"Cảm ơn Thiên Nhã đã thành toàn." Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã đồng ý mới vui vẻ nở một nụ cười chân thành, mặc dù bản thân nàng cũng lấy làm lạ với sự vui mừng khó hiểu đó.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành nhoẻn miệng cười tươi như hoa mới để ý tới lớp trang điểm cô dâu của người nọ. Tuy lúc nãy trên kiệu đã nhìn sơ một chút rồi nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, nàng căn bản không chú ý tới dung mạo của người kia. Tiêu Cửu Thành vốn là mỹ nhân, bây giờ càng nhìn kỹ lại càng kinh diễm, đóa hoa mai giữa hai hàng chân mày góp phần tôn lên mấy phần diễm lệ. Đôi mày lá liễu thật dài lộ ra nét dịu dàng, trang nhã. Sóng mắt dịu dàng như nước mùa thu đưa tình ẩn hiện thật hút hồn làm sao. Mũi vểnh cao lại sắc sảo, môi son tươi đẹp ướŧ áŧ tựa cánh hoa hồng. Lớp trang điểm này không đậm không nhạt nhưng vừa đúng, thêm một phần thì quá chói chang, thiếu một phân lại quá đơn thuần, ngược lại Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành vào giờ khắc này đẹp đến kinh tâm động phách. Khác với đời trước là thù địch, đời này người ta đã trở thành em dâu khiến nội tâm của Thiên Nhã có chút cảm xúc khó diễn tả thành lời, tận đáy lòng vẫn mơ hồ đố kỵ, lại còn cảm thán một câu 'trời đã sinh Tiêu Cửu Thành, sao còn sinh Độc Cô Thiên Nhã làm gì cơ chứ!'. Thấy Thiên Nhã cứ mãi nhìn mình chằm chằm, trong lòng Tiêu Cửu Thành dâng lên cảm giác thẹn thùng như thể Thiên Nhã thật sự là phu quân của mình. Vô hình chung trên mặt có cảm giác nóng hổi, cũng may biểu cảm đó không quá nổi bật dưới ánh nến leo lét.
"Chuyện nhỏ thôi mà." Thiên Nhã nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Phu quân, vậy chúng ta uống rượu giao bôi đi." Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng gọi một tiếng 'phu quân', cơ mà sau khi Thiên Nhã nghe xong hai chữ 'phu quân' thì sắc mặt lập tức trở nên hơi mất tự nhiên. Tiêu Cửu Thành thầm cười trộm, tại sao bắt nạt Thiên Nhã lại vui đến thế nhỉ!?
Thiên Nhã cảm thấy hai chữ 'phu quân' của Tiêu Cửu Thành thật buồn nôn chết đi được, làm nàng nổi hết cả da gà da vịt. Tiêu Cửu Thành có cần diễn sâu đến vậy không? Thiên Nhã chỉ muốn tốc chiến tốc thắng rót đầy hai ly rượu rồi đưa cho Tiêu Cửu Thành một ly, tay mình cầm một ly.
"Cảm ơn phu quân." Tiêu Cửu Thành đùa mãi thành nghiện.
Mỗi lần Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành gọi mình là 'phu quân' liền cảm thấy dây thần kinh huyệt thái dương giật giật liên hồi, chỉ hy vọng mau mau kết thúc chuyện hoang đường này lẹ một chút. Nàng đan tay của mình vào tay người kia khiến mặt của cả hai càng xích lại gần nhau. Nhìn gương mặt gần trong gan tấc của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã chỉ cảm thấy thời khắc này dị thường khó chịu.
Tiêu Cửu Thành chẳng qua chỉ muốn đùa một tí thôi, nhưng thấy khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Thiên Nhã càng ngày càng gần, nội tâm bỗng nhiên sinh ra một luồng cảm giác khác thường, nàng cũng không nói được đó rốt cuộc là cảm giác gì, chỉ biết có một dòng nước phun trào bên trong, mặt mày càng ửng đỏ dữ dội hơn. Nghi thức uống rượu giao bôi khá đơn giản, Thiên Nhã uống một hơi cạn sạch ly rượu, còn Tiêu Cửu Thành nhã nhặn uống từ từ. Sau khi uống xong, Thiên Nhã lập tức mở tay lùi xa khỏi người Tiêu Cửu Thành. Cuối cùng nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, tuy sự khó chịu vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã xa cách với mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy hơi hơi thất vọng, hơi hơi mất mác, nhưng cảm giác ấy nhè nhẹ đến nỗi ngay cả bản thân cũng không nhận ra ngay được.
"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành gọi tên Thiên Nhã.
Bây giờ Thiên Nhã không muốn nghe Tiêu Cửu Thành gọi mình tiếng nào nữa hết, mỗi lần gọi lại cảm thấy không có chuyện gì tốt lành. Tiêu Cửu Thành đúng là một người lắm chuyện, cứ không ngừng mang phiền phức đến.
"Sao nào?" Thiên Nhã cố kìm hãm nội tâm thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn không thể khắc chế hoàn toàn. "Áo cưới này gò bó khó chịu quá, đúng là trang phục rườm rà. Thiên Nhã có thể giúp ta cởi ra không?" Tiêu Cửu Thành ngượng ngùng hỏi, nàng thật sự cần Thiên Nhã hỗ trợ.
Đời trước Độc Cô Thiên Nhã đã từng lập gia đình nên có kinh nghiệm, vì thế lúc này nàng có thể thông cảm cho Tiêu Cửu Thành, sau đó dứt khoát đến sau lưng người kia bắt đầu giúp cởϊ áσ cưới. Lúc đến sau lưng Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã mới phát hiện eo người này còn nhỏ hơn của mình. Eo hông mỏng manh như cành liễu, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ liền đứt đoạn, cơ mà nó lại mang đến một loại cảm hứng không thể thốt thành lời.
Với sự giúp đỡ của Thiên Nhã, áo cưới nhanh chóng được cởi ra, chỉ chừa lại quần áo thường bên trong. Đồ này tương đối rộng rãi, lộ ra cần cổ và da thịt trắng nõn như tuyết làm Thiên Nhã không giấu nổi kích động. Tiêu Cửu Thành đúng là tuyệt sắc giai nhân, chỗ nào cũng có thể hấp dẫn người khác, đúng thật khiến người ta cực kỳ chán ghét. Thiên Nhã cảm giác nếu mình là nam nhân cũng sẽ yêu thích nữ nhân như Tiêu Cửu Thành. "Chắc ngươi cũng đói rồi, ăn chút gì đi." Thiên Nhã nhớ đời trước lúc mình làm tân nương cũng đói bụng lắm.
"Chúng ta ăn chung đi." Tiêu Cửu Thành đói bụng nhưng lại cảm thấy không đói đến mức cồn cào. Náng sợ chờ lâu sẽ đói nên đã chuẩn bị một ít đồ ăn trên bàn.
"Ừm." Hôm nay Thiên Nhã cũng chỉ ăn có bữa sáng, sau khi trở về liền đi ngủ, sáng sớm hôm sau lại bị kéo đi làm tân lang, chống cự lâu quá nên giờ quả thật rất đói.
Đồ ăn trên bàn đều đã nguội lạnh, Tiêu Cửu Thành ăn được vài miếng rồi ngưng, không ăn nữa.
Ngược lại Thiên Nhã không chê nguội lạnh, ăn say sưa ngon lành, thật sự nàng quá đói.
Tiêu Cửu Thành mỉm cười nhìn Thiên Nhã ăn, từ trước đến giờ, nữ tử bên cạnh nàng ăn uống rất nhã nhặn, cơ mà Thiên Nhã ăn uống không thô lỗ tí nào, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thèm ăn. Thiên Nhã ngẩng đầu bắt gặp Tiêu Cửu Thành đang cười nhìn mình ăn liền cảm thấy hơi ngượng. Bản thân nàng ấy không ăn thì thôi, đâu cần nhìn mình chằm chằm như thể mình là người thô lỗ chứ!
"Ngươi không ăn thêm sao?" Thiên Nhã hỏi. Chẳng trách tại sao vòng eo của Tiêu Cửu Thành nhỏ nhắn đến thế, 'ăn ít vậy mà no mới lạ, rõ ràng bụng đói dữ dội ra đó mà', Thiên Nhã tà ác suy nghĩ.
"No rồi." Tiêu Cửu Thành không quen ăn quá nhiều vào buổi tối, hơn nữa đồ ăn nguội khiến nàng chẳng muốn ăn gì.
Thiên Nhã đã từng làm hoàng hậu nên sao có thể không biết tư thế ăn uống đoan trang, nhưng rườm rà quá lại làm Thiên Nhã hết muốn ăn cơm. Đời này nàng sẽ không làm hoàng hậu, cũng không muốn trở thành hoàng hậu, nên không cần kiêng kỵ vấn đề giữ hình tượng làm gì. Tiêu Cửu Thành nhìn điệu bộ cầm muỗng của Thiên Nhã liền cảm thấy nàng đột nhiên biến thành người khác, nhưng Thiên Nhã đã nhanh chóng khôi phục như bình thường, khiến Tiêu Cửu Thành cứ ngỡ mình bị ảo giác.
"Có muốn ăn chút hoa quả không?" Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã để đũa xuống liền lột nhanh một quả quýt, tách sạch từng cọng sơ nhỏ, tách từng tép đưa tới bên miệng của Thiên Nhã.
Thiên Nhã nhìn tép quýt bên môi rồi nghĩ thầm, đời trước Tiêu Cửu Thành đều hầu hạ Lý Quân Hạo như vậy ư? Cũng khó trách tại sao nàng ấy lại được sủng ái. Thiên Nhã phát hiện mình quả thực không phải là một người vợ hiền lương thục đức, nàng chưa bao giờ hầu hạ Lý Quân Hạo như thế, giờ ngẫm lại hiện tại ngược lại có chút vui mừng. Nàng nghĩ đây vốn là đãi ngộ thuộc về Lý Quân Hạo, bây giờ mình thay hắn hưởng thụ suиɠ sướиɠ nên thầm cảm thấy đắc ý, lập tức há mồm ăn tép quýt mà Tiêu Cửu Thành đút bên môi. Vừa nghĩ tới hôm nay Lý Quân Hạo chứng kiến nữ nhân mình yêu gả cho nam tử khác, tâm tình Thiên Nhã liền vô cùng tốt, quả quýt cũng có vẻ đặc biệt ngọt. Kỳ thực đời trước, Lý Quân Hạo căn bản không hề hưởng thụ đãi ngộ như thế này từ Tiêu Cửu Thành, chỉ tại Thiên Nhã suy nghĩ quá nhiều thôi. Thiên Nhã phối hợp khiến Tiêu Cửu Thành có chút bất ngờ, nàng nguyên tưởng Thiên Nhã nhất định sẽ cự tuyệt, ai ngờ đâu lại ăn tép quýt tự tay mình lột. Sau khi chờ Thiên Nhã ăn xong, Tiêu Cửu Thành mới phát hiện động tác đút ăn này thật sự thân mật vô cùng. Tuy Tiêu Cửu Thành có chút e thẹn, nhưng vẫn vui vẻ đút tiếp quýt cho Thiên Nhã ăn.
Thiên Nhã ăn ròng rã tới khi hết quả quýt mới ngưng không cho Tiêu Cửu Thành đút nữa. Sau khi ăn xong hết quả quýt mới hậu tri hậu giác phát hiện Tiêu Cửu Thành đút mình ăn, chính mình còn phối hợp ăn khiến tình cảnh tựa hồ có hơi kỳ quái, nhưng ăn thì đã ăn rồi nên Thiên Nhã cũng không còn gì để nói. "Thiên Nhã, có thể gọi người ta đem một chậu nước nóng tới không? Ta muốn tẩy trang trên mặt." Tiêu Cửu Thành cảm thấy để nguyên mặt trang điểm ngủ không dễ chịu chút nào.
Tiêu Cửu Thành cũng thật hiểu chuyện, có cô dâu nào không để mặt mộc qua đêm tân hôn đâu chứ. Nếu Tiêu Cửu Thành không đề cập đến quy luật này thì e rằng nội tâm Thiên Nhã sẽ mãi rối rắm vì ly rượu giao bôi lúc nãy!
"Được, ta đi gọi ngay đây." Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gọi Đình Nhi mang nước nóng tới, sau đó lập tức rửa mặt, súc miệng, ngâm chân, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ hết. Thiên Nhã sắp xếp nhứ vậy khiến Tiêu Cửu Thành cảm thấy rất hoàn hảo, nếu không phải sợ Thiên Nhã thiếu kiên nhẫn và trái quy tắc thì nàng cũng đòi tắm luôn một thể rồi.
Thật ra không những Tiêu Cửu Thành muốn tắm mà chính Thiên Nhã cũng muốn tắm nữa. Phụ nữ vốn thích sạch sẽ huống chi cả ngày nay Thiên Nhã chưa được tắm rửa, nhưng chẳng ai dám đề cập đến việc này. Đợi dọn dẹp xong thì thời gian cũng không còn sớm, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi, chỉ có một cái giường nên dĩ nhiên sẽ ngủ chung. Thiên Nhã vốn thẳng nên không cảm thấy có vấn đề gì quá lớn, chỉ là đời trước là kẻ thù sống chết, đời này lại chung chăn gối, giờ ngẫm lại cảm thấy tâm lý trăn trở biết bao, thật là khó điều chỉnh lại!
Nghĩ đến lát nữa sẽ ngủ chung giường với Thiên Nhã, giờ khắc này nội tâm của Tiêu Cửu Thành nảy sinh rất nhiều loại cảm xúc. Ngoài cảm giác căng thẳng, thẹn thùng, còn có sự vui vẻ đang âm thầm sinh sôi nảy nở, còn có chút nóng lòng, chút chờ mong.
"Cực nhọc cả ngày rồi, ngủ sớm chút đi." Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành. Thật ra cũng chả cực nhọc gì lắm, Thiên Nhã muốn đi ngủ sớm vì hận không thể lập tức chuyển qua ngày mai ngay, nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Cửu Thành chút nào nữa hết! "Ừm." Tiêu Cửu Thành có chút xấu hổ nhẹ giọng đáp. Nàng cảm giác lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, rõ ràng là ngày xuân mà sao thân thể lại nóng nực quá chừng.
Lời tác giả:
Tiêu Cửu Thành: Lỡ như ngủ chung với Thiên Nhã rồi không nhịn được phát tình thì biết làm sao giờ?
Thiên Nhã: Bây giờ còn phải chuyển qua ngủ chung với tình địch kiếp trước đây này, hy sinh đến vậy ai sẽ bồi thường cho ta đây? Nỗi oan ức này biết tỏ cùng ai. .
Tiêu Cửu Thành: Để ta bù đắp cho, ta bán thân cho ngươi nha chịu không?