Từng ngày trôi qua, Thiên Nhã biến mất tựa hư không, tìm không được Thiên Nhã làm cho Tiêu Cửu Thành tích tụ bi thống từng giờ biến thành cơn phẫn nộ, nàng giận chính mình và với kẻ đã tổn thương Thiên Nhã làm cho nàng ăn ngủ không yên. Nàng biết rõ, nếu như không có nội ứng, Tiêu Nghệ Tuyền không có khả năng làm được, tất cả những kẻ đã hại Thiên Nhã, nàng sẽ không bỏ qua.
Võ nghệ của Thiên Nhã không kém, lại theo Độc Cô Tấn chinh chiến nhiều năm, vì ỷ lại võ nghệ cao cường cho nên từ trước đến nay không thích mang theo thị vệ ở bên người, vạn lần không nghĩ tới nhất thời sơ suất bị người hạ độc. Mà nguyên nhân làm cho Thiên Nhã chủ quan nhất là bởi vì tờ giấy mà cung nữ truyền khẩu dụ đưa cho. Cung nữ đó qua hôm sau liền phát hiện bị chết đuối trong hồ sen, cũng không biết là do sợ tội tự sát hay là bị gϊếŧ diệt khẩu. Nàng ta vào cung không lâu liền được điều nhập qua Trường Lạc cung, tất cả thông tin hộ tịch đều là giả, cũng có thể thấy Tiêu Nghệ Tuyền cùng nội ứng cách một tháng trước đó đã bắt đầu thực hiện mưu đồ. "Nội ứng là ai?" Tiêu Cửu Thành cũng không lập tức gϊếŧ Tiêu Nghệ Tuyền, nếu gϊếŧ Tiêu Nghệ Tuyền thì lợi cho nàng ta quá rồi, nàng muốn để Tiêu Nghệ Tuyền sống trong sự thống khổ hối hận đã tự tay gϊếŧ chết con ruột của mình.
"Ha ha, tại sao phải nói cho ngươi biết? Ta muốn giữ lại mệnh của hắn để khắc chế ngươi!" Tiêu Nghệ Tuyền cuồng tiếu nói.
"Vậy mạng của tiểu nhi tử ngươi cũng bỏ sao?" Tiêu Cửu Thành lại hỏi.
"Ta chỉ có một đứa con trai, đó chính là An nhi, đó là trưởng tử của ta cùng Quân Hạo, hắn đáng lẽ đã có thể làm Thái tử…" Tiêu Nghệ Tuyền căn bản cũng không quan tâm đến đứa con nhỏ của mình, đó chỉ là công cụ để nàng lợi dụng cho việc báo thù mà thôi.
"Cho dù ngươi có nói hay không, ta cũng đoán được, là Cẩm Nhi đúng không?" Tiêu Cửu Thành thăm dò nói. Giấy mực của mình, chỉ có Cẩm Nhi là thường xuyên tiếp xúc nhất, mà Cẩm Nhi đã đi theo bên cạnh mình rất lâu, đối với hoàn cảnh trong cung rõ như lòng bàn tay, có thể dùng tâm kế, lại thêm Cẩm Nhi cũng từ nhỏ lớn lên ở Tiêu phủ, quen biết với Tiêu Nghệ Tuyền, cho nên Cẩm Nhi là hiềm nghi lớn nhất mà Tiêu Cửu Thành nghĩ đến. Nhưng Tiêu Cửu Thành cũng không chắc hoàn toàn Cẩm Nhi là nội ứng. Dù sao nàng thực sự nghĩ không ra thϊếp thân nha hoàn của mình vì nguyên nhân gì mà lại dám làm như vậy. Không khác gì tự chui đầu vào rọ, Tiêu Cửu Thành cảm thấy Cẩm Nhi đi theo bên cạnh mình nhiều năm như vậy sẽ không phạm cái ngu xuẩn này. Nhưng nếu như Cẩm Nhi có nhược điểm gì ở trong tay Tiêu Nghệ Tuyền nên bị Tiêu Nghệ Tuyền uy hϊếp, Cẩm Nhi bí quá hoá liều, chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, mà Cẩm Nhi có nhược điểm gì để Tiêu Nghệ Tuyền khống chế đây? Cho nên giờ phút này nàng đem Cẩm Nhi ra thăm dò Tiêu Nghệ Tuyền, Tiêu Cửu Thành tỉ mỉ quan sát phản ứng của Tiêu Nghệ Tuyền, thấy thân thể Tiêu Nghệ Tuyền có dừng lại một chút, dù sao Tiêu Nghệ Tuyền cũng không giỏi che giấu tâm tình của bản thân, rất nhanh cũng làm bộ như không nghe thấy. Nhưng phản ứng thân thể của nàng làm sao giấu được Tiêu Cửu Thành, quả nhiên là Cẩm Nhi, Tiêu Cửu Thành ánh mắt trầm xuống.
"Ta chỉ không rõ, nàng ta vì sao lại phản bội ta?" Tiêu Cửu Thành lại hỏi.
"Ngươi nuôi chó mà chó đều muốn cắn ngươi a? Xem ra ngươi rất không được ưa." Tiêu Nghệ Tuyền cố ý giả ngu hỏi, dưới cái nhìn của nàng, mạng sống của Cẩm Nhi không có gì quan trọng, còn sống thì khắc chế Tiêu Cửu Thành, còn chết thì chết, nàng căn bản cũng không thèm để ý.
"Nhị tỷ, ngươi chắc không biết thi thể của Lý Quân Hạo sẽ bị đào lên chứ!?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi, loại chuyện hạ tiện này nàng chả cần làm, nhưng nói như vậy là muốn để cho Tiêu Nghệ Tuyền cảm thấy thống khổ thôi! "Tiêu Cửu Thành, ngươi ác độc không cần vũ nhục một người đã chết, quả thực ngươi điên rồi, ngươi sẽ chết không yên lành…" Tiêu Nghệ Tuyền gào lên chửi.
"Người đâu, đem thi thể Lý An ra ngoài cho chó ăn!" Tiêu Cửu Thành cố ý làm nghiêm trọng thêm.
"Ngươi không thể đối với An nhi của ta như vậy…" Tiêu Nghệ Tuyền ôm chặt lấy thi thể Lý An, nhưng bị thị vệ đoạt đi.
"Tiêu Cửu Thành, tiện nhân này… Ta muốn gϊếŧ ngươi…" Tiêu Nghệ Tuyền mất đi thi thể Lý An, giống như điên muốn nhào về phía Tiêu Cửu Thành, bị thị vệ đạp một cước bay vào tường, phun ra máu tươi.
Tiêu Cửu Thành nhìn Tiêu Nghệ Tuyền một chút, tra tấn Tiêu Nghệ Tuyền cũng không thể làm cho nội tâm của nàng cảm thấy khuây khoả chút nào. Nếu như báo thù, cũng không cách nào làm nội tâm bớt đau bởi vì nàng đã mất đi Thiên Nhã, nàng quay người rời khỏi thiên lao, nàng không muốn bước vào đây nữa. "Đem Tiêu Nghệ Tuyền giao cho bệ hạ xử trí đi." Sau khi bước ra khỏi thiên lao, Tiêu Cửu Thành lệnh cho thị vệ bên cạnh.
Bên ngoài thiên lao, Tiêu Cửu Thành thấy các thị vệ vừa rồi đem thi thể Lý An ra ngoài đang định đem ném cho ác khuyển.
"Tùy ý tìm một chỗ chôn đi." Tiêu Cửu Thành dù ở trước mặt Tiêu Nghệ Tuyền biểu hiện rất tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn là có chút mềm lòng.
Sau khi Tiêu Cửu Thành trở về cung, nàng cũng không lập tức xử trí Cẩm Nhi, nàng chỉ cảm thấy rất rất mệt mỏi. Mất đi Thiên Nhã, thế gian này đều giống như phai màu, làm cho nàng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Từ sau khi Thiên Nhã xảy ra chuyện, Tiêu Cửu Thành vẫn luôn không ngủ được, chỉ cần nằm xuống, nàng đều mơ thấy ác mộng, mơ tới cảnh Thiên Nhã bị Tiêu Nghệ Tuyền chém đứt gân chân, mơ tới cảnh Thiên Nhã giãy dụa trong nước sông lạnh băng. Trong giấc mộng, nàng nhìn thấy Thiên Nhã, nỗi thống khổ của Thiên Nhã liền tựa như nỗi thống khổ của mình. Đôi khi nếu không gặp ác mộng, thì lại là cảnh của quá khứ tươi đẹp khi mình cùng Thiên Nhã ở chung, tỉnh lại, càng làm cho nàng cảm thấy mất mát khó chịu. Một đêm, Tiêu Cửu Thành chợt thức giấc, nàng sai cung nữ thắp đèn. Nàng đến ngồi tại chỗ mà Thiên Nhã thường ngồi làm việc lúc trước, nhìn những công việc mà Thiên Nhã làm còn đang dang dỡ, nàng đã thay Thiên Nhã làm tiếp, chờ Thiên Nhã trả lại cho các đại thần, nhưng Thiên Nhã của nàng đến bây giờ cũng còn chưa có trở lại.