phương.
Nhưng sau khi trở lại đỉnh Bát Xích luôn có rất nhiều chuyện nhỏ vụn vặt phức tạp cản bước họ.
Đầu tiên là phải giải quyết cục diện rối rắm mà đại trưởng lão để lại, sau đó lại vội vàng chế tạo cơ thể con rối, cuối cùng còn phải chuẩn bị đại hội đấu võ....
Cùng ngày sau khi đại hội đấu võ kết thúc, hai người vẫn luôn hối hả chạy ngược xuôi bận đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng nằm gục trên giường không muốn nhúc nhích một tí nào cả.
Nghỉ ngơi một hồi, Bùi Chiêu Minh nghiêng người sang một bên nhìn tiểu sư thúc đang nằm chợp mắt kế bên, trong mắt toàn khát vọng.
Tuy rằng bây giờ đang dùng cơ thể con rối, nhưng Tề - ngày hôm qua bị phạt đứng phơi dưới nắng một giờ - Tiêu Loan ngay giờ phút này thực sự không quá nguyện ý ôm Bùi - cả người ấm áp - Chiêu Minh.
Đáng tiếc ánh mắt của tên nhóc này quá có lực sát thương, Tề Tiêu Loan nhắm hai mắt cũng có thể cảm giác được khát vọng như có thực thể kia.
Hắn bất đắc dĩ cũng nghiêng người sang mở mắt ra, hướng Bùi Chiêu Minh giang hai tay ra, "Chỉ có thể ôm một chút thôi đó."
Bùi Chiêu Minh thấy thế liền vui vẻ bổ nhào vào lòng ngực Tề Tiêu Loan.
Y nghe lời chỉ ôm một chút, liền ngồi dậy ra khỏi lòng ngực Tề Tiêu Loan, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra hộp cất chứa xa hoa được chính tay hắn chế tạo, lại từ trong hộp cất chứa lấy ra nhật ký của tiểu sư thúc.
"Tiểu sư thúc, nên viết nhật ký rồi."
Tề Tiêu Loan lười nhắc giơ tay, chuẩn bị tiếp nhận lấy nhật ký của bản thân.
Thật ra hắn là người không quá thích viết nhật ký, chỉ là khi nào nhàm chán mới có thể lấy ra tùy tiện viết vài dòng, nhưng Bùi Chiêu Minh lại vô cùng thích xem hắn viết nhật ký, vì làm tên nhóc này vui vẻ, mỗi tuần hắn đều sẽ viết vài lần.
"A?" Tay Bùi Chiêu Minh đột nhiên dừng lại, "Này không phải nhật ký của tiểu sư thúc."
Hắn lại từ trong hộp lấy ra một quyển vở khác giống y chang, "Cái này mới đúng."
Hai người mê mang nhìn cuốn vở tự nhiên xuất hiện thêm.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ Bùi Chiêu Minh tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt nhật ký của Tề Tiêu Loan chung với những thứ khác.
Cho nên, cuốn vở này chỉ có thể là tự nhiên xuất hiện.
Tề Tiêu Loan cau mày vỗ tay lấy cuốn vở trên tay Bùi Chiêu Minh, xác nhận cái này chỉ là cuốn vở bình thường, mới yên tâm kéo Bùi Chiêu Minh lại gần để cùng nhau tìm hiểu.
Tìm hiểu xong, hai người đưa ra kết luận, đây là một quyển sổ tay du lịch, bên trong liệt kê ra tới 101 cảnh quan du lịch khác nhau.
Hơn nữa mỗi địa điểm dấu bút ghi chú đều không giống nhau, hiển nhiên, đây là sổ tay từ 101 người khác nhau sáng tác.
Đồng thời nội dung cùng tranh minh hoạ kết hợp vô cùng hài hoà, nhìn ra sự tận tâm của từng người viết, khiên hai người lập tức cùng nhịp quyết định sáng mai liền khởi hành, không xem hết 101 chỗ danh lam thắng cảnh này xem xong liền nhất quyết không trở về.
Bùi Chiêu Minh cẩn thận cất sổ tay vào, bắt đầu ở trong đầu suy nghĩ hình dáng thiết kế của hộp cất chứa tiếp theo, rốt cuộc bên trong đó sẽ chứa đựng ký ức về 101 địa phương mà mình và tiểu sư thúc sắp đi.
Một giây sau, y đã bị sư thúc tốt của mình đè xuống giường.
Sau đó vang lên một tiếng lách cách, trên cổ y liền xuất hiện một vòng cổ.
Tề Tiêu Loan nhẹ nhàng xoa lục lạc nhỏ gắn trên vòng cổ, sau đó hôn nhẹ vào quai xanh của Bùi Chiêu Minh, "Cũng không tệ lắm, thật đáng yêu."
"Xem ra từ đó tới giờ tay nghề vẫn không lùi lại chút nào." Tề Tiêu Loan có chút tự mãn.
Mặt Bùi Chiêu Minh đỏ ửng, tay y không tự giác vuốt sợi dây chuyền, đây là vòng cổ tiểu sư thúc tự tay làm cho y.
"Hôm nay tiểu sư thúc có muốn ở bên trên trước không?" Mắt chó của Bùi Chiêu Minh lộ ra ánh sáng chói loá.
Bởi vì thể chất của Tề Tiêu Loan tốt hơn hẳn Bùi Chiêu Minh, cho nên bình thường đều là Bùi Chiêu Minh ở bên trên trước, sau đó mới đổi lại cho Tề Tiêu Loan.
"Ừ." Tề Tiêu Loan hôn Bùi Chiêu Minh, sau đó từ túi giữ đồ tư nhân của Bùi Chiêu Minh lấy ra phù hoá hình, biến ra tai mèo cùng đuôi mèo cho mình.
Hắn không quá thích ứng mà run lỗ tai vẫy nhẹ đuôi, có chút ngại ngùng, "Ta nhớ rõ hôm nay là tới cái này phải không?"
Bùi Chiêu Minh cảm thấy chính mình sắp bị đáng yêu đến mất trí.
Y kiên cường che lại trái tim sắp báo hỏng, dính chặt tiểu sư thúc đòi hôn.
Và, kết quả chính là hôm sau hai người không ai thức dậy nổi, sau đó y còn bị tiểu sư thúc nhéo mông kết luận là một tên nhóc biến thái ngây thơ.....
Tóm lại cuối cùng hai người cũng né ra khỏi một đống chuyện nhỏ nhặt, thuận lời ra khỏi đỉnh Bát Xích.
A, nếu trừ bỏ việc đang đi nửa đường thì bị sư phụ gửi tin tức khủng bố mắng phản đồ, bị sư huynh sư tỷ mắng không nghĩa khí, còn bị nữa tự nguyện nữa bắt buộc đồng ý làm việc không công ở ngoài, vẫn là rẩt thuận lợi.
Trên đường đi bọn họ ghé nơi này xem một ít, ghé nơi kia xem một ít, đi theo cuốn sổ tay đến rất nhiều địa phương.
Bọn họ đứng câu cá dưới thác nước, xem những bọt nước dưới ánh mặt trời nhảy lên, sau đó nhìn cần câu rỗng tuếch mà cười hôn môi.
Bọn họ ngủ say trên thuyền nhỏ ở giữa hồ, nghe từng giọt mưa rơi xuống mặt hồ tạo nên từng làn sóng, sau đó quấn chăn chặt hơn.
Bọn họ lập trận pháp trong hang động tuyết, đảm bảo từ nay về sau lúc nào cũng có thể thấy một đoá hoa trắng tinh băng tuyết kia ở trong gió lạnh đến nỗi run rẩy.
Bọn họ ở trong tiếng chiêng trống vang trời, đứng nơi góc phố phường cùng nhau chia sẻ miếng bánh gạo, ăn từ đầu đường đến cuối phố, mua đồ từ phía đông sang phía tây.
.........
Theo sổ tay chỉ dẫn, bọn họ cùng nhau đi rất xa, xem hết từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, từ mây cuộn đến mây tan, nhân thế trăm thái.....