Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 150: Đồi lưu ly





Bên ngoài rừng cây Raxi, một nhóm người kinh ngạc nhìn quả cầu pha lê đang phát ra ánh sáng.

Tiếng nói từ trong quả cầu tiếp tục phát ra "Có thể trong tháng tới hoặc chỉ vài ngày tới tin tức này sẽ lan truyền ra khắp nơi trên thế giới này"

"Chuyện này do tên tiên tri kia sao." Mạnh Kỳ tức giận nói, nếu biết tên kia vẫn có thể lấy được niềm tin của quốc vương thì trước đó cậu ta đã trực tiếp phế hắn.

Trần Vũ Phong thở dài vỗ nhẹ vai Mạnh Kỳ sau đó hỏi "Xin hỏi tên kia không bắt được người cá thì hắn đã lấy thứ gì thay thế để dâng lên."

Bara Ly gật đầu ánh mắt đầy thưởng thức nhìn cậu "Elf, hắn đã dâng lên một Elf xinh đẹp."

"Elf." Alin bật hốt, sao có thể là elf chứ.

"Không biết hắn đã bắt elf này như thế nào, những tên binh sĩ đi cùng hắn đều quên mất ký ức về tộc người cá mà họ từng nhìn thấy." Bara Ly gật đầu rồi nói tiếp "Sau đó họ chỉ nhớ đi qua một cánh rừng, khi đi khỏi thì bên cạnh tên kia đã có thêm một elf rất xinh đẹp, trên người có rất nhiều vết thương, hai mắt vô hồn cả người giống như một con rối vậy."

"Tại sao lại như vậy." Nghe xong Trần Vũ Phong kinh ngạc, tại sao một elf lại bị hành hạ như vậy mà không một chút phản kháng.

"Người của tôi không thể thăm dò được hơn, nên tôi cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra." Bara Ly thở dài "Nhưng tên quốc vương ngu ngốc đó đã ban lệnh giết chết người trong lời tiên tri, đúng là ngu ngốc."

"Vũ Phong đã bị lộ rồi sao." Mạnh Kỳ sắt bén hỏi.

Bara Ly lắc đầu "Không, đến hiện tại không ai biết đứa con số mệnh là ai ngoại trừ chúng tôi."

"Anh có chắc người bên cạnh tuyệt đối trung thành." Mạnh Kỳ dò hỏi, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, dù thế nào đi nữa chuyện nay không được để lộ ra ngoài.

"Tôi không chắc." Bara Ly lắc đầu "Nhưng chúng ta không thể giấu được chuyện này mãi, mọi người phải chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất."

"Ý anh là..." Mạnh Kỳ tức giận khi nghe thấy sự không để ý của anh.

"Mạnh Kỳ, không sao đâu, anh ta nói đúng, từ giờ chúng ta cẩn thận hơn là được." Trần Vũ Phong an ủi cậu ta, chuyện này cậu không thể tránh khỏi.

"Vũ Phong, đúng là tôi không nhìn lầm cậu." Bara Ly nhìn sự bình tĩnh trong mắt cậu liền vui vẻ nói "Nếu có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với cậu sau."

"Khoan đã." Trần Vũ Phong vội vàng gọi sợ anh ngắt liên lạc.

"Sao vậy." Bara Ly khẽ cười.

"Anh có thể điều tra nhà tiên tri đó được không, tôi nghi ngờ phía sau hắn có người giựt dây." Trần Vũ Phong kể lại những gì bọn họ gặp cho anh nghe sau đó nói "Có lẽ đây là một nhóm lớn, bọn họ có thể khiến một elf như vậy chắc chắn có bản lĩnh."

"Được, tôi sẽ điều tra thử chuyện này." Bara Ly gật đầu sau đó tắt liên lạc.

Quả cầu tối đen, không còn xuất hiện hình ảnh của anh đâu nữa.

Trần Vũ Phong thở dài rồi đưa lại quả cầu cho người bịt mắt "Cảm ơn."

Người bịt mặt gật đầu với cậu sau đó biến mất.

Lúc này chỉ còn nhóm bọn họ đứng bên ngoài bìa rừng, khuôn mặt đầy lo lắng bất an.

"Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta chỉ cần cẩn thận hơn là được." Trần Vũ Phong an ủi bọn họ.

"Chắc chắn đã có người suy đoán được vài thứ, khi chúng ta ở thành Riudum, Vũ Phong đã biểu lộ sức mạnh nghịch thiên của mình." Mạnh Kỳ lo lắng nói.

"Khi đó tôi đã phóng sức mạnh đến hai kẻ trên tòa nhà kia, nhưng bọn họ đã trốn thoát." Alin cũng cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm.

Một khi sức mạnh của Trần Vũ Phong bị phát hiện, không cần nói đến lời tiên tri thì đã là một mối họa với những người có địa vị ở thế giới này rồi huống hồ chi là quốc vương, ông ta chắc chắn sẽ không để người có sức mạnh như vậy tồn tại, hơn hết đó còn không phải thuộc hạ của ông ta.

"Em sẽ tạo thêm nhiều dụng cụ phòng ngự." Yuta cũng nắm lại bàn tay đầy kiên định nói.

"Em cũng, em cũng giúp nữa." Enzo tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng không ngăn cản được cô bé vui vẻ nói thêm vào.

Trần Vũ Phong nhìn bọn họ lo lắng liền cảm thấy ấm áp trong lòng, dù sao cũng là cậu liên lụy đến bọn họ.

"Được rồi, không sao sau, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết, hiện tại chúng ta mau chóng đi tìm quê nhà của Alin rồi trở về tham gia lễ hội thôi."

Những người khác gật đầu, nhưng không ai còn thoải mái được nữa, trên đường đi bọn họ bắt đầu đề cao cảnh giác, xoay thành một vòng bảo vệ cậu bên trong.

Trần Vũ Phong dở khóc dở cười nhưng không ngăn lại hành động của họ, cứ như vậy bọn họ tiếp tục lên đường.

Hai ngày tiếp tục trôi qua bọn họ liền thấy một cái đồi nhấp nhô, nó không quá cao nhưng rất khó đi.

Mạnh Kỳ cùng Roma cổng theo hai đứa nhỏ lên đồi, còn cậu thì ôm theo Đại Bạch mà leo lên.

Sau vai ngày giận dỗi cuối cùng Đại Bạch cũng không nhịn được mà quay trở về trong lòng của cậu, còn cậu thì xem như không có chuyện gì mà ôm nó vào lòng, dù sao chuyện trước đó coi như bỏ qua vậy, nếu còn có lần sau thì cậu sẽ tức giận sau.

Bọn họ chỉ mất một tiếng để đi lên đỉnh đồi, sau khi đặt chân lên đỉnh trước mặt bọn họ liền hiện lên một cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp.

Một đồi đầy hoa lưu ly, những cánh hoa mộc cạnh nhau giống như đang vui vẻ mà lắc lư, một cơn gió thổi mạnh qua khiến cho rất nhiều cánh hoa bay theo làn gió mang theo một mùi thơm thoang thoảng.

Một khung cảnh đầy thơ mộng đẹp đẽ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.