Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 153: Nổi tiếng trong tộc thú nhân





Một giấc ngủ ngon khiến Trần Vũ Phong tinh thần tràn trề sức mạnh, khi cậu thức dậy thì bên ngoài bầu trời đã tối đen.

Nằm bên cạnh cậu là một cục bông trắng tinh, cơ thể nhỏ nhắn nhưng cực kỳ ấm áp.

"Đại Bạch, chào buổi tối." Cậu ôm nó lên sau đó vùi mặt vào bộ lông của nó.

"Hừ." Đại Bạch hừ lạnh một tiếng sau đó duỗi người, nó cũng mặc kệ cậu đang ôm nó lên cao, móng vuốt chạm vào phần tóc mềm mại của cậu khiến nó cong móng tay lại.

Trần Vũ Phong hít lông xong liền để nó trở lại giường, cậu đứng dậy vào nhà tắm tẩy rửa cơ thể, Đại Bạch liếc nhìn rồi nhảy xuống giường cùng vào theo.

Đã vài tháng nó chưa được tắm rửa kỹ càng, hôm nay phải để cậu chà lông giúp nó mới được.

Một người một thú cứ như vậy mà ở trong nhà tắm gần hai tiếng đồng hồ, sau khi đi ra cả người liền sạch bóng thơm ho, bộ lông của Đại Bạch càng trắng tinh như muốn tỏa sáng.

Cả hai nhìn nhau sau đó vẻ mặt đầy hài lòng ra khỏi phòng.

Bên dưới nhà khách ngồi khá nhiều người, nhóm của Mạnh Kỳ đã thức dậy từ sớm, những đứa nhỏ thú nhân trong bộ tộc vì muốn xem xét nhà ở mà chạy đến làm phiền, mọi người cũng rất thoải mái mà để họ vào, thế là cuối cùng nhà khách của họ ngồi chật kín người.

Khi Trần Vũ Phong đi xuống mọi ánh mắt liền đồng loạt nhìn sang.

"Lâu rồi không gặp." Xa lên tiếng chào hỏi.

"Lâu rồi không gặp." Trần Vũ Phong gật đầu đáp lại, cậu không biết tại sao bọn họ lại tập hợp ở đây nhưng không sao bọn họ vui vẻ là tốt rồi.

Nhìn thấy Alin nói chuyện vui vẻ cùng bọn họ khiến cậu cũng thấy nhẹ nhõm, có lẽ sau bức thư của mẹ anh ta đã khiến anh ta suy nghĩ thoáng hơn cũng trưởng thành hơn.

Trần Vũ Phong cũng không đi lại ngồi cùng, cậu cùng Đại Bạch đi vào trong nhà bếp muốn kiếm thứ gì để ăn tạm, nhưng vừa vào trong cậu lại nhìn thấy vài thùng gỗ lớn để tùm lum bên trong, nghi hoặc đi lại gần mở ra nhìn.

Bên trong thùng đựng rất nhiều xác thú, dường như xác thú vừa chết không lâu, mảu vẫn còn chảy ra thấm ướt thùng gỗ.

"Bọn họ muốn ăn đồ ngươi nấu." Đại Bạch bực bội nhảy lên thùng gỗ với chân vào trong thùng sau đó dùng móng cắt xác thú.

Trần Vũ Phong bất đắc dĩ ôm lấy Đại Bạch ra khỏi thùng rồi trấn an "Ngoan nào, nếu bọn họ thích thì ta sẽ nấu cho họ nếm thử, sau đó để những phần ngon lại cho ngươi."

"Hừ, như vậy còn được." Đại Bạch ngạo kiều nói, nó nhảy khỏi tay cậu sau đó đứng trên bàn bên cạnh bếp.

Trần Vũ Phong mỉm cười rồi bắt tay vào lấy xác thú ra sau đó phân biệt các loài, tay cậu làm không ngừng nghỉ nhưng miệng vẫn vui vẻ lải nhãi cùng Đại Bạch, cậu hỏi nó thích ăn gì nhất, muốn nấu hay xào hay nướng.

"Đúng rồi, không biết Tiểu Pi đã tỉnh chưa, thời gian cũng lâu lắm rồi, không biết nó có làm sao không." Nói một lát cậu liền nhớ đến linh tinh bé nhỏ kia.

"Chắc đã tỉnh rồi, lát ngươi hỏi Alin là biết thôi." Đại Bạch nhìn cậu bên trong ánh mắt sắc bén lóe ra một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi trên vai cậu nhưng nó không nói gì, chỉ xoay đầu xem như không thấy.

"Mày nói đúng, một lát tao sẽ hỏi Alin, hôm nay có nhiều thức ăn như vậy phải để nó cũng được thưởng thức." Trần Vũ Phong gật đầu.

"Vũ Phong." Mạnh Kỳ từ bên ngoài đi vào nhìn thấy cậu đang loay hoay liền tiến lên hỗ trợ "Dường như Xa đã quản cáo cho cậu rất nhiều nên hiện tại tất cả người trong tộc đều muốn nếm thử nhưng bọn họ không thể kéo đến đây nên phái tụi nhỏ đến thám thính tình hình."

Nghe thấy vậy Trần Vũ Phong liền bật cười, cậu không ngờ tay nghề gà mờ của mình khi đến đây lại trở thành mỹ vị khó cầu, đúng là trớ trêu thay.

"Đúng rồi, cậu định tham gia lễ hội ở đâu, về nội thành Lita hay đến chính thành Marata." Mạnh Kỳ hỏi, lễ hội sẽ diễn ra vào ngài mốt, nếu như muốn tham gia bọn họ sẽ phải đi vào sáng mai, không biết cậu muốn đến đâu tham gia nên cậu ta đành hỏi.

"Tôi có vài chuyện cần bàn bạc với nam tước, chúng ta sẽ đến chính thành để tham dự, được không." Trần Vũ Phong suy nghĩ một chút liền quyết định, dù sao ở cạnh nam tước cậu sẽ không lo lắng cho mọi người, hiện tại cậu là cái gai trong mắt rất nhiều người, nếu như sơ xuất liền sẽ tổn thương đến rất nhiều người vô tội.

Mạnh Kỳ gật đầu "Tốt rồi, chúng ta cứ ở lại chính thành vài ngày vậy."

Hai người vừa nói chuyện vừa bận rộn chuẩn bị thức ăn, nhưng chỉ hai người thì không thể nào làm hết được, cuối cùng cậu chỉ làm vài con thú, để mọi người ăn thử, số còn lại thì bọc giấy nén lên củi để nướng, cậu để củi vừa đủ cho dù không canh chừng thì thịt cũng không khét.

Cuối cùng dọn ra bàn liền bưng cả chảo cùng nồi ra, dù sao cậu nấu cả chảo cũng không thể nào múc ra hết được.

Bởi vì số người quá nhiều, bọn họ chẳng thể ngồi trên bàn, thế là bọn họ liền dời ghế cùng bàn ra chỗ khác, để lại một khoảng trống, rồi để mọi thứ xuống sàn, mọi người cùng nhau ngồi quay quần cùng nhau dùng bữa.

Alin ngồi bên xuống bên cạnh bên trái của cậu, Mạnh Kỳ thì ngồi vào bên phải, Đại Bạch thì chửi thẳng vào lòng ngồi trên đùi của cậu.

Trần Vũ Phong thò đầu sang Alin hỏi nhỏ vào lỗ tai anh ta "Alin, Tiểu Pi tỉnh dậy chưa, cậu có thể kêu nó ra không."

Alin nhìn cậu sau đó gật đầu, anh ta đưa tay ra sau đó mặc niệm trong lòng, bóng dáng nho nhỏ dần dần xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.