"A Sửu, ta thấy còn hơi lạnh, ngươi có thể ôm ta không?" Một khắc đồng hồ sau, Tiêu Cửu Thành đột nhiên mở miệng hỏi.
Thiên Nhã cũng không cự tuyệt, đem Tiêu Cửu Thành ôm vào trong lòng, cằm của nàng tựa trên đầu Tiêu Cửu Thành, trong bóng đêm, nàng mới dám không chút kiêng kỵ thu lấy hương thơm trên người Tiêu Cửu Thành, tay ôm lấy eo Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, thật ra trong nội tâm thì như sóng biển mãnh liệt, từng đợt từng đợt đập vào bờ, tựa như không cẩn thận liền vỡ bờ, kia chính là bức tường ngăn giữa lý trí và tình cảm của nàng.
Tiêu Cửu Thành hài lòng nằm co trong lòng Thiên Nhã, nghe hơi thở quen thuộc mà nàng mê luyến, hạnh phúc đến không thể tin. Tiêu Cửu Thành cảm giác sau khi mình gặp lại Thiên Nhã thì vẫn luôn chìm đắm trong vui sướng, trái tim phiêu trên không trung, cảm giác không chân thật. Chỉ có cảm thụ được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Thiên Nhã thì Tiêu Cửu Thành mới phát giác được đây đều là sự thật. Tiêu Cửu Thành vui sướng vô cùng đem mặt áp vào trước ngực mềm mại của Thiên Nhã, không kiềm chế nhẹ nhàng cọ cọ. Người trước mắt là Thiên Nhã, là người mình yêu, nhớ mong đã hơn một ngàn ngày đêm. "Nằm ngủ an phận một chút!" Thiên Nhã hiện tại hơn phân nửa đoán được Tiêu Cửu Thành đã nhận ra mình, dù sao đã từng sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, mặc dù hủy mặt, nhưng dáng người, hơi thở đều không thay đổi được, muốn giấu diếm Tiêu Cửu Thành thì không phải là chuyện dễ dàng. Tiêu Cửu Thành là người cực kỳ thông tuệ, Thiên Nhã luôn chắc chắn Tiêu Cửu Thành vốn là hiểu mình, hoàn toàn có thể vì quan tâm tới mình mới giả bộ như không có nhận ra mình. Thiên Nhã cảm giác mình là lừa mình dối người, mà Tiêu Cửu Thành lại quan tâm cho nàng giữ lại một chút sĩ diện và tự tôn.
"A Sửu rất giống nàng, làm cho ta khó kìm lòng nổi." Tiêu Cửu Thành thật lòng nói.
"Nếu như những người khác cũng giống nàng, ngươi chẳng phải cũng sẽ như vậy sao?" Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành thích nữ sắc, còn là rất háo sắc, nghĩ đến mình không ở chung ba năm qua, Tiêu Cửu Thành có khả năng tìm một nữ tử khác thay thế mình, nàng liền có cảm giác ghen ghét nóng ruột. "Đúng a, ba năm qua ta vẫn luôn tìm nàng, những lúc thực sự quá nhớ nàng, ta liền triệu một vài nữ tử giống nàng…" Tiêu Cửu Thành biết rõ Thiên Nhã ghen tị mà còn cố ý khiêu khích Thiên Nhã. Ai bảo Thiên Nhã không tin tưởng mình, cho nên liền thuận theo ý Thiên Nhã, đâm đâm trái tim Thiên Nhã một chút.
Thiên Nhã nghe xong, quả nhiên ghen dữ dội, vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Thành tìm vô số kẻ giống mình ngủ cùng, nàng liền ghen đến không muốn nói chuyện với Tiêu Cửu Thành.
"Vậy ngươi tìm những nữ nhân kia đi, sao lại đến mức đói ăn quàng mà tìm một kẻ xấu như ta?" Thiên Nhã ngữ khí chua chua nói, nàng ghen đến mức không muốn Tiêu Cửu Thành nhích lại gần mình, đụng mình, vừa nghĩ tới thân thể Tiêu Cửu Thành bị những nữ nhân khác chạm qua, nàng liền hận không thể đem Tiêu Cửu Thành ném ra ngoài nhà, giờ phút này nàng đã đẩy Tiêu Cửu Thành ra khỏi người mình. "A Sửu ghen rồi sao?" Tiêu Cửu Thành biết rõ như vậy lại đi trêu chọc Thiên Nhã, cuối cùng cũng phải dỗ là mình, nhưng là nhịn không được muốn trêu chọc Thiên Nhã một chút, Tiêu Cửu Thành cảm thấy tâm tính này của mình thực sự không được. Có lẽ làm vậy thì có thể càng cảm thấy bản thân mình quan trọng hơn ở trong lòng Thiên Nhã, dung không được người khác. Giữa nhân tình, luôn luôn có loại tư tưởng khó hiểu, đại khái cũng là một loại tình thú.
"Nói gì chứ, ta và ngươi mới quen có một ngày, không thân cũng chẳng quen, tại sao ta lại ghen chứ?" Thiên Nhã xấu hổ hỏi ngược lại, miệng nói như vậy nhưng nội tâm lại giống như bàn ủi cháy đỏ áp trên ngực bỏng rát, cơ hồ muốn bốc khói.
"Ta chỉ nói đùa thôi, ta sao lại tùy tiện tìm người thay thế nàng chứ, chuyện này đối với nàng hay đối với ta là nhục nhã, nàng trong lòng ta là duy nhất, không ai có thể thay thế. A Sửu còn chưa biết tên của nàng, nàng tên là Thiên Nhã. Nàng là một người đặc biệt kiêu ngạo, người kiêu ngạo như vậy, ta phải che chở sự kiêu ngạo của nàng, ta cũng sẽ không để người khác đả thương nàng, há mình lại đả thương nàng chứ?" Tiêu Cửu Thành chỉ đâm Thiên Nhã một chút, cũng không phải muốn để cho Thiên Nhã khó chịu, cho nên đâm xong liền lập tức xoa dịu nói. Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành thật đáng ghét, mỗi lần đều như vậy, trêu chọc mình, quả thực là hạ bút thành văn, mà mình cũng chả thay đổi được gì, mới mấy câu đã bị nàng vuốt lên, trong lòng còn đặc biệt thư sướng, mới xuống dưới đất lại lên trên trời, cảm xúc dao động cường liệt như vậy, cũng chỉ có Tiêu Cửu Thành mới có thể làm được. Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành tùy tiện liền cầm chắc lấy mình, trong nội tâm nàng liền có chút buồn bực, để chứng minh mình không phải dễ dụ như vậy, Thiên Nhã vẫn đưa lưng về phía Tiêu Cửu Thành, không để ý tới nàng.
Thấy Thiên Nhã còn chưa chịu để ý tới mình, Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống. Thiên Nhã không để ý tới mình, khó chịu cũng là mình.
"A Sửu…" Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng chọt chọt lưng Thiên Nhã một chút lấy lòng. Thiên Nhã nghe gọi A Sửu lại cảm thấy chói tai, vẫn không để ý tới Tiêu Cửu Thành.
"Người ta rất là ưa thích A Sửu…" Tiêu Cửu Thành tiếp tục dỗ dành.
"Một người quái dị, không cần ngươi thích!" Thiên Nhã lúc nói ra khỏi miệng, có cảm giác đặc biệt ngạo kiều.
"Trừ nàng ra, ta thích A Sửu nhất, coi như xấu cũng không sao." Tiêu Cửu Thành tiếp tục dụ dỗ.
"Ba lòng hai ý, cũng không biết ngươi đã lừa gạt biết bao nhiêu cô nương!" Thiên Nhã không có phát hiện ra mình đang lấy thân phận Thiên Nhã để ghen.
"Ta thề chỉ có nàng cùng A Sửu mà thôi, nếu không ta sẽ chết không yên lành!" Tiêu Cửu Thành son sắt thề thốt.
"Tự nhiên khi không lại nói cái gì chết hay không, xúi quẩy!" Thiên Nhã tức giận nói, nàng suy nghĩ một chút, Tiêu Cửu Thành vẫn là hoàng hậu, Độc Cô Thành vẫn còn, làm sao có thể cho phép Tiêu Cửu Thành cho mình mang nón xanh. Không đúng, Thiên Nhã đột nhiên nghĩ đến Thái tử Độc Cô gia, cả người lại khó chịu, nàng rất muốn hỏi Tiêu Cửu Thành về chuyện Thái tử là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng hiện tại là thân phận A Sửu, tựa hồ không thích hợp để hỏi vấn đề này, thế là Thiên Nhã cũng chỉ có thể kìm nén. Tiêu Cửu Thành thấy mình dỗ dành như vậy mà lại phát hiện cảm xúc của Thiên Nhã tựa hồ lại đi xuống không như mình nghĩ, thậm chí rất sa sút.
"A Sửu sao vậy?" Tiêu Cửu Thành lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì, ngủ đi." Thiên Nhã nghĩ đến đứa con trai kia của Tiêu Cửu Thành, trong lòng lại là trằn trọc khó chịu, nhưng lại không thể lấy thân phận Thiên Nhã để hỏi Tiêu Cửu Thành, cũng chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành quá xấu, toàn làm cho mình ghen.
Tiêu Cửu Thành: Ghen rất tốt cho thể xác và tinh thần.