"Cửu Thành…" Tiêu Cảnh Tịch nhìn thấy Tiêu Cửu Thành cảm xúc không ổn định, nội tâm nàng vô cùng tự trách, nàng đã làm mọi chuyện càng trở nên xấu nhất.
"Người đâu, đưa Trấn Quốc Công phu nhân hồi phủ." Tiêu Cửu Thành ngữ khí lãnh đạm nói, nàng hiện tại một chút cũng không muốn thấy Tiêu Cảnh Tịch. Nàng cũng muốn xem lại một lần nữa số mạng của Thiên Nhã, không biết đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, Thiên Nhã mệnh cách cũng không có thay đổi, hiện tại Thiên Nhã mới hai mươi bảy tuổi, Tiêu Cửu Thành tin Thiên Nhã nhất định chưa chết. Nhưng cơ hồ đã xuất động tất cả binh lực ở kinh thành để tìm kiếm Thiên Nhã, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích.
Tiêu Cảnh Tịch bị Tiêu Cửu Thành cưỡng chế đưa về hộ quốc công phủ, vừa về đến nhà, liền phát hiện Lý An đã được đem vào trong cung. Lý An là nhi tử của Lý Quân Hạo cùng Tiêu Nghệ Tuyền, được nàng nuôi nấng đã nhiều năm nên cũng có tình cảm, bây giờ Cửu Thành giận chó đánh mèo Lý An, Tiêu Cảnh Tịch càng thêm khổ sở. Tiêu Cảnh Tịch khi nhìn thấy trượng phu của mình, trong nháy mắt liền khóc nức nở.
"Đều tại ta nhiều chuyện, nếu không phải do ta nhiều chuyện thì làm sao xảy ra đến mức này?" Tiêu Cảnh Tịch là càng nghĩ càng tự trách, càng khổ sở.
"Cái này cũng không trách phu nhân, Tiêu Nghệ Tuyền đã nắm được điểm yếu của phu nhân đối với nàng ta có áy náy nên từng bước tính kế. Phu nhân chỉ là quá thiện lương nên bị lợi dụng, nàng ta đã dám làm như thế thì Hoàng hậu nương nương sẽ xử trí, đều do nàng ta tự gieo gió gặt bão, Cảnh Tịch không nên quá mức tự trách…" Lý Tu ôm lấy thê tử, đau lòng nói, đều do Tiêu Nghệ Tuyền gài bẫy Cảnh Tịch, Cảnh Tịch thiện lương nên bị Tiêu Nghệ Tuyền lợi dụng, nghĩ đến thê tử sẽ bị áy náy cả một đời, hắn liền muốn đem Tiêu Nghệ Tuyền chém thành muôn mảnh. "Cửu Thành vì tình cảm của ta với nàng nên mới cho Nghệ Tuyền từ Lĩnh Nam trở về, mới đồng ý cho tiến cung, vì ta nên đã hại Thiên Nhã, nàng bây giờ nhất định là rất hận ta, ta cũng có lỗi với Thiên Nhã…" Tiêu Cảnh Tịch cảm thấy mình không còn gì để đối diện với Cửu Thành, Cửu Thành yêu Thiên Nhã như vậy, nàng chắc chắn sẽ hận mình.
"Nương nương hiện tại chỉ đang nổi giận thôi, chỉ cần tìm được Trưởng công chúa điện hạ, liền sẽ không sao, Trưởng công chúa điện hạ thân thể thiên kim cao quý nhất định sẽ không có việc gì, ta cũng đã thêm phái thêm người tìm kiếm Thiên Nhã, sẽ không có chuyện gì…" Lý Tu vỗ về an ủi thê tử.
"Đúng vậy, chỉ có tìm được Thiên Nhã thì Cửu Thành mới sẽ bỏ qua và hết nổi giận. Phu quân, chàng nhất định phải giúp ta tìm cho được Thiên Nhã…" Tiêu Cảnh Tịch kích động nói với Lý Tu. "Mấy ngày nay có lẽ đã xuất động hết tất cả Kim Ngô Vệ ở kinh thành, mà bệ hạ cũng đã ra thông cáo treo thưởng, trong thiên hạ nếu ai tìm được Trưởng công chúa điện hạ, tiền thưởng vạn lượng và phong Thiên hộ hầu. Trọng thưởng như vậy, ta tin sẽ không lâu nhất định có thể tìm được Trưởng công chúa điện hạ." Lý Tu nói, cũng vì Thiên Nhã là Trưởng công chúa điện hạ vô cùng tôn quý, hắn tin tưởng trọng thưởng như vậy thì mọi người liền sẽ đem Tử Cấm sông đào lên, cũng phải tìm ra Thiên Nhã.
Tiêu Cảnh Tịch nghe vậy thì trong tuyệt vọng day dứt mới dấy lên một chút tia hi vọng, nàng cũng nhớ Cửu Thành đã từng nói, số mệnh của Thiên Nhã là đến ba mươi tuổi.
"Chỉ hi vọng nhanh tìm được Thiên Nhã." Tiêu Cảnh Tịch có chút lo lắng nói.
—
Tiêu Cửu Thành dẫn Lý An cùng hài tử mới một tuổi của Tiêu Nghệ Tuyền đưa đến thiên lao giam giữ Tiêu Nghệ Tuyền. "An nhi, đây mới là mẫu thân của ngươi, ngươi hẳn là còn nhớ a?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi Lý An. Lý An không ngốc, hắn vẫn luôn biết rõ thân thế của mình, hắn là ăn nhờ ở đậu, mặc dù dì đối xử với hắn vô cùng tốt, nhưng là hắn hiểu rõ, Trấn quốc cung phủ hết thảy tất cả đều không thuộc về hắn, hắn là nhi tử của Lý Quân Hạo, người vương hầu, kẻ bại khấu, hắn biết rõ phụ thân hắn bại trận cho nên hắn được đưa qua Trấn Quốc Công phủ. Nhìn thấy mẹ ruột của mình, lại nhìn Tiêu Cửu Thành, trong mắt nàng mặc dù đang cười, nhưng rất lạnh lùng, hắn liền cảm thấy lo sợ.
Tiêu Nghệ Tuyền khi nhìn thấy Lý An thì sắc mặt biến đổi, nàng không nghĩ Tiêu Cửu Thành sẽ làm như vậy.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Tiêu Nghệ Tuyền cũng đã ôm lấy quyết tâm sẽ chết, kết quả này Tiêu Nghệ Tuyền cũng có chuẩn bị tâm lý, dưới cái nhìn của nàng, để nhi tử nhận giặc làm cha mẹ thì không bằng để hắn chết theo phụ thân của hắn. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Lý An, nàng vẫn bị động một chút lòng trắc ẩn. "Các ngươi đã chia lìa nhiều năm, có thể đã lạnh nhạt, nên ta có chút lòng tốt cho mẹ con các ngươi nối lại tình cảm." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói.
"Ngươi muốn đánh muốn gϊếŧ thì tùy ngươi, ngươi không thể tra tấn hắn, hắn chỉ là một đứa bé, là cháu của ngươi!" Tiêu Nghệ Tuyền có chút kích động nói.
"Lúc ngươi động tới Thiên Nhã thì nên nghĩ đến một ngày hôm nay. Là ngươi đã dạy ta, làm việc không thể lòng dạ đàn bà, phải nhổ cỏ tận gốc. Ta hiện tại sẽ cho cho mẹ con các ngươi gặp nhau mấy ngày, cứ vui vẻ trò chuyện, sau đó ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị tra tấn đến chết." Tiêu Cửu Thành lạnh cười nói với Tiêu Nghệ Tuyền, càng ôn nhu gặp nhau, đến lúc tách rời sẽ càng thống khổ.
"Tiêu Cửu Thành, ngươi sẽ chết không yên lành, ta hận không thể chém Thiên Nhã thêm mấy đao, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết lúc trước khi nàng chết, ta đã làm gì nàng, khi đó nàng rất thống khổ…" Tiêu Nghệ Tuyền tựa hồ không có chút nào cam yếu thế kêu gào nói. "Ngươi đã làm gì với nàng?" Tiêu Cửu Thành quả thật bị chọc giận, nàng bóp lấy cổ Tiêu Nghệ Tuyền chất vấn.
"Ta há sẽ nói cho ngươi biết sao? Ta muốn để ngươi một đời sẽ không sống yên ổn, rất hối hận, rất đau khổ đúng không? Ta muốn để ngươi cả một đời thống khổ và hối hận…" Tiêu Nghệ Tuyền thấy đây là lần duy nhất mà từ nhỏ đến lớn nàng thắng được Tiêu Cửu Thành, mặc dù chỉ là thắng trên tinh thần.
"Ngươi muốn chết, người đâu vả miệng cho ta. Đánh đến khi nào ngươi nói ra mới thôi, nếu không nói, ta sẽ cho cắt lưỡi của ngươi…" Tiêu Cửu Thành tức giận không thể kềm chế.
Tiêu Nghệ Tuyền cũng quyết không cho Tiêu Cửu Thành tốt hơn, nên liền bị đánh đến máu me đầy mặt, nàng cũng không nói.
Lý An đứng một bên bị dọa sợ đến tè ra quần, nhìn Tiêu Cửu Thành và mẹ ruột Tiêu Nghệ Tuyền, cả hai đều làm cho hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng. Tiêu Cửu Thành biết nếu như cắt lưỡi Tiêu Nghệ Tuyền thì cũng không làm nên chuyện gì, thế là nàng chỉ có thể đem Lý An ra uy hϊếp Tiêu Nghệ Tuyền.
"Ngươi đến cùng đã làm gì Thiên Nhã, nếu như ngươi nói ra, ta còn có thể cho Lý An yên ổn một chút, nếu không ta tuyệt đối cũng sẽ không làm cho ngươi dễ chịu." Tiêu Cửu Thành uy hϊếp nói.
"Ta sẽ suy nghĩ một chút, nếu tâm tình tốt thì có lẽ sẽ nói cho ngươi biết…" Tiêu Nghệ Tuyền thấy Tiêu Cửu Thành nói như vậy thì tựa như đột nhiên thay đổi chú ý.
"Tốt, ta cho ngươi thời gian một ngày để cân nhắc." Tiêu Cửu Thành biết Tiêu Nghệ Tuyền cũng đã điên rồi, đối với một người điên mà nói thì cái gì cũng không thèm để ý.
"An nhi… An nhi của ta…" Sau khi Tiêu Cửu Thành rời đi, Tiêu Nghệ Tuyền kích động gọi Lý An.
Lý An đã rời khỏi Tiêu Nghệ Tuyền nhiều năm, mặc dù còn có chút ký ức, nhưng trên tình cảm khó tránh khỏi phai nhạt, nhất là giờ phút này Tiêu Nghệ Tuyền bẩn thỉu, cảm xúc kích động, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. "Bọn họ đều đáng chết, bọn họ chẳng những đã gϊếŧ phụ hoàng của ngươi, còn đem ngươi cướp đi, bọ họ đều sẽ chết không yên lành…" Tiêu Nghệ Tuyền oán hận nói, cảm thấy Lý An sợ hãi mình thì càng phẫn nộ."An nhi, ngươi gọi mẫu thân đi, cho ta ôm một chút có được không?" Tiêu Nghệ Tuyền ngữ khí cầu khẩn nói.
"Mẫu thân…" Lý An nhìn nữ nhân này đột nhiên cảm thấy nàng rất đáng thương, nữ nhân này quả thật là mẹ ruột của mình, mặc dù lúc ở tại Trấn Quốc Công phủ, hắn từng hi vọng mình không phải là con của Lý Quân Hạo, mà là chân chính huyết mạch của Trấn quốc phủ, lúc này Lý An vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy áy náy.
"Ngươi đã lớn như vậy, ta rất lâu không được ôm ngươi." Tiêu Nghệ Tuyền tiếp tục nói, cũng tới gần Lý An.
Lý An nhớ tới lại khi còn bé ở bên Tiêu Nghệ Tuyền. Tiêu Nghệ Tuyền đến gần cũng không có chống cự, để mặc cho Tiêu Nghệ Tuyền ôm chặt lấy mình. "Nương sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, cũng sẽ không để bất luận kẻ nào đem ngươi cướp đi nữa…" Tiêu Nghệ Tuyền tự nói một mình.
"Ta sẽ không để cho Tiêu Cửu Thành tra tấn ngươi, một chút nữa, sẽ không đau, nhịn một chút sẽ xong thôi, không ai có thể cướp đi ngươi khỏi ta…" Ngay lúc Lý An cảm thấy Tiêu Nghệ Tuyền đối với mình vô hại, cảm xúc có chút hơi trầm tĩnh lại, thì đột nhiên Tiêu Nghệ Tuyền lấy ra một mảnh ngói bén nhọn đã sớm chuẩn bị đâm vào cổ họng của con mình.
Hôm sau, khi Tiêu Cửu Thành trở lại thì thấy Tiêu Nghệ Tuyền đang ôm thi thể đã lạnh của Lý An.
"Ngươi sẽ không cách nào tra tấn được hắn." Tiêu Nghệ Tuyền ôm Lý An cười lạnh nói với Tiêu Cửu Thành.
"Ta nguyên bản không muốn hắn chết, chỉ muốn đem hắn ra tra tấn ngươi một chút, không nghĩ tới ngươi sẽ gϊếŧ hắn, cảm giác tự tay gϊếŧ con ruột của mình như thế nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại, nàng biết Tiêu Nghệ Tuyền gϊếŧ chết Lý An rồi thì nàng sẽ không còn cách nào moi được bất kỳ tin tức gì về Thiên Nhã từ Tiêu Nghệ Tuyền nữa, nhưng nàng cũng sẽ không để cho Tiêu Nghệ Tuyền yên. "Ngươi làm sao lại tha cho hắn, ngươi chính là muốn đem hắn tra tấn đến chết, ta sẽ không để cho người khác làm vậy với hắn!" Tiêu Nghệ Tuyền hướng Tiêu Cửu Thành quát.
"Cho dù hắn chỉ có một phần vạn cơ hội sống thì ngươi cũng không nên gϊếŧ hắn, ta không có ác độc đến như ngươi nghĩ như vậy, hắn là tiểu nhi tử của ngươi, ta không phải sẽ cho hắn một đường sống hay sao? Ngươi gϊếŧ con ruột của mình là ngươi không cho hắn cơ hội sống, ta cảm thấy hắn thật đáng thương, hắn còn chưa tới chín tuổi." Tiêu Cửu Thành một bộ vô cùng thương cảm nói.
"Ngươi gạt ta, ngươi sẽ không bỏ qua cho hắn, ngươi là gạt ta, ngươi âm hiểm ác độc như thế, sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, làm sao có thể tuỳ tiện buông tha chúng ta…" Tiêu Nghệ Tuyền đột nhiên nghĩ đến, Tiêu Cửu Thành cố ý để cho Lý An một mình với mình, chính là muốn để cho mình tự tay gϊếŧ chết con trai ruột của mình. Tiêu Cửu Thành ác độc như vậy, nhất định là như vậy, nghĩ đến mình đã trúng kế, Tiêu Nghệ Tuyền liền không thể nào chấp nhận được sự thật như vậy. ——
Tác giả có lời muốn nói: Chương kế tiếp là tới Thiên Nhã…