Khi Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành vừa về tới kinh thành thì gặp phải mật sứ trong cung đang đi ra ngoài tìm Tiêu Cửu Thành.
"Nương nương, cấp báo!" Mật sứ thấy Hoàng hậu nương nương hồi kinh cảm thấy rất may mắn là nương nương đã về đúng lúc.
"Chuyện gì?" Tiêu Cửu Thành thấy mật sứ sắc mặt ngưng trọng, trong lòng liền có dự cảm điềm xấu.
"Mấy ngày trước bệ hạ say mê đọ sức với gấu và hổ, nhưng hôm qua nhất thời vô ý, bị gấu làm trọng thương nguy hiểm. Tô đại nhân sai nô tài nhanh chóng mời nương nương trở về chủ trì đại cục." Mật sứ bẩm báo với Tiêu Cửu Thành.
Độc Cô Thành đối với quốc sự không có hứng thú chút nào, thích đấu võ với các dũng tướng, nhưng vì là thiên tử nên các võ tướng đương nhiên đều nhường hắn, việc này khiến Độc Cô Thành cảm thấy không thú vị, cũng không thèm tìm võ tướng đấu võ nữa, sau đó trầm mê vào nữ sắc. Nhưng vài ngày trước, phiên bang tiến cống mấy con sư tử, Độc Cô Thành liền nảy ra ý tưởng mới, đấu võ với người không có ý nghĩa thì đấu với dã thú hung mãnh, tựa hồ cũng là ý không tồi. Độc Cô Thành đã bắt đầu chán nữ sắc nên lập tức liền hành động, sai người săn không ít gấu, hổ đem vào cung. Nhưng mấy năm gần đây hắn trầm mê nữ sắc, bỏ bê luyện công, võ nghệ và thể lực đương nhiên không còn như trước, nhưng đánh thắng một hai con gấu vẫn còn có thể, sau khi đánh thắng vài con, Độc Cô Thành mười phần có cảm giác thành công, liền càng hăng say, ngày một gia tăng số lượng mãnh thú, rốt cục khi đối diện với nhiều con gấu vây công, vô ý bị cào thương tích, bây giờ nguy cơ đến sinh mệnh. "Lập tức hồi cung!" Tiêu Cửu Thành và Thiên Nhã nghe được tin này, sắc mặt kịch biến, ra roi thúc ngựa nhanh vào hoàng thành.
Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành đều rất lo lắng đến an nguy của Độc Cô Thành. Nội tâm Tiêu Cửu Thành mười phần tự trách, nếu nàng nhắc chuyện Độc Cô Thành với Thiên Nhã để hồi cung sớm hơn mấy ngày thì tốt hơn. Mình bị cảm giác vui sướng trùng phùng làm mể mẩn đầu óc, nhưng Mệnh Bàn rõ ràng là nói tháng sau Độc Cô Thành mới lâm nạn, sao lại xảy ra sớm hơn vậy chứ?
Tô Thanh Trầm ở trong cung gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, Độc Cô Thành bị gấu cào trọng thương, nguy cơ đến tính mệnh, việc này nàng một mực che giấu, không dám tuyên bố ra bên ngoài, cũng mật chiếu cho Dương Đằng phái binh trấn giữ thành, đồng thời phái người đi tìm Tiêu Cửu Thành hồi cung. Tô Thanh Trầm biết, trước khi Tiêu Cửu Thành hồi cung, nhất thiết phải ổn định trong cung và triều đình, tránh kẻ khác thừa cơ làm loạn. Cũng may là Tiêu Cửu Thành trở về kịp lúc, thần kinh Tô Thanh Trầm đang căng thẳng khi nhìn thấy Tiêu Cửu Thành trở về chủ trì đại cục mới thở dài một hơi. Đương nhiên Tô Thanh Trầm cũng chú ý tới nữ tử mà Tiêu Cửu Thành mang về lần này, mặc dù nàng đeo khăn che mặt, nhưng dáng người mười phần giống Độc Cô Thiên Nhã, liền biết Tiêu Cửu Thành cuối cùng đã tìm được Độc Cô Thiên Nhã, nàng cảm thấy mừng cho Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành vừa vào cung liền đi thẳng vào tẩm cung Hoàng đế, giờ phút này Độc Cô Thành không còn vũ dũng như trước, sắc mặt xanh đen, đã sắp thoi thóp.
Tiêu Cửu Thành nhìn thấy, trong lòng cũng mười phần khó chịu, nhưng nàng biết giờ phút này chính là lúc Độc Cô gia cần mình. Nàng lập tức phân phó Tô Thanh Trầm, cho gọi bốn vị trọng thần vào cung thương thảo, bảo đảm cho Thái tử Độc Cô gia mới một tuổi có thể thuận lợi đăng cơ. Thiên Nhã thấy đệ đệ như vậy, nước mắt liền rơi xuống.
Mặc dù Thiên Nhã mang mạng che mặt, nhưng Độc Cô Thành nhìn dôi mắt và thân hình mười phần giống tỷ tỷ Thiên Nhã, dù đã không thế nói nên lời nữa, nhưng thần sắc mừng rỡ kích động, hiển nhiên nhận ra người trước mắt chính là tỷ tỷ của mình, hắn đưa tay muốn chạm vào Thiên Nhã, nhưng đã không còn khí lực, hắn từ trước đến nay không sợ chết, giờ phút này nhìn thấy Thiên Nhã, càng cảm thấy chết cũng không tiếc.
Thiên Nhã đưa tay nắm lấy tay Độc Cô Thành, nước mắt càng không ngăn được, nàng sống lại một đời, cũng không thể cải biến vận mệnh của phụ thân cùng đệ đệ, nghĩ đến mình một kiếp này vẫn trơ mắt nhìn đệ đệ chết đi, nàng liền mười phần đau lòng.
"Hoàng Thượng ra sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngự y đang ở bên cạnh. Ngự y nơm nớp lo sợ, cả đám đều cúi đầu, mặt xám như tro lắc lắc đầu, hiển nhiên là thúc thủ vô sách.
Độc Cô Thành nhìn thấy Thiên Nhã, tựa hồ bởi vì trong lòng không còn gì tiếc nuối, ngoại trừ Thiên Nhã thì Độc Cô Thành không còn gì lo lắng, cho nên một lát sau liền nhắm mắt lại.
Sau khi Độc Cô Thành chết, Thiên Nhã bởi vì quá mức bi thống mà ngất đi.
Tiêu Cửu Thành liền giao cho Đình Nhi chăm sóc Thiên Nhã, còn mình với tư cách là mẹ của Thái tử, hoàng hậu chi tôn cho triệu kiến bốn vị trọng thần lên triều.
Các trọng thần lập tức hành lễ Thái hậu với Tiêu Cửu Thành, ai cũng không dám đối với Hoàng hậu nương nương quyền khuynh triều chính có nửa điểm lãnh đạm, ngày mai đã là Thái hậu. Hoàng hôn vừa tắt, Thái tử nhỏ tuổi đăng cơ, Thái hậu lâm triều xưng chế, đây là kết quả hiển nhiên, Tiêu thái hậu lập tức liền trở thành người danh chính ngôn thuận tiếp quản giang sơn của Độc Cô gia. Tin Hoàng đế băng hà truyền ra, hoàng thành đề phòng sâm nghiêm, trọng binh trấn giữ các cửa thành chính, cũng định ngày hôm sau Thái tử đăng cơ. Thái tử đăng cơ, có rất nhiều công việc, Tiêu Cửu Thành cùng các đại thần cả đêm thương thảo việc Thái tử đăng cơ. Tiêu Cửu Thành bận rộn, mặc dù tâm luôn nhớ Thiên Nhã, nhưng trong lòng nàng biết giờ phút này không thể nửa điểm sơ sót, nhất định phải chờ thế cục ổn định xong đã.
Một bên là Hoàng đế phu quân băng hà, một bên là tìm được tiểu thư nhà mình, tâm tình của Đình Nhi quả thực là buồn vui đan xen, mặc dù nương nương đã dặn, người trước mắt chỉ là người giống tiểu thư, không phải là tiểu thư nhà nàng, không cho phép gọi nàng là trưởng công chúa, nhưng lại dặn dò mình phải đối đãi nàng như đối với tiểu thư. Đình Nhi không biết Tiêu Cửu Thành vì sao lại làm vậy, nhưng nàng từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư đến lớn, chắc chắn người trước mắt chính tiểu thư. Mặc dù trong lòng Đình Nhi tràn đầy nghi hoặc, nhưng mọi chuyện vẫn ngoan ngoãn tuân theo Tiêu Cửu Thành, dưới cái nhìn của nàng, nương nương đã dặn như vậy thì tất nhiên là có nguyên nhân. Lúc Thiên Nhã tỉnh lại, sắc trời đã tối, mở mắt liền nhìn thấy Đình Nhi đang ở bên giường với vẻ mặt lo lắng.
"Tiểu thư, rốt cục người đã trở về." Đình Nhi thấy Thiên Nhã tỉnh lại, nhịn không được liền nói, mắt liền đỏ lên, giống như so với trượng phu vừa mất, Đình Nhi càng quan tâm đến Thiên Nhã hơn. Nghĩ đến tiểu thư nhà mình bị hủy khuôn mặt, liền thương yêu không dứt, tiểu thư kiêu ngạo như vậy, làm sao lại chịu được chứ?
"Ta không phải là tiểu thư của ngươi, tên ta là A Sửu, chỉ là giống tiểu thư của ngươi mà thôi." Thiên Nhã phủ nhận, nàng hiện tại là A Sửu, không thể cùng Đình Nhi nhận nhau. Nghĩ đến Độc Cô Thành đã chết, nội tâm Thiên Nhã vẫn mười phần khó chịu, sống lại một đời, so với kiếp trước vận mệnh của hai người nàng quan tâm nhất đều không thay đổi, nàng một lần nữa nếm lấy bất lực thống khổ cùng tuyệt vọng, đại khái vận mệnh đã định là như thế. "Nếu như tiểu thư không phải là tiểu thư, vì sao lại khổ sở chứ?" Đình Nhi thấy Thiên Nhã dưới khăn che mặt lần nữa mệt mỏi, biết tiểu thư nhất định là vì hoàng thượng mất mà thương tâm. Nàng thấy Thiên Nhã không nhận mình thì cảm thấy mười phần khổ sở, mặc dù nàng nghĩ tiểu thư nhất định có nỗi khổ tâm riêng.
Thiên Nhã không trả lời.
Đình Nhi cũng không hỏi nữa, liền cùng Thiên Nhã ngồi yên lặng rơi lệ.
"Nàng đâu?" Thiên Nhã rất nhớ Tiêu Cửu Thành, thật ra lúc nàng mở mắt ra là đã muốn hỏi Tiêu Cửu Thành đâu, không ai có thể làm cho nàng an lòng bằng Tiêu Cửu Thành.
Đình Nhi vừa nghe liền biết người Thiên Nhã hỏi là Tiêu Cửu Thành.
"Ngày mai Thái tử đăng cơ, nương nương cùng các đại thần đang chủ trì đại cục." Đình Nhi thành thật nói.
Thiên Nhã mặc dù rất muốn Tiêu Cửu Thành giờ khắc này ở bên cạnh mình, nhưng nàng cũng biết, Tiêu Cửu Thành lúc này thay mình gánh vác trách nhiệm. ——
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên cảm thấy, Đình Nhi đối với Thiên Nhã giống như cũng vượt qua tình chủ tớ.