Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 184





Mặt trời từ từ lên cao, sau đó dừng lại trên đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt chiếu gọi lên từng tất da tất thịt, mồ hôi từ vầng trán chảy xuống cằm, nhóm người Trần Vũ Phong vẫn ở bên ngoài nhà chờ đợi liền không khỏi thở dài.

"Hay chúng ta vào nhà chờ đi." Yuta cầm quạt tay vừa quạt vừa nói.

Giữa trưa của mùa xuân tuy không phải cái nắng gắt gao như mùa hạ nhưng nó vẫn khiến người khác nóng bức.

"Vào đi, chắc Ashi cũng không đến sớm như vậy." Trần Vũ Phong gật đầu nói.

Nhưng không để bọn họ đi vào thì dược sư Phan đã đi ra thông báo.

"Cậu ta đến rồi."

Trần Vũ Phong nghe vậy liền xoay người "Ngài vào nhà đi ạ, cháu đi đón người." Rồi nhanh chóng chạy ra nơi kết nối đường hầm không gian.

Nhóm Mạnh Kỳ cũng nhanh chóng chạy theo sau.

Dược sư Phan nhìn theo bọn họ rồi thở dài quay lại vào nhà.

"Người đến rồi, ông bạn đã đọc xong chưa."

Ông Adam nghe hỏi liền tiếc núi đáp "Chưa đâu, nhưng như vậy cũng quá tốt rồi, đây thật sự là một kiến thức hay."

Ông Quari nghe vậy liền gật đầu "Đúng vậy, trong đây có nhiều loại tôi còn chưa được nhìn thấy lắm, chắc nó ở đại lục khác, nếu có thời gian phải đi ngao du xem thử."

"Vậy tôi cũng muốn đi cùng, tuổi lớn rồi chẳng muốn làm gì nữa cả." Ông Adam gật đầu nói, ông cũng sắp nghỉ hưu rồi, dù sao chủ nhân cũng đã bồi dưỡng được một dược sư khác, ông cũng đã đem sở học cả đời truyền dạy cho cậu ta rồi.

"Nếu hai ông đi thì tui tôi cũng đi." Dược sư Phan cũng nói vào góp vui.

Ba ông lão tâm tính giống nhau, cùng đam mê dược vật liền quyết định một ngày nào đó sẽ đi tìm những dược vật có ghi bên trong sách này.

Ông Adam để cuốn sách lên bàn rồi đứng dậy "Tôi đi trước, hẹn gặp hai ông bạn già sau."

"Sau này nhờ hai ông chăm sóc cho đứa nhỏ kia nhiều hơn."

"Nhất định." Ông Quari cùng dược sư Phan gật đầu sau đó đứng dậy tiễn ông Adam rời khỏi nhà.

Bọn họ cũng không tiễn ông ra cổng dịch chuyển, dù sao đói với những llao4 già như bọn họ thì không bao giờ thích sự chia li cả, rồi đây bọn họ sẽ gặp lại nhau vậy thì không cần phải làm như chia tay mãi mãi cả.

"Chúc ông thuận bườm xuôi gió." Ông Quari nhìn bóng lưng ông Adam đi xa bỗng nhiên lên tiến.

Dược sư Phan bên cạnh giống như hiểu chuyện gì đó nhưng cũng không lên tiếng hỏi, chỉ sợ chưa từng gặp nhau nhưng đã gặp nhau thì sẽ thành tri kỷ.

Lúc ông Adam đi đến cửa dịch chuyển thì nhìn thấy nhóm Trần Vũ Phong đang đứng cùng một chàng trai cực kỳ xinh đẹp, nếu so sánh anh ta cúng Alin thì anh ta còn xinh đẹp hơn, điều này khiến ông cực kỳ kinh ngạc, dù sao ông cũng nhìn thấy hai elf xinh đẹp vậy mà trước mắt này lại có một người đẹp hơn nữa.

Đói với một người già cõi như ông chắc chắn không thể nhầm lẫn người này với bộ tộc elf được, cho dù hai người có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng chắc chắn chàng trai xinh đẹp ấy không thể là elf, càng không thể là một nhân loại bình thường.

"Ông." Trần Vũ Phong đang nói chuyện cùng Ashi liền nhìn thấy ông Adam đi lại.

"Xin chào ngài, tôi là Ashi." Ashi nhìn cách cư xử của Trần Vũ Phong với ông Adam liền chủ động lên tiếng "Hân hạnh được gặp ngài."

"XIn chào cậu, ta là Adam."

"Nhân ngư đáng ghét, trả lại giường nước cho bọn ta." Đại Bạch không quan tâm bọn họ đang chào hỏi mà tiếp tục ở một bên ngao ngao kêu lớn.

Từ lúc gặp Ashi đến giờ nó vẫn không ngừng đòi lại giường nước của mình, dù sao đây là tội trộm cắp nó có quyền đòi lại chứ, nhưng đáng tiex61 là dù nó có nói như thế nào cũng chẳng ai hiểu nó nói gì, Trần Vũ Phong tuy hiểu nhưng cũng không dịch ra cho nó, cậu cũng đã nghỉ xong xem như đó là quà gặp mặt cho Ashi đi nên cũng không nhất thiết đòi về.

Ông Adam nghe thấy lại tò mò nhìn nó hỏi "Nó bị sao vậy."

Trần Vũ Phong ôm Trán rối đi lại gần nói nhỏ vào tai ông, ông Adam nghe xong liền không khỏi bật cười, nhìn Đại Bạch một cách vui vẻ.

"Bạch Bạch của chúng ta lớn rồi, biết yêu thương chủ nhân rồi."

"Nó là đang tiếc của đó ạ, hàng hiếm nên như vậy thôi, đến cả bọn cháu còn không có nhiều để được nằm mỗi ngày mà." Roma bên cạnh nghe ông nói như thế liền biết được ông đang nói về chuyện gì bèn trợn mắt nói.

Đại Bạch nghe vậy liền xoay đầu hai mắt đầy câm phẫn nhìn Roma sau đó nhào qua cậu ta, nó dùng hàm răng sắt nhọn của mình cắn mạnh vào hong của cậu ta.

"A." Roma giật bắn mình nhưng không kịp né tránh cuối cùng bị cơn đau ập đến hét lên một tiếng dùng tay gạt Đại Bạch ra.

Đại Bạch cắn rách trang phục phòng ngự của Roma sau đó nhã miệng ra không để Roma chạm được vào người mình, rồi nó u nhã nhảy lại vào lòng Trần Vũ Phong.

"Đại Bạch." Roma nhìn dấu răng trên hong mình cùng với một lỗ rách của cái áo phòng ngự liền nghiến răng nói.

Những người khác thấy vậy liền vui vẻ mà bật cười, nhưng bọn họ cũng có chút kinh ngạc về sức mạnh của Đại Bạch, hiện tại nó chỉ trong trạng thái thú con nhưng hàm răng lại đủ sức để cắn rách áo phòng ngự giống như một áo vải bình thường.

"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi." Trần Vũ Phong ôm hôm Đại Bạch một ngụm rồi nói với những người khác.

"Được."

Roma thấy tất cả cùng gật đầu liền lấy chìa khóa không gian đeặ lên phiến đá sau đó bức màn liền mở ra, đưa bọn họ trở lại ngoại thành Ruta, vùng đất của cây Pon.

"Đây cũng quá hay rồi, đúng là chủng tộc khác sẽ không ở cạnh nhân loại." Ông Adam kinh ngạc nói, khi đến đây Trần Vũ Phong đã không để ông nhìn thấy đường đi, nhưng khi trở ra bọn họ đã xem ông như một người ông của cậu, nên họ hoàn toàn không tiếp tục đề phòng ông nữa.

Lúc này chính mắt nhìn thấy sự ảo diệu của không gian khiến ông không khỏi trầm trồ, nhân loại chưa thể nào có bước tiến vượt trội như vậy.

"Đại Bạch, nhờ mày nhé, chúng ta chỉ có hai ngày để đến Marata,." Trần Vũ Phong thả Đại Bạch xuống đất rồi nói.

"Tên nam tước kia đúng là phiền tối, nếu như có lần sau ta sẽ cắn chết hắn." Đại Bạch tức giận nói, nó biết chuyện này là đang làm khó cậu, dù sao di chuyển bằng thú cưỡi trong hai ngày là chuyện không thể nào, nhưng nếu là nó thì chắc chắn có thể, nhưng đei62u này cũng dựa trên việc nó cùng những người trên lưng nó không được dần lại nghỉ ngơi dù chỉ một phút, không những vậy tốc độ đó có thể phán đoán ra năng lực của từng người.

Bara Ly đang làm một thí nghiệm lên tất cả bọn họ, kể cả ông Adam cũng không ngoại lệ.

"Mày thật tốt." Trần Vũ Phong nghe Đại Bạch nói vậy liền ôm lấy cái đầu đã to lên rất nhiều của nó rồi thì thầm "Tuy tao không thích anh ta như vậy, nhưng anh ta thật sự là người tốt."

"Hừ, ngươi còn nói giúp cho hắn." Đại Bạch tức giận trợn mắt nhìn cậu "Sau này ta sẽ để hắn tránh xa ngươi một chút."

"Được." Trần Vũ Phong cũng không cãi lại mà cười tủm tỉm gật đầu.

Cậu thấy mọi người đã ngồi chắt trên lưng của Đại Bạch rồi mới xoay người nhảy lên ngồi ngây phần sát đầu của nó rồi vỗ nhẹ vào lớp lông trắng dày cợm "Đi thôi."

"Hừ." Đại Bạch kiêu ngạo hức đầu sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy rồi phóng đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.