"Trưởng công chúa điện hạ, Hoàng hậu nương nương nhắn mời người đến Phi Lưu Đình chờ nương nương, nương nương muốn chuẩn bị một kinh hỉ cho người." Một cung nữ mới vừa vào Trường Lạc cung không lâu bẩm với Thiên Nhã.
"Phi Lưu Đình?" Thiên Nhã hỏi lại lần nữa, từ lần chơi đàn bị đứt dây ở đó, các nàng không có đến nữa, cho nên lúc cung nữ nói muốn mình đến Phi Lưu Đình chờ Tiêu Cửu Thành thì có chút ngạc nhiên, bất quá Tiêu Cửu Thành luôn có những ý tưởng lạ, nàng đoán không ra Tiêu Cửu Thành chuẩn bị kinh hỉ gì ở nơi đó.
"Đúng vậy, đây là giấy Hoàng hậu nương nương viết cho điện hạ." Cung nữ lấy ra một tờ giấy nhỏ, đó là thơ tình viết cho Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm thấy viết không hay nên không có đưa, Cẩm Nhi đã lén giấu đi.
Thiên Nhã mở ra xem, thấy đúng là nét bút của Tiêu Cửu Thành, nhìn xem thơ tình bất giác mỉm cười chỉ cảm thấy Tiêu Cửu Thành càng ngày càng lãng mạn. Thiên Nhã thấy thơ tình của Tiêu Cửu Thành liền không hề hoài nghi, theo cung nữ đi đến Phi Lưu Đình chờ.
Đình nhi muốn đi theo lại bị cung nữ cản lại.
"Nương nương chỉ muốn mỗi mình điện hạ tới." Cung nhân cung kính nói.
Đình nhi nghĩ chắc là tình thú của hai người các nàng nên liền ngoan ngoãn ở lại Trường Lạc cung.
Thiên Nhã đến Phi Lưu Đình, bên trong đã chuẩn bị sẵn một bàn rượu thịt.
"Nương nương sợ ngài chờ đợi cảm thấy buồn nên đã chuẩn bị một bàn rượu ngon, Trưởng công chúa điện hạ ở đây chờ một lát." Cung nữ cung kính nói, cũng rót rượu cho Thiên Nhã.
Thiên Nhã nhìn trên bàn đều là những món mình thích, càng không nghi ngờ, thật tình không biết Cẩm Nhi đã đi theo Tiêu Cửu Thành nhiều năm đương nhiên cũng biết rõ nàng thích gì.
Bởi vì thời tiết có chút lạnh nên Thiên Nhã liền uống mấy chén rượu để làm ấm người, chỉ là có chút không hiểu Tiêu Cửu Thành sợ lạnh hơn mình nhiều, sao lại chọn chỗ này chứ?!. Thiên Nhã sau khi uống mấy chén, một lát sau liền cảm giác không đúng, thân thể nàng như nhũn ra, không còn sức lực.
—
Trước yến tiệc, Tiêu Nghệ Tuyền đã uống thuốc chống say rượu trước, sau đó một mực chuốc rượu Tiêu Cảnh Tịch cùng Tiêu Cửu Thành. Bởi vì tối nay còn muốn cùng Thiên Nhã ăn mừng nên Tiêu Cửu Thành không muốn uống nhiều, tận lực ngấm ngầm thoái thác Tiêu Nghệ Tuyền, nhưnh cũng lo Tiêu Nghệ Tuyền để ý nên không thể không uống vài chén.
Tiêu Nghệ Tuyền cũng không lo, bởi vì Cẩm Nhi ở một bên hầu hạ, bỏ thêm chút thuốc mê cho Tiêu Cửu Thành và Tiêu Cảnh Tịch.
Yến tiệc mới một nửa, rượu cùng thuốc mê phát huy tác dụng, Tiêu Cảnh Tịch cùng Tiêu Cửu Thành đều đã ngủ mê man.
"Nương nương cùng Trấn Quốc Công phu nhân đã say rồi, Cẩm Nhi ngươi mau tới đây, dìu chủ tử của ngươi hồi cung nghỉ ngơi." Tiêu Nghệ Tuyền giả mù sa mưa nói. Cẩm Nhi liền đi qua đỡ Tiêu Cửu Thành, sau đó đem giấy thông hành trong cung vừa trộm được len lén nhét vào tay Tiêu Nghệ Tuyền.
Tiêu Nghệ Tuyền cầm thông hành lệnh xong, lấy cớ đi ra ngoài dạo cho bớt say, liền chạy tới Phi Lưu Đình.
Thiên Nhã bị trúng nhuyễn cân tán, không thể động đậy, khi nhìn thấy Tiêu Nghệ Tuyền liền biết tối nay dữ nhiều lành ít.
"Ngươi có lẽ vĩnh viễn không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay a?" Tiêu Nghệ Tuyền đứng nhìn xuống Thiên Nhã đang nằm trên đất, đắc ý nói.
"Xem ra, ngươi vẫn không bỏ xuống được Lý Quân Hạo!" Thiên Nhã không sợ chết, nhưng nàng không muốn chết, nàng sợ mình nếu có chuyện bất trắc, Tiêu Cửu Thành sẽ thống khổ.
"Ngươi và Tiêu Cửu Thành bây giờ đoạt được vinh hoa phú quý, cực điểm vinh quang, đều là giành được từ ta và phu quân của ta, ngươi gϊếŧ chết nam nhân ta yêu, ta sẽ báo thù cho huynh ấy, ta cũng sẽ tự tay chém ngươi vạn nhát. Ta mỗi một ngày đều muốn báo thù, mỗi một ngày đều sống nhìn cừu nhân tiêu dao vui vẻ, mà cái gì cũng không làm được, ta thống khổ như vậy, làm sao lại để các ngươi tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý đây chứ? Ta đã mất đi người ta yêu, ta cũng muốn để Tiêu Cửu Thành nếm thử một chút việc mất đi người thương, cũng muốn để nàng nếm một chút những thống khổ ngày đó ta đã trải qua, cái này đều là do các ngươi nợ ta… Ban đầu Hoàng Thượng hẳn là phu quân của ta, ta là Hoàng hậu, con của ta là Thái tử.. ." Tiêu Nghệ Tuyền cuồng điên nói, nàng rút ra một thanh chủy thủ sắc bén. "Ngươi thả ta ra, nếu không Cửu Thành sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ cần ngươi thả ta, ngươi muốn vinh hoa phú quý, ta và Cửu Thành đều có thể cho ngươi." Thiên Nhã chưa từng có mong muốn sinh tồn mãnh liệt như vậy, vì Tiêu Cửu Thành, nàng nhất định phải sống sót.
"Không muốn chết đúng không? Phu quân của ta cũng nói huynh ấy cũng không muốn chết…" Tiêu Nghệ Tuyền ngồi xổm xuống, đem mặt xích lại gần Thiên Nhã, ngữ khí nhẹ nhàng nói, chủy thủ đặt sát cổ Thiên Nhã, chủy thủ liền rạch chảy máu một vết, chỉ cần dùng lực thêm một chút liền có thể đâm vào yết hầu Thiên Nhã.
Thiên Nhã đau đớn nhắm mắt lại, nàng biết kiếp nạn này nàng sợ tránh không khỏi, nhắm mắt lại trong nháy mắt kia, trong đầu của nàng hiện lên khuôn mặt của Tiêu Cửu Thành, nàng phát hiện yêu Tiêu Cửu Thành biết bao nhiêu, giờ phút này nàng không bỏ xuống được Tiêu Cửu Thành. Tiêu Nghệ Tuyền thấy Thiên Nhã thản nhiên biểu lộ chịu chết, thì cảm thấy cứ một đao hạ xuống như vậy thật lợi cho Độc Cô Thiên Nhã quá, nhìn Độc Cô Thiên Nhã xinh đẹp như vậy, nghĩ từ bản thân từ nhỏ đã cỡ nào chán ghét gương mặt xinh đẹp cao cao tại thượng này.
"Phu quân ta trước khi chết cũng chịu đủ kiểu tra tấn của ngươi, cứ như vậy gϊếŧ ngươi thì lợi cho ngươi quá rồi. Tiêu Cửu Thành không phải yêu ngươi là vì gương mặt xinh đẹp này a? Ta hôm nay sẽ từng đao từng đao rạch phá." Tiêu Nghệ Tuyền liền hướng lưỡi chủy thủ rạch xuống mặt Thiên Nhã.
Biết ý dồ của Tiêu Nghệ Tuyền, Thiên Nhã muốn tránh đi nhưng hoàn toàn không thể động đậy, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Nghệ Tuyền dùng chủy thủ chém lên da thịt trên mặt nàng.
"A!!!…" Da mặt bị chủy thủ đâm đau đớn, thống khổ vì bị mất đi dung mạo mà Tiêu Cửu Thành thích, làm cho Thiên Nhã gào lên tựa như dã thú bị thương. Tiêu Nghệ Tuyền bị máu tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng thêm điên cuồng đâm chém xuống, đến khi đem gương mặt xinh đẹp của Thiên Nhã làm cho hoàn toàn biến dạnh, nàng còn không chịu từ bỏ ý đồ, còn muốn tiếp tục tra tấn Thiên Nhã, nàng muốn cắt đứt gân chân Thiên Nhã, sau đó ném vào trong nước sông lạnh, từ từ chết đi, như vậy nàng mới có thể chân chính giải hận.
—
"Nương nương không phải dặn điện hạ đi Phi Lưu Đình đợi nương nương sao? Điện hạ đâu?" Cẩm Nhi sau khi đỡ Tiêu Cửu Thành hồi cung, Đình nhi thấy chỉ có Tiêu Cửu Thành cùng Cẩm Nhi trở về liền lập tức mở miệng hỏi.
"Không có a, nương nương đâu có hẹn Trưởng công chúa điện hạ ở Phi Lưu Đình a." Cẩm Nhi giả ngu nói.
"Ngươi chăm sóc Hoàng hậu nương nương trước, ta đi tìm điện hạ." Đình nhi nghe Cẩm Nhi nói như vậy liền có dự cảm bất thường, lập tức sai thị vệ theo mình đi qua Phi Lưu Đình. "Được, ta sẽ cho nương nương uống thuốc giải rượu." Cẩm Nhi giả bộ khéo hiểu lòng người nói, nàng nghĩ Tiêu Nghệ Tuyền bên kia chắc hẳn đã xong việc, giờ phút này trong nội tâm nàng cũng mười phần thấp thỏm, nhưng ngoài mặt lại bất động thanh sắc.
Tiêu Cửu Thành bị Cẩm Nhi cho uống thuốc mê không nặng lắm nên sau khi uống thêm thuốc giải rượu xong không bao lâu liền tỉnh lại.
"Thiên Nhã đâu?" Tiêu Cửu Thành tỉnh lại, câu đầu tiên liền hỏi đến Thiên Nhã.
"Đình nhi nói, vừa rồi có người giả khẩu dụ của nương nương, hẹn Trưởng công chúa điện hạ đến Phi Lưu Đình đợi ngài. Trưởng công chúa điện hạ đã đi, hiện tại Đình nhi đang chạy tới đó." Cẩm Nhi nói.
Tiêu Cửu Thành nghe xong liền có cảm giác chẳng lành, cảm giác hoảng sợ bất an làm cho Tiêu Cửu Thành liền không cần suy nghĩ, trực tiếp từ trên giường đứng lên, ngay cả giày cũng không kịp mang, chạy như bay tới Phi Lưu Đình. Trên đường dẫm đá làm chân nàng bị đâm đến chảy máu, nàng cũng hoàn toàn không biết đau đớn. Nàng hiện tại chỉ muốn xác thực Thiên Nhã vẫn mạnh khỏe, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh Thiên Nhã ba mươi tuổi, thiên đạo vô thường, nàng thật sợ, thật là sợ đột nhiên trước thời hạn khi mình sơ sẩy phòng bị xảy ra chuyện. Lúc Đình nhi chạy đến thì Thiên Nhã đã bị Tiêu Nghệ Tuyền xô xuống dòng sông đang chảy xiết bên dưới, chỉ còn mỗi Tiêu Nghệ Tuyền đứng đó cuồng điên cười, bên trên mặt đất máu loang đỏ.
——
Tác giả có lời muốn nói: Thiên Nhã gặp trắc trở so với kiếp trước cũng không ít…