"Ta chưa từng nghe trong thiên hạ có nữ nữ thành hôn." Thiên Nhã cau có nói, nhưng lại không ngăn cản Tiêu Cửu Thành đi theo mình, ở sâu trong nội tâm nàng, cũng khát vọng Tiêu Cửu Thành ở bên, cho dù chỉ là lấy thân phận A Sửu. Cảm giác Tiêu Cửu Thành ở bên cạnh mình, nội tâm như trời đang âm u lạnh lẽo chợt xuất hiện một tia nắng, vô thanh vô tức xua đi rét lạnh. Nhưng Thiên Nhã không biết, cảm giác ấm áp sẽ gây nghiện, nội tâm sẽ tham lam bám lấy cảm giác an ủi này. Thiên Nhã mặc kệ Tiêu Cửu Thành có nhận ra mình hay không, nàng như đà điểu cho rằng chỉ cần mình không thừa nhận mình là Độc Cô Thiên Nhã là liền có thể để Độc Cô Thiên Nhã hoàn mỹ sống ở trong lòng Tiêu Cửu Thành. Nàng đang lừa mình dối người, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm vậy.
"Bọn ta là tư định chung thân, nếu có thể thành hôn, ta liền cưới nàng làm vợ, hoặc là gả cho nàng." Tiêu Cửu Thành cảm thấy mặc dù Thiên Nhã ra vẻ xua đuổi mình, nhưng nàng biết Thiên Nhã kỳ thật chỉ là đang hư trương thanh thế, nàng cảm giác được nội tâm Thiên Nhã thật ra là muốn mình ở lại. "Ngươi nói với ta những chuyện này làm gì? Ta không phải là người đó!" Thiên Nhã cố ý nói.
"Ngươi rất giống nha." Tiêu Cửu Thành mềm ngữ khí nói.
"Ta giống chỗ nào, ta chỉ là một người quái dị." Thiên Nhã bị câu nói này của Tiêu Cửu Thành làm đau. Nàng bây giờ làm sao có thể còn giống Độc Cô Thiên Nhã, Độc Cô Thiên Nhã mỹ mạo hiếm có, mình bây giờ xấu xí bản thân còn không dám nhìn.
"Nàng là người rất xinh đẹp, giống như hoa trên gấm, nhưng nếu nàng không đẹp, ta cũng vẫn sẽ yêu nàng, bởi vì ta yêu thích tấm lòng của nàng, không liên quan gì đến dung mạo." Tiêu Cửu Thành nghiêm túc nói với Thiên Nhã.
"Ngươi nói dễ nghe, nếu như nàng xấu xí giống như ta, làm cho ngươi cả ngày lẫn đêm đối diện với gương mặt xấu xí, rất chán ghét, còn tỏ vẻ yêu thích thì quá khó khăn cho ngươi rồi." Thiên Nhã cười lạnh nói, từ lúc nàng bị hủy dung, tâm tính liền trở nên quái đản không ít. "Nếu như ngươi là nàng, ta bị hủy dung, ngươi nói xem, nàng sẽ còn yêu ta không?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.
"Ta không phải là nàng, làm sao ta biết nàng nghĩ như thế nào chứ." Thiên Nhã không muốn trả lời vấn đề này, Tiêu Cửu Thành nếu như không xinh đẹp, nàng vẫn là một nữ tử thông tuệ, nàng yêu thích Tiêu Cửu Thành, cho tới bây giờ cũng không phải là vì dung mạo của Tiêu Cửu Thành. Nhưng mình thì sao? Ngoại trừ xinh đẹp, Thiên Nhã tìm không thấy lý do gì mà mình được Tiêu Cửu Thành yêu thích.
"A Sửu, sao lại một mình ở trong núi vậy?" Tiêu Cửu Thành tức thời nói sang chuyện khác, nàng không biết Thiên Nhã hiện tại mặt có bao nhiêu khó coi, nhưng là nàng đã biết, đó là tâm kết của Thiên Nhã, việc nàng chỉ có thể làm là lưu lại nơi này từ từ đem khúc mắc của Thiên Nhã giải trừ. Mặc dù mình đúng là yêu thích sắc đẹp, nhưng cũng không phải nông cạn như Thiên Nhã nghĩ như vậy, nghĩ đến ở trong lòng Thiên Nhã, mình chỉ là một nữ tử nông cạn háo sắc, nội tâm Tiêu Cửu Thành liền có chút mất mát, Thiên Nhã tại sao có thể đánh giá nàng thấp như vậy chứ? "Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, được một lão thợ săn ở nhặt được, nuôi trong núi." Thiên Nhã đem thân thế đã tự tạo ra trước đó nói.
"Triều đình đã có pháp lệnh, nếu như là cô nhi, cũng phải đăng ký để sắp xếp hộ tịch." Tiêu Cửu Thành nói tới pháp lệnh mà mình đã ban ra, Thiên Nhã tránh trong núi, chẳng trách mình đem thiên hạ đều lật lên hết mà vẫn không tìm được.
"Ngươi tính cáo trạng ta với quan phủ à!" Thiên Nhã tức giận nói, Tiêu Cửu Thành rõ ràng là đang nói nàng là hắc hộ. Tiêu Cửu Thành ban bố pháp lệnh, nàng vẫn biết, nhưng nàng không có đi đăng ký, cũng chính là hắc hộ, hắc hộ nếu bị vạch trần thì sẽ bị xử phạt.
"Ta không oán không cừu với A Sửu, ta há lại đi cáo trạng A Sửu đâu chứ?" Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã vừa cười vừa nói, Thiên Nhã là người trong lòng của nàng, nếu có làm điều phi pháp, chính nàng cũng sẽ bao che, còn giúp sẽ tiêu diệt chứng cứ. "Vậy ngươi nói chuyện đó làm gì?" Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành cười phong tình với mình, trong lòng liền có cảm giác không tự nhiên, luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành giống như biết tất cả mọi chuyện, nhưng lại vẫn cứ không vạch trần.
"Thuận miệng thôi, ta không có ác ý, A Sửu, chúng ta có thể nghỉ chân một chút không?" Tiêu Cửu Thành đi theo Thiên Nhã hồi lâu, chân đều đã mỏi, dù sao đã đi tối thiểu hai ba dặm đường. Thân thể nàng vốn đã không phải là khỏe mạnh, lại thêm mất đi Thiên Nhã ba năm qua luôn một mực đắm chìm trong trong bi thống, làm cho thân thể của nàng càng thêm gầy yếu, ba năm qua ở trong cung không có vận động nhiều, đi xa như vậy thực sự thể lực có chút không chịu được.
Vì để phòng ngừa lỡ như Thiên Nhã chạy mất nên Tiêu Cửu Thành có để thị vệ đi theo, bất quá cũng không muốn các thị vệ quấy rầy không gian riêng tư của nàng cùng Thiên Nhã nên thị vệ đi theo cách trăm bước. "Rừng sâu núi thẳm, ai bảo ngươi đi theo!" Thiên Nhã tức giận nói, nhưng chân bước chậm lại, thật ra nàng vừa rồi cũng lén quan sát Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành vốn yếu đuối, bây giờ càng gầy đến không có mấy lạng thịt, nếu nói nàng không đau lòng thì là giả.
"Ta cũng chẳng biết tại sao, nhưng muốn đi cùng A Sửu." Tiêu Cửu Thành nói đến mười phần tự nhiên.
Cũng không biết có phải bị Tiêu Cửu Thành gọi A Sửu A Sửu riết thành quen thuộc hay không, nhưng Thiên Nhã cảm thấy hiện tại nghe Tiêu Cửu Thành gọi mình là A Sửu có chút cảm giác thân mật, không còn chói tai như lúc nghe lần đầu. Có cảm giác đã bị Tiêu Cửu Thành nhận ra, nhưng đôi khi Tiêu Cửu Thành lại biểu hiện như thật không biết mình, cho nên Thiên Nhã bây giờ cũng không biết Tiêu Cửu Thành đến cùng là đã nhận ra hay không nhận ra, dù sao nàng đã quyết định, mặc kệ Tiêu Cửu Thành có nhận ra mình hay không, nàng cũng sẽ không thừa nhận mình là Độc Cô Thiên Nhã. "Ngươi muốn tìm cảm giác mới lạ sao a?" Thiên Nhã tìm tới một tảng đá lớn, ngồi xuống nghỉ ngơi, thật ra nàng đâu cần nghỉ ngơi, nhưng là quan tâm tới thể lực của Tiêu Cửu Thành.
"Không, ta tin tưởng vào trực giác của mình, trực giác của ta nói với ta là muốn đi theo ngươi." Tiêu Cửu Thành tới sát bên Thiên Nhã ngồi xuống, quả nhiên nghe được khí tức trên thân Thiên Nhã, quả nhiên là Thiên Nhã, cái này làm cho Tiêu Cửu Thành an lòng và vui vẻ.
"Ngươi lừa gạt nữ nhân cũng là như vậy sao?" Thiên Nhã khó chịu hỏi, nghĩ đến ba năm qua Tiêu Cửu Thành rất có khả năng đi lừa gạt những nữ nhân khác, tâm tình liền rất khó chịu, trong cung mỹ nữ nhiều như mây, luôn cảm thấy Tiêu Cữu Thành thích nữ sắc, chỉ cần thật đẹp là lại sẽ dỗ ngon dỗ ngọt nên có chút không yên lòng. "Ừm, ta chỉ có lừa gạt một nữ nhân, bất quá ta đối với những nữ nhân khác cũng rất dịu dàng." Tiêu Cửu Thành nghe trong giọng Thiên Nhã có chút ghen, trong lòng liền không nhịn được cười, Thiên Nhã như vậy còn không thừa nhận mình là Thiên Nhã, Thiên Nhã cũng như trước kia, tâm tư cạn, cái gì cũng đều giấu không được.
Thiên Nhã vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Thành đều trêu chọc các nữ tử khác, liền chua đến độ ê răng, lại không thể phát tác, chỉ có thể không để ý tới Tiêu Cửu Thành, tự mình khó chịu, càng nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, bây giờ làm mình tựa hồ ngay cả muốn nổi giận cũng không thể.
"A Sửu, sao lại không nói chuyện nữa?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng đùa xong liền thấy hối hận, bây giờ là thời gian đặc thù, trong lòng Thiên Nhã đang rất mẫn cảm, không chịu được đùa giỡn, Tiêu Cửu Thành liền muốn chuộc lỗi nên thân thể hướng tới gần sát Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành càng đến gần, Thiên Nhã cũng nghe được hương thơm quen thuộc trên người Tiêu Cửu Thành, nội tâm rối loạn tưng bừng, nàng cảm giác Tiêu Cửu Thành đang tới gần mình, cơ hồ muốn dựa sát thân thể của mình, Thiên Nhã liền đứng lên.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhã: Chớ tới gần ta, ta hồi hộp.
Tiêu Cửu Thành: Chờ mong quá đi, cửu biệt trùng phùng, nếu là làm chuyện kia, nhất định sẽ rất kịch liệt…