"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư đang tắm rửa bên trong." Tiểu Cẩm ngăn cản Tiêu Nghệ Tuyền đang muốn đi vào phòng của Tiêu Cửu Thành.
"Chỉ có nàng mới lắm trò kỳ lạ thế thôi, chúng ta đều là nữ tử, lại còn là tỷ muội ruột, có quan hệ gì cơ chứ. Lúc nãy ở ngoài ta thấy nàng và Độc Cô Thiên Nhã có chút khách khí nào đâu…" Đêm nay Tiêu Nghệ Tuyền uống nhiều rượu nên ý thức bắt đầu hỗn loạn, tuy rằng nhờ có Lý Quân Hạo giúp nàng chơi tửu lệnh, không để nàng bị thua quá nhiều nhưng vì tâm tình tốt nên cũng uống không ít.
"Nhị tiểu thư.." Tiểu Cẩm lâm vào tình huống khó xử, hơn nữa thấy Tiêu Nghệ Tuyền đang có men say trong người nên càng khó ngăn nàng lại, chỉ có thể để Tiêu Nghệ Tuyền đi vào.
Lúc Tiêu Nghệ Tuyền bước vào, Tiêu Cửu Thành đang mặc quần áo. Khi nàng vừa nghe thấy thanh âm của nhị tỷ, đã vội đứng lên mặc y phục rồi. "Tiểu muội…" Tiêu Nghệ Tuyền phấn khởi hô, nàng cảm thấy Lý Quân Hạo kia rất tốt, rất xứng đôi với tiểu muội nhà nàng, trai tài gái sắc, trời cao tác hợp, khó có thể không cao hứng vì tiểu muội.
"Ngươi say rượu?" Tiêu Cửu Thành khẽ cau mày hỏi. Vốn Tiêu Nghệ Tuyền tự tiện xông vào đã khiến nàng không vui, bây giờ lại còn say khướt, chắc chắn sáng mai mẫu thân sẽ trách cứ. Nói đến người của Tiêu Gia, đa số đều thiên về tính tình trầm ổn kín đáo, chỉ riêng có nhị tỷ hay giao lưu bên ngoài, thích náo nhiệt ầm ĩ.
"Không có, chỉ là thấy vui thôi. Ta thấy Lý Quân Hạo được đó, lúc chơi tửu lệnh không có người nào có thể thắng được hắn, nếu ngươi gả cho hắn thì nhị tỷ vô cùng vô cùng tán thành…" Tiêu Nghệ Tuyền còn chưa nói xong đã bị Tiêu Cửu Thành che miệng lại. "Nhị tỷ, tỷ nói lời này không sợ người khác nghe được à?" Muốn kết hôn hay không Lý Quân Hạo không thể làm chủ được. Hơn nữa đừng nói việc kết hôn, cho dù chỉ sơ ý nhắc đến chuyện tình mà để người ngoài nghe thấy, xem như bản thân nàng và Lý Quân Hạo tự trao tự nhận, không cần mai mối ấy chính là điều tối kỵ đối với nữ tử. Danh tiết nữ tử trọng yếu biết bao nhiêu, nàng không thể không nhắc nhở nhị tỷ không biết chừng mực này của nàng.
"Không sao đâu, Lý Quân Hạo yêu thích ngươi như vậy, nhất định sẽ cưới ngươi." Tiêu Nghệ Tuyền cũng tự giác được bản thân nói quá lớn, mau chóng hạ giọng.
"Cho dù Lý Quân Hạo yêu thích ta thì làm sao, chuyện chung thân của hắn tự hắn cũng không quyết định được, phải xem ý tứ của Ngô Vương." Tiêu Cửu Thành nghĩ nếu Ngô Vương phủ thật sự có ý định kết thân, lẽ ra tại tiệc mừng thọ phải ngỏ lời mới là thời cơ tốt nhất, nhưng hiển nhiên Ngô Vương không có ý này. "Cửu Thành nhà chúng ta đương nhiên xứng đôi với chức danh thế tử của hắn, còn có gì mà không hài lòng, ta không tin toàn thành này có nữ tử nào ưu tú hơn ngươi. Ngô Vương kia không thể không hài lòng mối hôn sự này." Tiêu Nghệ Tuyền đương nhiên bao che, ở trong mắt nàng, người muội muội này còn ưu tú hơn đại tỷ của nàng. Đại tỷ đã gả cho Lý Kính, trưởng tử đích tôn nhà hộ quốc công, nên nếu tiểu muội gả cho Ngô Vương thế tử thì có gì không xứng? Tuy Ngô Vương là phiên vương nhưng hoàng thượng đông huynh đệ, Ngô Vương lại không được sủng ái, đất phong cũng nhỏ, so với nhà hộ quốc công vốn quan hệ rất tốt với hoàng thượng, Ngô Vương làm sao sánh được.
"Việc hôn nhân trước giờ cho phụ mẫu định đoạt, nhị tỷ không cần lo lắng vấn đề này. Không bằng nhị tỷ cứ lưu ý xem công tử nhà ai ưu tú, nếu nhân phẩm gia thế ngang bằng thì báo với phụ mẫu. Cửu Thành mới mười lăm, vẫn muốn ở nhà thêm hai ba năm nữa, không muốn lập gia đình sớm." Tiêu Cửu Thành vẫn không hề để tâm đến việc hôn sự của mình. Không hiểu sao mấy ngày nay không chỉ mình nhị tỷ để ý việc thành thân của mình, ngay cả Thiên Nhã cũng xen vào, rõ ràng các nàng ấy đều lớn hơn mình hai tuổi, càng phải quan tâm việc hôn sự của bản thân hơn chứ. "Ta chỉ sợ ngươi bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, Lý Quân Hạo nay đã mười chín tuổi, là trong độ tuổi thành thân, nếu đợi thêm hai ba năm nữa đã là hai mươi, nào có ai đón dâu trễ như thế, nói sao cũng phải thành gia lập thất trước mới đúng." Tiêu Nghệ Tuyền nghĩ nếu tiểu muội vừa ý mối hôn sự này thì nên quyết định sớm mới tốt.
"Nhị tỷ, chẳng lẽ không phải Lý Quân Hạo thì ta không thể gả? Ta vẫn cảm thấy hai mươi tuổi thành thân vẫn không muộn." Tiêu Cửu Thành không thích nhị tỷ cứ gán ghép nàng với Lý Quân Hạo.
"Lẽ nào ngươi đã có người trong lòng? Là ai?" Tiêu Nghệ Tuyền nghe vậy liền kinh hãi, vội vàng hỏi.
"Nhị tỷ, ngươi không nên hiểu nhầm lời ta nói, việc thành thân ta thật sự không vội!" Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa đẩy Tiêu Nghệ Tuyền ra ngoài.
"Vậy không nói chuyện Lý Quân Hạo nữa, nói qua Độc Cô Thiên Nhã đi." Tiêu Nghệ Tuyền vừa nghĩ đến việc tiểu muội giao hảo với Độc Cô Thiên Nhã, trong lòng cảm thấy không thoải mái. "Thiên Nhã làm sao?" Tiêu Cửu Thành vừa nghe thấy tên Độc Cô Thiên Nhã thì không đẩy Tiêu Nghệ Tuyền nữa.
"Vì sao ngươi cứ tiếp cận với Thiên Nhã vậy?" Tiêu Nghệ Tuyền bất mãn hỏi.
"Nàng là ân nhân cứu mạng của ta." Tiêu Cửu Thành trả lời như đây là chuyện đương nhiên.
"Thôi đi, lúc đó Lý Quân Hạo cũng cưỡi ngựa đến mà, cho dù nàng ta không cứu thì cũng có Lý Quân Hạo cứu ngươi. Là ngươi tình nguyện thân cận nàng, nhưng chưa chắc người ta đã chào đón ngươi." Thật sự Tiêu Nghệ Tuyền không vui khi thấy tiểu muội muốn giao hảo với Độc Cô Thiên Nhã nhưng dáng vẻ nàng ta vẫn cao cao tại thượng bất cần.
"Ta chỉ cần biết Thiên Nhã đã cứu ta." Tiêu Cửu Thành cố chấp nói, nàng chỉ căn cứ vào thực tế.
"Ngươi, lắm lúc thật quá cố chấp, Thiên Nhã rất đáng ghét, mấy tỷ muội kia của ta cũng không thích nàng ta…" Nếu như Cửu Thành thân thiết với Thiên Nhã, mấy người bạn tâm giao của nàng cũng sẽ bài xích Cửu Thành, nàng không muốn tiểu muội của mình vì Thiên Nhã mà bị cô lập. Đây là một nhóm tiểu nữ tử bao gồm các tiểu thư đang chờ gả, nói chung cũng không có việc lớn gì, cứ hai ba người sẽ lập thành một nhóm, riêng nhóm của Tiêu Nghệ Tuyền là lớn nhất, mấy tiểu cô nương gia nhập rất nhiều. "Họ muốn chán ghét Thiên Nhã là chuyện của họ, Thiên Nhã là ân nhân cứu mạng của ta, ta tình nguyện giao hảo với nàng." Tiêu Cửu Thành còn lâu mới thèm để ý đến mấy người kia, vốn nàng cũng không thích chơi cùng những người này, họ đều là bạn của nhị tỷ. Thường ngày nhị tỷ kéo nàng vào các mối quan hệ này nên nàng mới không thể không chấp nhận bọn họ. Đối với Tiêu Cửu Thành mà nói, những người kia rất vô vị, không bằng một ngón tay Thiên Nhã.
"Tiểu muội…" Tiêu Nghệ Tuyền còn định nói thêm thì bị Tiêu Cửu Thành cắt đứt.
"Tỷ tỷ, ta mệt rồi muốn đi ngủ, những việc này ngươi đừng bận tâm." Nói xong Tiêu Cửu Thành tiếp tục đẩy Tiêu Nghệ Tuyền ra ngoài.
Tiêu Nghệ Tuyền bị đẩy ra khỏi phòng Tiêu Cửu Thành thì khá giận dỗi, nàng cảm thấy tiểu muội bởi vì Thiên Nhã mới xa lạ với mình như thế. Vừa kết thúc tửu lệnh, Lý Quân Hạo lập tức đến phòng khách Tiêu phủ sắp xếp để tìm Ngô Vương.
"Phụ vương, người ngủ chưa?" Lý Quân Hạo gõ cửa hỏi.
Ngô Vương mở cửa ra, Lý Quân Hạo bước vào.
"Đã trễ rồi có chuyện gì không?" Kỳ thực Ngô Vương có thể đoán được đại khái ý đồ của nhi tử đến đây.
"Phụ vương, không phải chúng ta đã nói sẽ đến Tiêu phủ cầu thân sao? Vừa nãy ở tiệc mừng thọ sao phụ vương không đề cập đến?" Lý Quân Hạo hỏi.
"Trước khi đến đây đúng là ta có ý cùng Tiêu phủ kết thân, nhưng sau khi phụ vương ở đây đã thay đổi chủ ý, ta thấy chúng ta nên có lựa chọn tốt hơn." Ngô Vương càng nghĩ càng thấy cùng Độc Cô phủ kết thân mới là chuyện không thể tốt hơn.
"Ý phụ vương ám chỉ Độc Cô Thiên Nhã?" Linh cảm không lành của Lý Quân Hạo quả nhiên đã biến thành sự thật. "Ta đã chứng thực được chuyện Độc Cô Tấn vô cùng sủng ái Độc Cô Thiên Nhã. Hơn nữa y chỉ có độc nhất một nhi nữ, còn nắm trọng binh trong tay, quản lý chín thành so với đất phong của Ngô Vương phủ còn lớn hơn nhiều. Nếu có thể trở thành thông gia, ngày sau ắt sẽ có tác dụng lớn." Ngô Vương tràn đầy dã tâm nói. Mỗi một hoàng tử có ai không có lòng trở thành thiên tử, tâm tư che giấu trong lòng chỉ chờ một thời cơ thích hợp sẽ vùng vẫy thoát ra.
"Nhưng hài nhi yêu thích Tiêu Cửu Thành, nếu trở thành thông gia với Tiêu phủ cũng là trăm lợi vô hại." Lý Quân Hạo đương nhiên hiểu được lợi hại trong các mối quan hệ. Hắn biết phụ thân có hùng tâm, mình cũng có tráng chí, nhưng trong lòng hắn chỉ muốn hướng tới Tiêu Cửu Thành, nàng phải là nương tử của hắn.
"Nam nhi chí tại thiên hạ, nếu đã đoạt được thiên hạ thì sợ gì không chiếm được nữ nhân, tuyệt đối không được ảnh hưởng bởi chuyện nhi nữ thường tình." Ngô Vương đáp. Thiếu niên khó tránh khỏi đa tình, nhưng một nữ nhân làm sao so sánh với cả thiên hạ này, cho dù chỉ là một tòa thành cũng không sánh được. "Những gì phụ vương nói hài nhi đều hiểu, nhưng mà cưới Tiêu Cửu Thành làm vợ là tâm nguyện của hài nhi, thỉnh xin phụ vương tác thành." Cưới Tiêu Cửu Thành làm vợ là chấp niệm vượt qua dã tâm của Lý Quân Hạo.
"Hôn sự của ngươi do bản vương định đoạt, ngươi đừng để bản vương thất vọng. Chuyện trên thế gian này có được ắt có mất, nếu ngươi không bỏ được mỹ sắc thì làm sao đoạt được quyền thế, ngươi cam tâm từ bỏ quyền thế sao?" Ngô Vương nhíu mày hỏi.
"Hài nhi hiểu rồi." Trong lòng Lý Quân Hạo vô cùng xoắn xuýt, đương nhiên hắn biết nếu thành thân cùng Độc Cô Thiên Nhã thì càng có trợ lực tốt hơn từ Độc Cô gia, nhưng mà trong lòng hắn không nỡ bỏ Tiêu Cửu Thành.
"Ngươi là một nhân tài, tìm cơ hội tiếp xúc Độc Cô Thiên Nhã nhiều một chút, làm cho nàng yêu thích ngươi. Sau đó ta sẽ tìm thời cơ tự mình đến Độc Cô phủ cần thân." Ngô Vương Lý Kha giao phó. "Hài nhi đã biết phải làm thế nào." Lý Quân Hạo không thể không trả lời như vậy, trong lòng hắn hy vọng biết bao nhiêu Độc Cô Thiên Nhã chưa từng xuất hiện, nếu nàng ta không xuất hiện thì chuyện hắn và Tiêu Cửu Thành sẽ không xảy ra biến cố.
"Tốt, ta biết ngươi là một người minh bạch." Ngô Vương biết Lý Quân Hạo là người phân được nặng nhẹ, nhi tử của hắn là người làm được chuyện lớn.
"Đêm đã khuya, hài tử không quấy rầy phụ vương nghỉ ngơi nữa." Lý Quân Hạo biết ý của phụ thân đã quyết, hắn có nói gì thêm nữa cũng không thay đổi được.
Lý Quân Hạo rời khỏi phòng của Ngô Vương, tâm tình uất ức dù về phòng cũng không ngủ được, liền đi đến hậu viện. Hắn không tự chủ đi đến viện tử của Tiêu Cửu Thành, trước đó Tiêu Cửu Thành dắt Độc Cô Thiên Nhã về phòng thoa thuốc, hắn từng để ý nên biết phòng nàng ở đâu. Nhìn ánh nến trong phòng vẫn còn chưa tắt, có lẽ người bên trong vẫn còn chưa ngủ, hắn liền lấy tiêu ra thổi lên một khúc hướng về phòng của Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành vừa chuẩn bị tắt nến đi ngủ liền nghe thấy tiếng tiêu. Nàng chăm chú lắng nghe, chỉ thấy trong thanh âm có tâm ý tương tư, còn có cảm giác uất ức nghẹn ngào. Thầm nghĩ vì sao trong tiếng tiêu lại có cảm giác ấm ức, ắt hẳn cũng giống như suy đoán của nàng lúc trước, Ngô Vương không có ý muốn kết thân với Tiêu phủ. Xem ra việc nàng và Lý Quân Hạo kết hôn là tuyệt đối không thể, nếu đã vậy thì đường ngươi ngươi đi, đường ta ta đi, Lý Quân Hạo còn dùng tiếng tiêu bày tỏ nỗi lòng làm gì, chẳng hợp thời tí nào. Tiêu Cửu Thành đối với hành vi này của Lý Quân Hạo càng thêm phiền chán, nàng cảm thấy tiếng tiêu này quấy rối lòng người liền lập tức thổi tắt nến trong phòng mình. Nàng nghĩ Lý Quân Hạo nếu như thức thời, sau khi thấy mình tắt đèn hẳn sẽ ngừng thổi tiêu. Lý Quân Hạo thấy ánh sáng trong phòng phụt tắt, xem ra trước đây Cửu Thành đối với mình dù không tính có lòng nhưng cũng không đến nỗi lạnh nhạt, nay rõ ràng thái độ của Cửu Thành với mình không còn như trước, lãnh đạm hơn nhiều. Hắn nghĩ đêm nay phụ thân không đề cập đến chuyện cầu thân, chiếu theo sự thông tuệ của Tiêu Cửu Thành chắc cũng hiểu được đại khái, nàng thấy hắn thất tín nên mới càng cố ý lạnh nhạt, càng nghĩ càng thấy phiền lòng.
Quả nhiên sau khi Tiêu Cửu Thành tắt nến, Lý Quân Hạo cũng không biểu diễn nữa, xoay người trở về phòng. Lúc rời đi đụng phải Tiêu Nghệ Tuyền đang ở gần đó, nàng cũng ngầm trộm nghe thấy tiếng tiêu nên mới đi ra, chỉ có điều không dám hiện thân. Nàng cho rằng muội muội nghe thấy tiếng tiêu sẽ đi ra ước hẹn, không ngờ muội muội không những không đi còn tắt nến, nhìn dáng vẻ Lý Quân Hạo tràn đầy mất mác, không hiểu sao nàng có chút đau lòng.