A Sửu, cái tên này làm Thiên Nhã nghe chói tai, đau tai xuyên thẳng đến trong lòng, làm cho Thiên Nhã cảm thấy cực kỳ khó chịu. Từ sau hai năm trước, nàng đã mất đi tất cả, nàng đã dần dần chấp nhận thích ứng với thân phận mang cái tên A Sửu này, không còn là Độc Cô Thiên Nhã, nhưng bây giờ nghe thấy Tiêu Cửu Thành sinh con cho Độc Cô Thành, theo đạo lý mà nói, nàng hẳn là nên vui thay cho họ, dù sao họ đều là hai người mình thương yêu nhất. Thiên Nhã biết, Tiêu Cửu Thành sinh con, có thể là vì mình, dù sao năm đó nàng muốn Tiêu Cửu Thành bảo vệ Độc Cô gia. Nhưng trên tình cảm vẫn cảm thấy khó chịu đến cực điểm. Mà tất cả nỗi đau này cũng không thể làm gì để xoa dịu, Thiên Nhã theo bản năng đưa tay sờ lên mặt của mình, chạm vào những vết sẹo ngang dọc, nàng đau đớn nhắm mắt lại. Thiên Nhã lại đi về sâu trong núi, lòng của nàng tựa như vết thương chưa khép lại bị rạch thêm hai vết, đau không thể chịu nổi. Thiên Nhã đi vào thâm sơn rừng hoang, dừng lại bên bờ sông rửa mặt, nhìn gương mặt mình dưới mặt nước, nàng ôm lấy mặt mình, thống khổ gào thét, phát tiết cho hết thống khổ trong lòng.
Giờ phút này Thiên Nhã đang thống khổ, thì ở trong cung, Tiêu Cửu Thành nỗi khổ cũng không ít hơn Thiên Nhã. Mất đi người mình yêu, cả ngày lẫn đêm hối hận, làm cho Tiêu Cửu Thành cảm giác như sa vào đầm lầy.
Đình Nhi được phong quý phi, cũng gần như mẹ của Thái tử, trong cung địa vị chỉ sau Tiêu Cửu Thành, sau khi sinh hài tử lại càng thêm đầy đặn, rất được Độc Cô Thành yêu thích. Vinh phi hận Tiêu Cửu Thành cùng Đình Nhi đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cúi đầu trước hai người kia vì không có cách nào nữa. Đình Nhi bây giờ cũng là cực điểm tôn quý, lại không có chút kiêu ngạo, vẫn luôn an phận, đối Tiêu Cửu Thành trung thành tuyệt đối.
"Nương nương, gió nổi lên rồi." Đình Nhi tự mình nuôi nấng Thái tử, sau khi cho Thái tử bú sữa mẹ xong thấy Tiêu Cửu Thành đang đứng trước cửa sổ, liền cầm áo choàng khoác lên cho Tiêu Cửu Thành. Nương nương vốn đã gầy, bây giờ càng gầy thêm như cành liễu mỏng, tiểu thư nếu thấy chắc cũng sẽ đau lòng biết bao.
"Ngươi nói xem, lúc này Thiên Nhã đang làm gì?" Tiêu Cửu Thành nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhẹ giọng hỏi Đình Nhi.
Đình Nhi nghe vậy mắt liền đỏ lên. Tiểu thư nhất định không biết nương nương rất nhớ nàng.
"Tiểu thư nhất định cũng sẽ rất nhớ nương nương." Đình Nhi hồi đáp.
"Nàng nếu như nhớ ta, vì sao lại không trở lại? Nàng ghen tị như vậy, biết ta sinh con cho Độc Cô Thành, hẳn là phải trở về hưng sư vấn tội mới đúng? Nàng làm sao lại nhịn được?" Tiêu Cửu Thành vừa nói, mắt cũng đỏ lên. Thiên Nhã làm sao có thể nhịn được nỗi nhớ mong vậy, Tiêu Cửu Thành đều cảm thấy mình đã không chịu đựng nổi. "Tiểu thư nhất định là gặp chuyện gì đó khó xử, đợi tiểu thư thoát được, liền nhất định sẽ trở lại." Đình Nhi trấn an nói. Thật ra ngay cả Hoàng Thượng đều cảm thấy tiểu thư không còn trên nhân thế, nhưng nương nương vẫn kiên trì cho rằng tiểu thư còn sống, nàng cũng nguyện ý tin tiểu thư vẫn còn ở đâu đó.
"Nàng gặp khó khăn, ta lại không thể giúp nàng một tay…" Tiêu Cửu Thành nghĩ đến Thiên Nhã ở bên ngoài có khả năng gặp nạn, nhưng mình lại không có cách nào, bất lực tuyệt vọng thời thời khắc khắc quanh quẩn ở trong lòng, tựa như gai sắc, mỗi lần nhớ tới, tim liền đau nhói. Thiên Nhã hiện tại cũng đã hai mươi chín tuổi, chỉ còn một năm, một năm sau, có phải Thiên Nhã sẽ chết thật hay không?. Việc này khiến Tiêu Cửu Thành đứng ngồi không yên, nàng nhất định phải trong vòng một năm tìm cho được Thiên Nhã. Đình Nhi nhìn Tiêu Cửu Thành đau khổ như vậy, chỉ mong nương nương có thể sớm ngày tìm được tiểu thư.
—
Thiên Nhã cả một đêm đều không ngủ được, nàng nằm trên giường gỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ mênh mông, một cái nhăn mày một nụ cười của Tiêu Cửu Thành, đều hiện lên trên không trung, mà Tiêu Cửu Thành cũng giống như đang ở trên trời cao, cách xa mình như vậy. Nàng nhớ Tiêu Cửu Thành, lúc một mình cô tịch thì còn nhớ gấp đôi. Nàng biết Tiêu Cửu Thành vẫn còn đang tìm mình, nàng muốn trở về, liền có thể nhìn thấy Tiêu Cửu Thành, nhưng Thiên Nhã lại vạn lần không thể nào chấp nhận để Tiêu Cửu Thành nhìn thấy mình đã hoàn toàn biến dạng. Cho nên Thiên Nhã thà rằng chịu đựng nỗi nhớ nhung dày vò, cũng không nguyện ý từ bỏ chút kiêu ngạo tự tôn còn sót lại, nàng không vượt qua được lòng mình, rào cản đã cao còn hơn núi. Sau khi nghe Tiêu Cửu Thành sinh con, Thiên Nhã trốn tránh không còn muốn nghe đến chuyện của Tiêu Cửu Thành và Độc Cô Thành nữa. Nàng ở luôn trong núi, tự mình trồng rau, trồng lương thực, đi săn, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
—
Vào cuối năm, Tiêu Cửu Thành huy động dân lực cả nước, đem tất cả hộ tịch của bách tính trong thiên hạ làm lại, trên danh nghĩa là quản chế hộ tịch lại cho chặt chẽ, ngay cả gia nô đều phải đăng ký. Những ai mà hộ khẩu không thật, thì không chỉ chủ hộ bị phạt, trưởng làng cũng bị phạt sung quân phục khố, phòng ngừa thanh niên trốn thuế. Một mặt cũng là vì muốn tìm kiếm tung tích Thiên Nhã. Nhưng khi đã đem toàn bộ thiên hạ lật lên vẫn là không tìm thấy. Giờ khắc này, Độc Cô Thành đã cảm thấy tỷ tỷ không còn sống trên đời nữa. Tiêu Cửu Thành vẫn không nguyện ý từ bỏ, Độc Cô Thành cảm thấy Tiêu Cửu Thành không muốn chấp nhận sự thật cho nên khi Thiên Nhã tới ba mươi tuổi, Độc Cô Thành cũng không hội ý với Tiêu Cửu Thành mà trực tiếp dựng lên mộ chôn quần áo và di vật để bái tế Thiên Nhã, bắt đầu cho xây lăng mộ ở Hoàng Lăng đã định trước ở gần kinh thành. Càng gần đến sinh nhật Thiên Nhã tròn ba mươi tuổi, Tiêu Cửu Thành càng đứng ngồi không yên, đến khi nàng biết Độc Cô Thành cho xây dựng mộ cho Thiên Nhã, có nghĩa là Độc Cô Thành chính thức tuyên bố cho thiên hạ biết Thiên Nhã đã không còn trên nhân thế. Sau khi Tiêu Cửu Thành nghe xong, liên tưởng đến số mệnh của Thiên Nhã ba mươi tuổi, vậy mà trùng hợp, không chấp nhận được hiện thực này, Tiêu Cửu Thành lập tức liền ngất xĩu.
Thiên Nhã có còn sống không? Chính Tiêu Cửu Thành cũng không còn chắc, tựa như tất cả hi vọng đều đã cạn.
Nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn không nguyện ý tiếp nhận thực tế là như vậy.
Mỗi năm, Tiêu Cửu Thành vẫn thường sẽ mang theo vài thị vệ, xuôi theo dòng sông Tử Cấm, tự mình xuất cung đi tìm Thiên Nhã. Mỗi năm nàng đều đi ra ngoài một lần. Hôm nay là ngày thứ hai sau sinh nhật ba mươi tuổi của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần nữa mang theo thị vệ xuôi thuyền theo sông Tử Cấm đi ra ngoài cung. "Nương nương, lần này chúng ta sẽ đi đâu?" Thị vệ hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Thuyền trôi tới đâu, liền theo tới đó." Tiêu Cửu Thành đã tìm khắp sông Tử Cấm mấy lần, bây giờ cũng không biết tìm ở đâu nữa, chi bằng cứ theo thiên ý.
—
Thiên Nhã đã ở trong núi suốt một năm qua, một ngày đột nhiên nhớ tới lúc trước Tiêu Cửu Thành đã từng xem cho mình một quẻ, cho là mình sống không quá ba mươi tuổi, bây giờ mới phát hiện sinh nhật ba mươi tuổi của mình đã qua mấy ngày rồi. Cũng không biết Tiêu Cửu Thành và Độc Cô Thành bây giờ ra sao, trong lòng đến cùng vẫn không bỏ xuống được, Thiên Nhã bèn mang theo mấy tấm da thú đẹp, lần nữa xuống núi.
Sau khi xuống núi, Thiên Nhã mới biết được vào mấy ngày trước Độc Cô Thành đã cho dựng lên mộ chôn quần áo và di vật của mình, cũng bắt đầu xây lăng mộ. Nàng phát hiện có lẽ quẻ tượng cũng không sai, lúc Độc Cô Thành lập mộ cho Độc Cô Thiên Nhã là đại ý Độc Cô Thiên Nhã đã chết, nhưng mình vẫn chưa chết, mà sống với thân phận A Sửu. Đây chính là nguyên nhân mà Tiêu Cửu Thành tính không ra số mệnh của mình sau ba mươi tuổi, thì ra là có huyền cơ. Thiên Nhã sau khi biết mình có mộ chôn quần áo và di vật, tâm tình có chút phức tạp, cũng vui vì bọn họ rốt cục đã từ bỏ tìm kiếm mình, thừa nhận mình không còn trên đời, nhưng cũng buồn vì mình bị bọn họ buông xuống.
——
Tác giả có lời muốn nói: Chương kế tiếp Cửu Thành có vẻ sẽ gặp được A Sửu…