"Sau khi ta mất đi, con với Thiên Nhã có chống đỡ được thế cục trong triều không?" Độc Cô Tấn có chút lo lắng hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã đã trong quân đội nhiều năm, tích tụ không ít uy vọng, con có thể giúp Thiên Nhã và Thái tử bày mưu tính kế, tin tưởng hẳn có thể duy trì triều cục ổn định." Những bộ hạ cũ của Độc Cô gia cũng sẽ trung thành với Độc Cô gia, những người mà nàng lúc trước cất nhắc cũng đã có thế lực, lại thêm có Hộ quốc công phủ hộ giá, vậy thì số ít người có dị tâm muốn thừa cơ tạo phản cũng sẽ không làm được gì.
"Con có đại tài, ta luôn biết, Độc Cô gia giao cho con thủ hộ, ta cũng có thể yên tâm." Độc Cô Tấn đem giang sơn giao phó cho Tiêu Cửu Thành cũng là chuyện không còn cách nào. Thật ra ông cảm thấy lúc trước Tiêu Cửu Thành nếu như cùng với Độc Cô Thành sinh hạ cho Độc Cô gia một đứa bé thì ông sẽ không lo lắng như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể cược Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã chân tình. "Chuyện con lo lắng hơn là Thiên Nhã sẽ không tiếp thụ được sự thật này." Tiêu Cửu Thành lo lắng nói, Độc Cô Tấn từ nhỏ thương yêu Thiên Nhã che chở trong lòng bàn tay, Thiên Nhã đối Độc Cô Tấn tình cảm cha con thâm hậu, nếu biết Độc Cô Tấn bệnh nặng khó qua khỏi, nàng chắn chắn sẽ không tiếp thụ được.
"Cho nên ta vẫn luôn không dám nói với Thiên Nhã, có thể giấu diếm được bao lâu thì được bấy lâu, chuyện thân thể ta, con cứ thay ta giấu diếm nàng đi." Độc Cô Tấn vẫn cảm thấy nên chậm cho Thiên Nhã biết tương đối tốt một chút.
"Con không thể giấu diếm nàng, đến lúc đó nàng sẽ trách con, mà cũng sẽ tự trách mình không sớm phát hiện, con cảm thấy hẳn là nên để Thiên Nhã biết." Tiêu Cửu Thành quả quyết cự tuyệt.
"Ai!" Độc Cô Tấn yếu ớt thở dài.
Một lát sau, Thiên Nhã cùng Trương Tố Hoa trở về, Đình nhi ở một bên đang bưng chén thuốc mà Thiên Nhã đã nấu xong. "Mọi người có chuyện gì giấu diếm, nói xem?" Thiên Nhã đi vào trực tiếp hỏi.
"Chúng ta có thể giấu diếm ngươi chuyện gì chứ?" Tiêu Cửu Thành ra vẻ nhẹ nhõm nói.
"Tốt nhất là đừng có, ta không chịu được nhất là người thân giấu diếm ta chuyện gì." Thiên Nhã nói xong, liền cầm lấy chén thước từ trong tay Đình nhi.
"Con là trưởng công chúa của ta, phụ thân đều hận không thể lấy trân bảo cả nước đều đưa cho con, đau lòng cũng không kịp, làm sao lại lại giấu diếm con chứ." Độc Cô Tấn vừa cười vừa nói.
"Con không cần quốc chi trân bảo gì hết, chỉ cần phụ thân kiện kiện khang khang, sống lâu trăm tuổi là tốt, phụ thân bề bộn nhiều việc quốc sự, sắc mặt kém rất nhiều, về sau quốc sự nên để qua một bên, trước vẫn nên lấy thân thể làm trọng." Trước đó nàng còn sợ phụ thân biến thành hôn quân, bây giờ thấy phụ thân khởi sắc không tốt, liền cảm thấy toàn bộ vương triều đều không quan trọng bằng thân thể phụ thân, biến thành hôn quân cũng chẳng sao. Thiên Nhã thổi thuốc, tự mình đút cho Độc Cô Tấn.
"Phụ thân đều nghe Thiên Nhã hết." Độc Cô Tấn cưng chiều nói, mở miệng uống hết chén thuốc, nếu là nói sợ gì trước lúc chết, thì ông sợ đối mặt với các con của mình, nhất là giờ phút này đối với Thiên Nhã.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã, biết Thiên Nhã nhất định cũng đã phát hiện ra chuyện gì, nàng ở một bên nhìn cha con họ, cảm giác mắt có chút xót, nên liền nhìn đi chỗ khác.
"Ngự y kê đơn thuốc làm sao mà mùi khó chịu như vậy? Không giống như đơn thuốc phong hàn." Thiên Nhã nhíu mày nói.
"Người ta là ngự y, kê thuốc đương nhiên có lý do của bọn họ, có lẽ là để hữu hiệu hơn chăng." Độc Cô Tấn giải thích, ông cũng không nguyện ý mình tự mình nói với Thiên Nhã mình bệnh hiểm nghèo, nếu như có thể, ông chỉ muốn luôn ở trước mặt Thiên Nhã triển lộ tư thái anh hùng cái thế vĩ ngạn nhất, không muốn để cho Thiên Nhã biết mình bệnh, bộ dáng kéo dài hơi tàn, đây là sĩ diện của ông. "Có lẽ vậy." Thiên Nhã nghe cảm thấy có lý.
Uống thuốc xong, Thiên Nhã ngồi lại bên cạnh Độc Cô Tấn, hai cha con nói chuyện một hồi, sau đó Thiên Nhã thấy phụ thân có chút mệt mỏi mới đứng dậy cùng Tiêu Cửu Thành đi về.
"Phụ thân và ngươi nói chuyện gì vậy?" Trên đường đi về, Thiên Nhã hỏi Tiêu Cửu Thành, sau khi mình sắc thuốc trở về, Tiêu Cửu Thành liền đặc biệt ít nói, tựa như không muốn làm phiền nhiễu mình với phụ thân nói chuyện.
"Chờ về tới, ta sẽ nói cho ngươi biết." Tiêu Cửu Thành trả lời.
"Chuyện gì mà quan trọng như thế, sao phải nhất định về tới mới nói?" Sau khi từ điện của phụ thân đi ra. Trong lòng Thiên Nhã có cảm giác bất an.
"Thiên Nhã…" Tiêu Cửu Thành chần chờ muốn nói lại thôi, nàng có chút hiểu tâm lý Độc Cô Tấn một mực không nguyện ý cho Thiên Nhã biết, giờ phút này nàng cũng cảm thấy chậm nói cho Thiên Nhã biết cũng tốt. "Cửu Thành, rốt cục chuyện gì?" Thiên Nhã có chút nóng vội, phải biết Tiêu Cửu Thành xử sự chưa từng sợ gì, thiên đại sự tình ở trước mặt nàng cũng có thể giải quyết dễ dàng, ấp a ấp úng như vậy thì là lần đầu tiên.
"Trên lưng của phụ thân phát sinh nhọt độc lâu năm, sâu tận xương tủy, sợ là không thể lạc quan." Tiêu Cửu Thành cuối cùng thật lòng nói cho Thiên Nhã biết.
"Làm sao có thể như vậy? Đang mạnh khỏe, làm sao lại sinh nhọt độc?" Thiên Nhã không tin nói, phụ thân nàng kiếp trước là bị Lý Quân Hạo hạ độc chết, kiếp này đều sống rất tốt.
"Thiên Nhã, ta biết ngươi nhất thời không tiếp thụ được, vừa rồi phụ thân đã bàn giao hậu sự lại cho ta." Tiêu Cửu Thành ưu sầu nói.
"Ta không tin, đây không phải là sự thật, các ngươi gạt ta, đúng không?" Mặt Thiên Nhã đỏ lên, nàng hiện tại muốn lập tức gặp phụ thân để chứng thực chuyện này tuyệt đối không phải là sự thật. Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã quay người chạy ngược lại, tốc độ nhanh đến nỗi Tiêu Cửu Thành đuổi theo không kịp.
Thiên Nhã quay lại, muốn lần nữa vào tẩm cung Trương quý phi thì bị thị vệ ngăn lại.
"Trưởng công chúa điện hạ, bệ hạ đã ngủ, không muốn gặp bất kỳ ai." Thị vệ cung kính nói.
"Ai dám ngăn cản ta?" Thiên Nhã rút đao từ bên hông thị vệ ra, chỉ vào thị vệ nói.
Cả hoàng cung đều biết Trưởng công chúa được sủng ái, thị vệ đương nhiên không dám cản Thiên Nhã, liền lui ra, Thiên Nhã trực tiếp đi vào tẩm cung quý phi.
Lúc đi vào tới, nàng thấy Độc Cô Tấn đang nằm sấp ở trên giường, Trương Tố Hoa đang rắc thuốc bột lên chỗ nhọt độc, Độc Cô Tấn đau đến toàn thân đổ mồ hôi.
Thiên Nhã nhìn nhọt độc trên lưng phụ thân đã bắt đầu hoại tử, nước mắt nàng lả tả rơi xuống, nhất là nhìn phụ thân đang cắn một cuộn vải trắng, thân thể toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên là đau cực kỳ. Đường đường là đại tướng quân, hiện tại Cửu Ngũ Chí Tôn, đương nhiên Độc Cô Tấn không nguyện ý khuất phục đau đớn. "Trưởng công chúa…" Trương Tố Hoa không ngờ Thiên Nhã xông vào nên kinh ngạc kêu lên.
Độc Cô Tấn nghe thấy ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Nhã, thấy Thiên Nhã rơi nước mắt liền biết không thể dối gạt được.
"Sao lại có thể như vậy?" Thiên Nhã ngồi quỳ xuống bên cạnh Độc Cô Tấn.
"Thiên Nhã đừng khóc." Từ nhỏ Thiên Nhã không phải là nữ hài thích khóc, bây giờ người đầy nước mắt, Độc Cô Tấn làm sao không đau lòng.
"Sao lại có thể như vậy?" Thiên Nhã không tin, không ngừng hỏi câu nói này.
Tiêu Cửu Thành theo sau nhìn Thiên Nhã khóc đến bất lực, không khỏi đỏ mắt theo.
——
Tác giả có lời muốn nói: Ta cũng không biết nói gì, yên lặng bỏ chạy..