Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 167: Ám sát, tôn thượng đại nhân xuất thủ



Editor: Luna Huang

Bầu trời đen nhánh, như miếng vải đen to lớn, mặt trên điểm chuế chấm chấm đầy sao, tản ra tia sáng nguyệt nha thanh lãnh, trốn ở dau phù vân, hắc ám lộ ra một luồng lãnh mang, chiếu vậy không thể nhận ra.

“Những người đó thực sự tới.” Thấy Mộ Quân Tà ẩn âm u, khuôn mặt lập loè, Cố Khuynh Thành khẳng định nói.

Nàng người này, không có ưu điểm, nhưng tự nhận là tinh thần lực cường hãn, linh sư thông thường, luyện dược sư quả thực vô pháp đánh đồng, huống chi nàng sống hai đời, tinh thần lực, so với người bình thường không chỉ một gấp đôi, chỉ cần nàng muốn, cho dù ở ngồi trong phòng này, phàm là bên ngoài có một chút gió thổi cỏ lay, nàng cũng có thể cảm giác được.

Bất quá, thực lực của Mộ Quân Tà so với nàng cao hơn nhiều lắm, lấy thực lực của hắn, nên sớm đã có phát giác, tại sao sẽ sau nàng, mới phát giác dị dạng?

Điểm này nói không thông a…

Trong lòng Cố Khuynh Thành nghi ngờ, nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, liền rất nhanh xoay người xuống giường, mang hài, tiện tay huy cái chắn, đem gian phòng của Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên, triệt để bọc lại, liền lôi Mộ Quân Tà, từ phía trước lên đỉnh thất, nhìn tất cả động tác của người nọ.

Nói trắng ra là, chính là nhìn người nọ nhảy nhót như vở hài kịch, hoạt động dưới mí mắt bọn hắn, Cố Khuynh Thành muốn nhìn, Vương Ban cùng Dương Nguy tính kế hồi lâu, đến cùng tính toán ra chiêu tốt đẹp gì.

Lại bất đồng chính là, Mộ Quân Tà lấy linh lực làm kết giới, cho dù là người thực lực cao tới đâu, chỉ cần không biết giải trừ thuật, đều không thể tiến đến, vô pháp phát hiện tung tích của bọn họ, mà Cố Khuynh Thành huy cái chắn, tuy rằng cũng là làm từ linh lực, nhưng chỉ cần thực lực cao hơn chủ nhân như nàng, hoặc người hoàn toàn không có linh lực, đều có thể tùy ý ra vào, an toàn không bằng kết giới.

Cố Khuynh Thành tâm thủy phương pháp kết giới này, đã rất lâu rồi, chỉ có không biết xấu hổ hỏi, đương nhiên cũng là sợ bị đả kích, phải biết rằng kết giới cũng không phải tất cả mọi người có thể sử dụng, hoặc là vì thực lực thiếu, hoặc vì không thông bí quyết, có rất nhiều người cả đời, đều không thể mò đến ngưởng cửa của kết giới.

Trong miệng Tử Đồng biết được điểm này, Cố Khuynh Thành có chút thất vọng, nhưng còn chưa từ bỏ ý định, thừa dịp sự tình hôm nay sự tình hôm nay, còn không bằng hỏi một câu.

Nói làm liền làm!

Bên này hạ quyết tâm, bên kia Cố Khuynh Thành liền mở miệng ra, cười híp mắt nói: “Quân Tà, phương pháp sử dụng kết giới này của ngươi, có thể dạy ta một chút hay không?”

“Nàng muốn học?” Nhìn dáng tươi cười cố ý thảo hảo của Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà cũng không giống như ngoài ý muốn Cố Khuynh Thành sẽ hỏi như vậy, tựa hồ sớm liền nghĩ đến, một bên ôm Cố Khuynh Thành, một bên thấp giọng hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi dạy dạy ta đi.” Cố Khuynh Thành lôi vạt áo của Mộ Quân Tà, rất có một phen tư thế mặt dày mày dạn.

Phải biết rằng, loại kết giới này còn không phải ai cũng có thể sử dụng, hơn nữa an toàn tính của hơn nữa thật tình ưu điểm lớn nhất, so với cái chắn linh lực tốt hơn nhiều, nếu như nàng biết phạm pháp sử dụng, nguy cơ trước mắt, cũng nhiều át chủ bài bảo mệnh.

Có chỗ tốt lớn như vậy, nàng đương nhiên muốn học rồi!

Mộ Quân Tà thấy hai mắt nàng sáng lên, không học được thề không nghỉ, bất đắc dĩ quệt lỗ mũi của nàng một cái, trêu ghẹo mà nói: “Nhìn phân thượng nàng thành tâm như thế, bổn tôn liền cố mà làm, dạy nàng một chút.”

“Được.” Vì học được kết giới, bị trêu ghẹo liền bị trêu ghẹo đi, nàng nhận, chỉ cần có thể học được kết giới là tốt rồi!

Có được hứa hẹn của Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành không nói thêm gì nữa, nhìn chằm chằm người nọ dưới mái hiên, đã thấy người nọ ghé vào chân tường, ăn mặc một thân hắc y, trên mặt cũng che khăn hắc sắc, nhìn thân hình là một nam tử, chỉ là hắn mặc hắc y, không phải là cái loại luyện công phục tay áo hẹp này như Ảnh Nhất, mà là một loại áo choàng rộng lớn, ống tay áo lớn đến có thể chứa thêm một người, thân hình có chút câu lũ, xem là chắc là lão đầu nhi có tuổi, bất quá thực lực bao nhiêu, Cố Khuynh Thành không nhìn ra.

“Ngươi nhìn thấu thực lực của hắn chưa?” Cố Khuynh Thành cong khuỷu tay, đụng đụng Mộ Quân Tà, nàng có thể khẳng định thực lực của người này, nhất định cao hơn nàng nhiều lắm, bằng không nàng cũng sẽ không xem xét nửa ngày, cũng không có xem thấu thực lực của hắn.

Bất quá, Mộ Quân Tà lần trước không phải nói sao, người trên đại lục này, thực lực còn không có người hơn được hắn, vậy hắn có thể nhìn ra thực lực của người này đi?

Giữa lúc Cố Khuynh Thành phúc phỉ, một lúc lâu không có nghe được Mộ Quân Tà đáp lời, lại nghe Mộ Quân Tà bỗng nhiên mở miệng, “Bất quá một con kiến hôi, không cần lưu ý.” Lời này, quả nhiên là rất phách lối, nhưng người ta có bản lãnh phách lối, Cố Khuynh Thành cũng chỉ có thể bĩu môi, không hỏi tới nữa.

Người áo đen kia, ngây người bên chân tường hơn nửa ngày, chắc là xác nhận động tĩnh bên trong không có cao thủ gì, rồi mới từ cửa sổ lầu một, chui vào.

Lúc này. Trong phòng chỉ có Hoa Huyên cùng Minh Trường Phong hai người. Mà thực lực của hai người này. Đều không phải có thể cường giả hùng bá nhất phương. Người nọ vào phòng, dọ thám biết hai đạo khí tức, trong lòng âm thầm cười nói: Cuộc trao đổi này, thật đúng là giá trị!

Người nọ là đến từ ngoài Thanh Minh thành, bên cạnh Lư Diêm sơn, một trưởng lão Lưu Phong sát thủ minh, ngày hôm nay hắn như thường ngày đến Thanh Minh thành đi dạo một chút, tìm chút việc vui, ai biết chính đụng phải Vương Ban muốn mua hung thủ giết người.

Vương Ban xuất thủ rất rộng lượng, một ngụm giá chính là một vạn huyền tinh tệ, Lưu Phong tham tài lại thích sắc, hai người lập tức ăn nhịp với nhau, sau đó Vương Ban yêu cầu hắn, mang theo bảo bối của Đàm Nguyên, Lưu Phong liền cầm tiền, dựa theo địa đồ Vương Ban cho, tìm được tiểu viện của Cố Khuynh Thành ở.

Sau khi vào phòng, Lưu Phong phát hiện hai lưỡng đạo, còn tưởng rằng trong đó có một đạo chính là Cố Khuynh Thành, liền muốn đi đến gian phòng Hoa Huyên ở, chỉ là căn phòng kia, Cố Khuynh Thành huy cái chắn, không đợi hắn tới gần, Cố Khuynh Thành liền cảm thấy cử động của hắn, lập tức xoay người nhảy xuống đỉnh phòng.

Phanh... Một cước Cố Khuynh Thành đá văng cửa phòng, nghênh ngang đi vào, Mộ Quân Tà thấy nàng nhất phó không sợ chuyện lớn, nhất thời trong mắt lóe lên thần sắc bất đắc dĩ, cũng theo xuống.

Lưu Phong bị tiếng cửa mở đột như kỳ lai, lại càng hoảng sợ, rất nhanh xoay người, nhìn về phía cửa, trong tay đã ngưng linh lực, không đợi thấy rõ ràng người đến, đã đem linh lực đập tới, Mộ Quân Tà thấy thế, một tay kéo Cố Khuynh Thành về phía sau, thân thể đứng trước, đạo linh lực kia, liền đình ở giữa không trung.

Mắt của Mộ Quân Tà híp một cái, không cần động thủ, đạo linh lực kia liền trực tiếp đường cũ trở về, lấy mau càng thêm nhanh, không có cho Lưu Phong có bất cứ cơ hội phản ứng gì, liền đập vào trên người hắn.

Phốc...

Thân thể của Lưu Phong, trực tiếp từ bên cạnh cửa sổ, bay rớt ra ngoài, ngã sấp xuống trong bụi hoa một bên.

“Đi, đi xem.” Cố Khuynh Thành nắm tay của Mộ Quân Tà, có nhiều hứng thú đi đến nơi Lưu Phong ngã xuống, thấy Cố Khuynh Thành tặc hề hề cười, Mộ Quân Tà bất đắc dĩ nhưng cũng không tiếng động dung túng.

Không bao lâu, hai người liền xuất hiện ở trước mặt Lưu Phong, chỉ thấy lúc này, khăn che trên mặt Lưu Phong, đã hoa làm rơi, lộ ra tặc mi thử nhãn, cho người nhìn phá lệ ác tâm.

Cố Khuynh Thành bĩu bĩu môim khoanh taym ngồi xổm trước mặt của Lưu Phongm mang theo một tia nhợt nhạt cườim “Đến lúc này, ăn ngay nói thật đi, ngươi là ai, là ai phái ngươi tới?” Kỳ thực, dù cho Lưu Phong không nói, nàng cũng biết là Vương Ban phái hắn tới, chỉ bất quá màn thẩm vấn cổ điển này, cũng phải dùng có giống người ta.

Nàng cũng là cho Lưu Phong một cơ hội, dù sao hắn chỉ là bị người khác thuê tới giết nàng, nếu hắn có thể nói thật, nàng sẽ suy xét, để hắn không nên chết quá thảm.

Đáng tiếc, hảo ý này của nàng có người lại không cảm kích, thập phần không nể tình cố chấp đến cùng.

“Muốn giết cứ giết, chớ con mẹ nó nói lời vô ích!”

“Tốt, tốt, gan dạ!” Ngữ điệu của Cố Khuynh Thành không mặn không nhạt, không có tâm tình, hình như là thuần túy khen người vậy, thế nhưng người người đều biết, nàng tuyệt đối không phải là đang khen, nhất là môi cong, đã để lộ ra lãnh ý thực, so với ánh trăng thanh lãnh kia, còn lạnh hơn ba phần.

Thần kinh của Lưu Phong lập tức căng thẳng, lưng như lướt qua một trận âm phong, nhưng bọn họ có có quy củ, cầm tiền của người ta, cho dù chết, cũng không có thể bán đứng cố chủ, từ lúc cường giả như Mộ Quân Tà xuất hiện, hắn cũng đã biết, nhiệm vụ lần này, nhất định sẽ thất bại, cũng chuẩn bị liều chết.

Nhưng hắn không biết, rơi vào trong tay của Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà, muốn chết vậy cũng là một loại hy vọng xa vời.

“Nói.” Mộ Quân Tà trường thân mà đứng, xoay nhẫn trên ngón tay cái, không hề tâm tình ba động phun ra một chữ, mâu tử màu đen, càng phát thâm thúy, như địa phủ thâm u, tản ra một hơi thở huyết khí trí mạng, chỉ một chữ vô cùng đơn giản, liền để Lưu Phong sợ vỡ mật.

Lạch cạch... Mồ hôi lạnh trên trán, không ngừng chảy xuống, rơi trong bùn đất, chỉ là trong vòng mấy cái hít thở, Lưu Phong liền cảm giác vạt áo của mình bị mồ hôi lạnh làm sũng nước, thân thể kịch liệt run, trực giác nói cho hắn biết, nam nhân trước mắt, xa không phải là hắn có thể trêu chọc.

Lưu Phong bỗng nhiên hối hận!

Vương Ban chết tiệt kia, cũng không nói với mình, ở đây còn có một cường giả thực lực bí hiểm, nếu là biết, coi như là cho hắn mười vạn huyền tinh tệ, hắn cũng sẽ không nhận nhiệm vụ bút trướng này.

Hiện nay loại tràng diện này, Lưu Phong cũng biết, muốn sống đi ra ngoài sợ là khó khăn, nhưng sợ là rơi vào trong tay Mộ Quân Tà, xa so với chết còn đáng sợ hơn.

Lưu Phong cắn răng, khuất phục dưới uy áp của Mộ Quân Tà, đàng hoàng nói: “Ta tên Lưu Phong, là thất trường lão của sát thủ minh, ngày hôm nay sở dĩ tới chỗ này, hoàn toàn là bởi vì có người cho ta một vạn huyền tinh tệ, để cho ta tới lấu mạng của ngươi. Các ngươi cũng phải biết, sát thủ minh chúng ta, chính là dựa vào loại nhiệm vụ này, lăn lộn kiếm phần cơm, ta, ta cũng là bất đắc dĩ.”

Dưới uy áp của Mộ Quân Tà, thanh âm của Lưu Phong càng ngày càng nhỏ, sợ hãi trong lòng cũng đang không ngừng gia tăng.

“Ân, nhìn phân thượng ngươi già lại bị người giao phó, ta liền...” Cố Khuynh Thành phủi bụi không tồn tại trên tay một cái, thản nhiên đứng lên, dường như cố ý treo khẩu vị của Lưu Phong, nói phân nửa, ngừng hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Ta cường vi kỳ nân, lưu ngươi toàn thây đi.”

Nghe được khẩu khí phảng phất đại xá thiên hạ của Cố Khuynh Thành, Lưu Phong lần thứ hai phun một ngụm máu, không đợi Cố Khuynh Thành động thủ, liền chết ngất, nhưng chết ngất cũng trốn không thoát vận mệnh chết,, chỉ thấy Cố Khuynh Thành sờ sờ mũi, tay áo của Mộ Quân Tà phấp phơi, nhẹ nhàng khẽ động, một đạo kình phong lướt qua bên người của Cố Khuynh Thành, ngay sau đó chỉ nghe phốc một tiếng, Lưu Phong liền hóa thành một đoàn huyết vụ, đến thi thể cũng không lưu lại.

“Ta nói rồi phải lưu hắn toàn thây, ngươi thế nào hủy luôn thi thể của hắn?” Cố Khuynh Thành buồn nản, nhìn huyết vụ còn chưa có tiêu tán, triệt để hết chỗ nói rồi. Trên người Lưu Phong, còn có chứng cớ Vương Ban muốn hãm hại Đàm Nguyên!

Cái này, mặc dù Vương Ban không có giết nàng, nhungq nàng cũng không có biện pháp làm gì Vương Ban.

Vốn có, nàng là tưởng lấy được bảo bối của Đàm Nguyên, sau đó sẽ thiết kế một chút, đem đây hết thảy đổ lên trên đầu Vương Ban, để hắn tự ăn quả ác, nhưng Mộ Quân Tà vừa ra tay, liền hủy diệt kế hoạch của nàng.

Ô ô...không nên như vậy!

Cố Khuynh Thành nhìn huyết vụ, đơn giản là khóc không ra nước mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.