Phế Thê Trùng Sinh

Chương 137: Tam thất thạch



Ở khi mọi người vội vàng trị liệu nhiệt độc, Hắc phủ ngày ngày lại rất bình tĩnh, mọi người bởi vì lo lắng sẽ cảm nhiễm, nên đều chờ ở trong phủ không ra ngoài.

Ô Nhược mỗi ngày liền cùng Hắc Tuyển Dực học tập kiếm thuật cùng luyện tập huyền thuật, hoặc là đấu kiếm gia tăng kỹ xảo kinh nghiệm, buổi chiều không phải cùng Nỗ Mộc học tập y thuật luyện đan chính là cùng Đản Đản, ngày ngày trôi qua  vô cùng phong phú yên lặng, không có tranh đấu, cũng không có đánh đánh giết giết càng không cần đề phòng ai, nhưng, không ra khỏi phủ không đại biểu cho phiền phức sẽ không tìm đến cửa.

Một ngày nọ, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực mới vừa ăn cơm trưa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hộ vệ liền tới báo: “Phu nhân, ngoài cửa có người chỉ tên muốn gặp ngài, nói có một phong thơ quan trọng muốn đích thân giao cho ngài.”

Ô Nhược thật sự nghĩ không ra là ai muốn tìm, liền nói: “Người nọ có nói chính mình là ai? là ai muốn đưa thư cho ta?”

“Người nọ không nói.”

Hắc Tín lo lắng bên ngoài có trá, đi lên nói: “Phu nhân, lão nô đi trước thăm dò thân phận, lại tiến vào báo lại cho người.”

Ô Nhược gật gật đầu.

Hắc Tín rời đi một lát, cổng lớn liền truyền đến một trận xôn xao, Ô Nhược chạy nhanh ra đại sảnh, tiếp theo, có người dùng kiếm gác trên cổ của Hắc Tín đi đến.

Mọi người cả kinh, vội vàng đi lên vài bước.

Hắc Càn quát: “Ngươi là người phương nào? Vì sao phải lấy kiếm uy hiếp quản gia.”

Người nọ từ phía sau Hắc Tín đi ra, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực định nhãn vừa thấy, lại là Tên ma tộc đoạn thời gian trước tới tìm Cức Hi.

Tên ma tộc nhìn Ô Nhược, vốn là tưởng đem người này lừa ra tới, lại uy hiếp người này đem hắn tiến vào, không ngờ ra tới lại là quản gia.

Ngay sau đó, hắn nhìn đến Cức Hi, thân hình chợt lóe, đã đứng trước mặt Cức Hi.

Cức Hi sắc mặt biến đổi, muốn đào tẩu.

Lại bị Tên ma tộc tay mắt lanh lẹ mà xách lên cổ áo.

Hắn âm thanh lạnh lùng nói: “Còn muốn chạy trốn?”

Nếu không phải trong phủ có đại trận, hắn cũng không cần bắt người trong phủ để tiến vào.

Cức Hi cả giận nói: “Dạ Ký, ngươi mau buông bổn tọa.”

Dạ Ký nửa híp mắt, đem Cức Hi biến thành đứa trẻ sáu tuổi ôm vào trong ngực: “Ngươi vì sao biến thành dáng vẻ này?”

Cức Hi khoanh tay trước ngực “Bổn tọa vì sao phải nói cho ngươi?”

Chờ ở một bên xem bọn họ Ô Tiền Thanh thấp giọng hỏi Ô Nhược: “Bọn họ quen nhau?”

Ô Nhược nhẹ nhàng mà nhăn nhăn mày: “Hẳn là, cha, người cùng nương về trước nghỉ ngơi, ta cùng Tuyển Dực lưu lại nhìn xem tình huống như thế nào.”

Ô Tiền Thanh gật gật đầu, mang theo Quản Đồng cùng Ô Hi rời đi.

Nỗ Mộc không có hứng thú để ý tới chuyện của hai Ma tộc, đánh cái ngáp nói “Ta cũng nghỉ ngơi.

Dạ Ký nhìn bọn họ: “Tam thất thạch đâu?”

Cức Hi đáy mắt hiện lên một mạt chột dạ: “Bị bổn tọa dấu rồi.”

“Dấu rồi?” Dạ Ký cười lạnh: “Bổn tọa thấy ngươi là cho người khác dùng.”

“Có ý gì? “Cức Hi trong mắt hiện lên khó hiểu, chờ sau khi hiểu ra, vẻ mặt sốt ruột nói: “Ngươi là nói tam thất thạch bị người dùng?”

Dạ Ký thần sắc âm hàn, bị hắn chọc tức đến không muốn nói chuyện.

Cức Hi nhăn lại ấn đường: “Ngươi sao không nói lời nào?”

Dạ Ký vẫn cứ im lặng.

Cức Hi nghĩ đến Dạ Ký mới vừa nói câu nói kia, vội vàng giải thích: “Ngươi cho là bổn tọa đem tam thất thạch cho người khác dùng sao, Sao cơ thể? Bổn tọa chỉ là không cẩn thận làm mất mà thôi, nói chính xác là bị người khác trộm đi”

Nếu không phải không muốn tên này hiểu lầm, nhất định hắn sẽ không nói ra chuyện cục đá đó bị trộm, bởi vì chuyện này nói ra vô cùng mất mặt, vậy mà lại có người lấy đi được đồ vật trong tay  của hắn.

Dạ Ký nhìn ra hắn không giống như đang nói dối, liền hỏi: “Ngươi nói bị người trộm, đứa nhỏ kia là chuyện như thế nào?”

Hắn nhìn về phía Đản Đản bị Hắc Tuyển Dực ôm vào trong ngực.

Cức Hi nhìn Đản Đản, nghi hoặc: “Đản Đản làm sao vậy?”

Hắn chớp chớp mắt, một hồi lâu mới hiểu được ý trong lời nói, kinh ngạc nói: “Ngươi là nói……”

Cức Hi lập tức phủ nhận: “Hắn không phải.”

Dạ Ký thu hồi ánh mắt nhìn hắn.

Cức Hi giải thích: “Tam thất thạch trước khi bị trộm thì nó đã tồn tại.”

Dạ Ký nheo mắt: “Không có khả năng, trừ phi……”

Hắn cũng không biết nghĩ tới cái gì, hừ lạnh một tiếng, ôm Cức Hi đi hướng hậu viện.

Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Tuyển Dực, huynh biết tam thất thạch là cái gì?”

Hắc Tuyển Dực đem Đản Đản giao cho Hắc Tín, để Hắc Tín mang về trong viện mới nói: “Chính là một cục đá có được tam hồn bảy phách, tên gọi tắt là tam thất thạch, nhưng muốn dùng nó tới dựng dục ra đứa nhỏ, cần đem huyết nhục của chính mình xoa lên tam thất thạch, sau đó dùng linh lực luyện chế một đoạn thời gian, nó sẽ tự hình thành hình dáng của trẻ mới sinh, trở thành đứa nhỏ có cùng huyết thống với mình.”

“Hắn vừa rồi nhìn Đản Đản nói những lời đó, chẳng lẽ Đản Đản là tam thất thạch biến thành?”

Ô Nhược thấy Hắc Tuyển Dực hiểu biết tam thất thạch như vậy, liền nghĩ đời trước Hắc Tuyển Dực khả năng chính là trộm đi tam thất thạch mới đem Đản Đản chế tạo ra, còn máu cùng thịt việc này, Hắc Tuyển Dực hẳn là dùng của hắn, bằng không, Đản Đản cũng sẽ không giống như Hắc Tuyển Dực.

Chính là, vì cái gì Đản Đản sẽ cùng cậu có liên hệ?

Ô Nhược bỗng nhiên nghĩ đến đời trước thi thể cậu bị Hắc Tuyển Dực mang về, sau đó thì không bao giờ thấy nữa, cậu cho rằng Hắc Tuyển Dực không muốn cậu nhìn thấy lại đau lòng nên đã trộm hỏa táng hoặc chôn rồi, cậu cũng không hỏi đến chuyện này, hiện tại nghĩ đến, đời trước không lẽ Hắc Tuyển Dực dùng thịt của cậu để tạo Đản Đản?

“Có khả năng này.” (câu này là đang trả lời vấn đề trên khi nhược hỏi vụ đản đản là tam thất thạch)

Hắc Tuyển Dực khó hiểu, chế tạo đứa nhỏ này cũng không phải là dùng một chút máu thịt thì có thể, nhưng hắn khi nào thì mất đi lượng máu thịt nhiều như vậy, là ai chế tạo ra đứa nhỏ này đưa đến bên cạnh Ô Nhược?

Ô Nhược hỏi: “Tuyển Dực, huynh cùng Đản Đản có liên hệ nào đó phải không? ý ta là ngoài chuyện Đản Đản lớn lên giống huynh ra, huynh và có một loại cảm ứng rất thân mật?”

“Đúng vậy.” Hắc Tuyển Dực gật đầu, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lúc trước không hỏi nguyên do liền lưu quả trứng đó lại.

Ô Nhược kích động lôi kéo tay Hắc Tuyển Dực, càng thêm khẳng định Đản Đản chính là Hắc Tuyển Dực của đời trước đưa lại đây: “Đản Đản là con của chúng ta, không thể để những người khác tổn thương nó.”

Cậu không biết tên kêu Dạ Ký kia tìm tam thất thạch vì nguyên nhân gì, nhưng là, hiện tại Đản Đản đã là con của cậu.

Không có khả năng trả lại Dạ Ký, huống chi Đản Đản là từ đời trước đưa lại đây, Dạ Ký muốn tìm cũng nên tìm tam thất thạch của thế giới này mới đúng.

“Ừ”. Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào trong ngực, nhíu mày nói: “Ta nghe nói tam thất thạch là linh vật của ma đế.”

Ô Nhược kinh ngạc nhìn hắn: “Huynh nói là tên vừa rồi là ma đế?”

Hắc Tuyển Dực lắc đầu: “Không biết, chưa bao giờ gặp qua ma đế, nhưngkhông cần lo lắng, hắn nếu chỉ hướng về phía tam thất thạch,  thì chắc chắn sẽ không dễ đàng rời đi như vậy.”

Vào ban đêm, Dạ Ký lưu tại Hắc phủ ăn cơm, cũng quyết định lưu tại Hắc phủ một thời gian.

Ô Hi nghe thế, nuốt miếng cơm trong miệng nói: “Muội phát hiện trong phủ chúng ta có thể tổ chức tứ tộc tiết.”

Trong phủ chỉ có mấy trăm người, lại có Nhân tộc, Yêu tộc, Quỷ tộc cùng Ma tộc, thử hỏi có cái phủ nào bên trong có nhiều tộc khác nhau như vậy?

Mọi người: “……”

Nỗ Mộc ha ha cười: “Lời này nói rất đúng.”

Chờ ăn cơm xong, mọi người rời đi, Ô Nhược mới nói với Dạ Ký: “Lưu lại có thể, nhưng không thể có chủ ý xấu với Đản Đản.”

Dạ Ký nói: “Bổn tọa chỉ cần tam thất thạch, đối Đản Đản không có hứng thú.”

Cức Hi xuy một tiếng, không nói lời nào, trong lòng lại nghĩ Đản Đản khó trách có thể học tập pháp thuật Ma tộc, còn giống với các đứa trẻ của ma tộc thích khắp nơi phá phách, thì ra nó chính là tam thất thạch hóa thành.

Ô Nhược hỏi Cức Hi: “Ngươi là như thế nào đánh mất tam thất thạch?”

“Có mấy nhân tộc thừa dịp bổn tọa bị thương, đem tam thất thạch trộm đi, hiện nay vẫn chưa tìm được”.

Ô Nhược cho hắn một ánh mắt xem thường: “Ngươi mỗi ngày đều chờ ở trong phủ, như thế nào tìm trở về?”

Cức Hi: “……”

Không phải hắn bởi vì không biết nói với Dạ Ký như thế nào nên mới trốn tránh.

Hắc Tuyển Dực đạm thanh hỏi: “Ngươi biết người trộm đi tam thất thạch là ai không?”

“Bổn tọa lúc ấy bị thương nặng, khi cảm giác được có người lấy đi tam thất thạch, thì mở mắt ra, chỉ kịp nhìn thấy sườn mặt của một thanh niên trong đó, lúc ấy, người nọ mặc quần áo màu trắng, tóc dài, bộ dáng lịch sự văn nhã, nếu có thể gặp lại hắn, bổn tọa nhất định có thể nhận ra hắn.”

Cức Hi nói tới đây, ngữ khí đặc biệt cay nghiệt: “Mấy tên không biết sống chết này, cầm đồ vật của bổn tọa còn muốn giết bổn tọa diệt khẩu, nếu không phải bổn tọa phúc lớn mạng lớn, được người cứu, hiện tại chỉ sợ đã chết trong tay bọn hắn”

Dạ Ký hỏi: “Ai cứu ngươi?”

“Một nhân tộc.” Cức Hi nhắc tới người kia, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: “Người nọ quát bảo ngưng lại, những người đó bởi vì chột dạ liền chạy đi, lúc sau, người đó ôm bổn tọa rời đi, sau lại gặp được Ma tộc đánh bổn tọa bị thương, hắn biết những Ma tộc đó là tới tìm bổn tọa, liền dùng pháp khí che lại hơi thở bổn tọa, đem bổn tọa dấu trong bụi cỏ, hắn lại dẫn những Ma tộc đó rời đi.”

Hắn từ tay áo lấy ra một pháp khí nhìn như cái đèn lồng nhỏ đặt lên trên bàn: “Người nọ chính là dùng cái này giúp bổn tọa tránh thoát Ma tộc đuổi giết.”

Hắc Tuyển Dực bỗng chốc nheo lại mắt.

Ô Nhược cầm lấy pháp khí nhìn nhìn: “Này pháp khí thoạt nhìn thực quen mắt.”

Lật lại, cậu liền nhìn thấy đáy pháp khí có khắc ba chữ Hắc Tuyển Dực, nếu là không nhìn kỹ, căn bản không biết nơi đó có chữ viết.

Cậu vội ngẩng đầu, khó có thể tin mà nhìn Hắc Tuyển Dực: “Này…… Tuyển Dực, đây là pháp khí huynh luyện chế? Chẳng lẽ, người cứu Cức Hi là đại ca?”

Hắc Tuyển Dực lấy lại xác nhận: “Là ta luyện chế.”

Ô Nhược hỏi: “Cức Hi người cứu ngươi có phải lớn lên rất tuấn tiếu, lớn lên… Ách… Đúng rồi, cùng cha ta có chút giống nhau.”

Cức Hi tinh tế hồi tưởng: “Ngươi nói như vậy, người nọ xác thật lớn lên giống phụ thân ngươi.”

“Kia khẳng định là đại ca, nói như vậy huynh ấy bị Ma tộc bắt đi?” Ô Nhược kích động mà đứng lên: “Hay là nói đại ca đã bị giết?”

“Chắc là không có bị giết.’ Cức Hi nói: “Những người đó chắc là sẽ dùng đại ca ngươi dẫn bổn tọa ra”

Ô Nhược nhìn hắn: “Những người đó vì cái gì muốn giết ngươi?”

Cức Hi tức giận mà trừng mắt Dạ Ký: “Ngươi hỏi hắn.”

Dạ Ký không nói nguyên nhân: “Bổn tọa sẽ cứu đại ca ngươi ra.”

Ô Nhược lại hỏi: “Bọn họ đem đại ca đi đâu? Ma tộc sao?”

Cức Hi lắc đầu: “Bổn tọa từng phái người đi điều tra, đại ca ngươi không bị mang về Ma tộc, nếu không bị đưa tới Ma tộc, chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.”

Hắc Tuyển Dực từ lời nói nghe ra người giết hắn thân phận rất không bình thường, buông pháp khí, hỏi: “Người muốn giết ngươi, ở Ma tộc thân phận địa vị có phải rất cao?”

‘Đúng đối phương là công chúa Ma tộc.”

Ô Nhược có loại xúc động muốn bóp chết Cức Hi: “Ngươi là như thế nào trêu chọc vào nàng?”

Trêu chọc đến Ma tộc công chúa còn không phải là cùng toàn bộ Ma tộc đối nghịch sao? Nếu là đại ca bị đưa tới Ma tộc, muốn cứu ra thật sự rất khó.

Cức Hi lại trừng mắt Dạ Ký: “Ngươi hỏi hắn.”

Ô Nhược nhìn Dạ Ký diện mạo tuấn mỹ, trong lòng đại khái đoán được một ít nguyên nhân.

Hắc Tuyển Dực cầm tay cậu: “Chỉ cần biết nơi đại ca đang ở, chuyện khác thì tương đối dễ làm”

Ô Nhược nắm lại tay hắn, an tâm hơn nhiều, ngoài ý muốn cảu cậu là chuyện Ô Trúc mất tích và Cức Hi có liên quan đến nhau, ngay sau đó cậu nghĩ đến một chuyện: “Ta nghĩ ta biết là ai đoạt đi tam thất thạch.”

Dạ Ký trong mắt hiện lên tàn nhẫn: “Là ai?”

“Ô Ngọc.” Ô Nhược từ khi đi vào hoàng đô thành nhìn thấy Ô Ngọc, liền cảm thấy chuyện đại ca mất tích cùng Ô Ngọc có quan hệ, lại kết hợp chuyện Cức Hi nói, cậu dám khẳng định, Ô Ngọc thoát không được can hệ trong đó.

“Người kia là ai?”

“Là người Ô gia, là ta Ngũ ca.”

Cức Hi có chút vô ngữ: “Muốn giết bổn tọa là ngươi Ngũ ca, cứu bổn tọa lại là đại ca ngươi?”

Ô Nhược đạm thanh nói: “Chúng ta cùng Ô Ngọc quan hệ không tốt lắm, phải nói chúng ta cùng toàn bộ Ô gia quan hệ đều không tốt.”

Cức Hi theo chân bọn họ ở một đoạn thời gian, tự nhiên rõ ràng chuyện trong nhà của bọn họ.

Dạ Ký hỏi: “Ô Ngọc hiện tại ở nơi nào?”

Hắc Tuyển Dực nói: “Từ tứ tộc tiết đi Yêu tộc đến nay cũng chưa trở về, bởi vì có người trợ giúp hắn, người của ta bị hắn bỏ lại, hiện tại vẫn không biết tung tích của hắn.

Cức Hi mặt trầm xuống: “Nói như vậy phải đợi hắn từ Yêu tộc trở về mới có thể tính toán với hắn.”

Ô Nhược nói: “Xem ra chỉ có thể như vậy, cùng Ô Ngọc có vài người cũng cùng dạng với hắn, bọn họ hẳn là cũng có phần trộm tam thất thạch”

“Như vậy chờ đợi cũng không là biện pháp, cũng không biết bọn họ khi nào mới trở về.”

“Bọn họ không phải Yêu tộc, sớm hay muộn sẽ trở về, khả năng tứ tộc tiết tiếp theo sẽ từ Yêu tộc ra, ta hiện tại chỉ muốn biết đại ca ở đâu.”

Dạ Ký đảm bảo với Ô Nhược: “Bổn tọa nhất định sẽ thay ngươi tìm được đại ca.”

“Nếu là có tin tức của đại ca, hy vọng ngươi có thể lập tức cho chúng ta biết.”

“Sẽ.” Dạ Ký nghĩ nghĩ lại nói: “Bảo vệ tốt Đản Đản của các ngươi, Ma tộc công chúa có khả năng sẽ xuống tay với nó.”

Ô Nhược trong lòng căng thẳng: “Là bởi vì tam thất thạch sao?”

Dạ Ký gật gật đầu.

“Tam thất thạch là các ngươi từ trong tay công chúa Ma tộc trộm ra?”

Dạ Ký: “……”

Cức Hi cười nhạo: “Là hắn lừa hôn lừa ra”

Dạ Ký: “……”

Ô Nhược: “……”

Hắc Tuyển Dực: “……”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.