Ánh trăng nửa đêm lọt qua khe hở rèm cửa sổ, giống như lưỡi dao sắc bén để lại một dải sáng trắng trên sàn nhà tối màu.
Cửa phòng tắm chợt mở, hơi nước ẩm ướt tràn ra, tiếng bước chân vang lên trong căn phòng trống trải, đôi dép da thật dừng lại trước cửa sổ, bàn tay to lớn nắm lấy tấm rèm dày nặng, kéo mạnh một cái, ánh trăng và dải sáng trắng trên sàn nhà cùng nhau biến mất.
Căn phòng chìm trong bóng tối.
Tiếng đè nén vang lên từ hướng ghế sofa da thật, chắc là có người ngồi xuống.
Người đó hình như rất thích nghi và hưởng thụ loại bóng tối này, bị bao bọc lâu ngày, dường như đã hòa tan với nó.
Ánh sáng xuất hiện trở lại trong phòng là từ chiếc laptop đặt trên đùi.
Vùng sáng hình chữ nhật chiếu lên khuôn mặt góc cạnh. Trút đi vẻ ôn hoà, giờ đây khuôn mặt đó rõ ràng lộ ra cảm giác xâm lược hiếm thấy. Mái tóc ẩm ướt rũ xuống được vuốt ra sau, đôi mắt đen tuyền chứa đựng sự lơ đãng và sắc bén không hề che giấu, khóe miệng hơi cong, độ cong vừa phải giải thích chính xác thế nào là lạnh lùng.
Đó là Phàn Tiêu, một Phàn Tiêu không thường thấy.
Hắn hơi cụp mắt, nhìn vào màn hình máy tính phía trước.
Ánh sáng màn hình dần dần yếu đi, cuối cùng tắt hẳn, nhưng ngay sau đó lại bị ngón tay ấn sáng lần nữa. Sau ba lần lặp lại như vậy, người đàn ông trước máy tính mới giống như đã hạ quyết tâm cực lớn, vươn tay nhấn nút phát.
Hình ảnh âm u trên màn hình bắt đầu chuyển động...
Tiếng thở dốc nặng nề đột nhiên phát ra từ máy tính, âm thanh từng bị gió tối thổi tan, nay lại lan tỏa trong căn phòng tĩnh lặng, từng chút một chìm vào bóng tối xung quanh, như thêm một lớp quyến rũ từ đêm tối.
Góc quay của camera hành trình chỉ có thể ghi lại nửa thân người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, nhưng rõ ràng hơn so với lúc Phàn Tiêu nhìn thấy.
Người đàn ông ngửa cằm, vẽ ra đường cong gợi cảm. Trên cổ hình như có mồ hôi, hơi phản chiếu ánh sáng. Yết hầu nhô ra theo tiếng thở dốc di chuyển không ngừng. Một cánh tay đang sục mạnh, sức mạnh và tốc độ đủ để hình dung sự nóng bức khó chịu.
Đặt ngón tay lên nút âm lượng, Phàn Tiêu điều chỉnh âm lượng lớn hơn. Tiếng rên trầm thấp khàn khàn, gợi lên cảm giác rùng mình hưng phấn.
Đôi mắt đó hẳn là mờ ảo, hàng mi kia có lẽ đọng sương, bờ môi căng cũng nên rực rỡ, còn có cơ thể khát tình, chắc chắn sẽ vô cùng nóng bỏng, nóng đến mức kinh người.
Những liên tưởng sâu sắc đã khơi dậy kích động tâm tư mà Phàn Tiêu luôn cực lực che giấu. Nhịp tim đập nhanh, máu nóng sôi trào, cảm xúc mãnh liệt bùng cháy trong lồng ngực, khiến hắn nghi ngờ có phải tối nay mình cũng uống nhầm ly rượu nâu nhạt đó không.
Sau vài lần do dự, chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo cuối cùng cũng bị kéo ra, lộ ra những đường nét cơ thể nam tính mạnh mẽ mượt mà, cơ bắp uốn lượn từ trên xuống, sức mạnh tiềm ẩn càng trở nên nguy hiểm.
Phàn Tiêu không cam lòng chửi thề "Đệt mẹ", khi cảm giác hoảng sợ chiếm lấy tâm cang, mọi lý trí đều vô tình bị vứt bỏ....
Hắn cầm lấy dục vọng của chính mình, kinh ngạc trước nhiệt độ và sức mạnh trong tay, xúc cảm mãnh liệt khiến hắn khẽ cau mày, không khỏi lại sinh ra vài phần hối hận. Không nên bị ma xui quỷ khiến mở video, không nên để người kia dụ dỗ mình lần nữa, và càng không nên cảm thấy hưng phấn dị thường như vậy.
Nhưng, sức lực trong tay hắn lại không thể kiểm soát mà ngày càng mạnh hơn. Người đàn ông trên màn ảnh dường như đau đớn tột cùng, tiếng rên rỉ không khỏi càng lúc càng thêm nặng, Phàn Tiêu nghe mà tim đập thình thịch, vô thức vươn bàn tay không rảnh rỗi kia điều chỉnh âm lượng lớn hơn, nhưng đã đạt đến mức cao nhất.
Phàn Tiêu không được thỏa mãn, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cơn giận dữ, ánh mắt càng trở nên âm trầm lãnh khốc, giống như hắn đang đặt mình trong biển lửa, ngọn lửa xanh băng thiêu đốt tất cả tội ác, cũng thiêu đốt cơ thể giả tạo của hắn từng chút từng chút một...
Phàn Tiêu nhìn vào màn hình, ánh mắt xâm lược người đàn ông trong đoạn clip. Hắn thở dốc và hơi nghiêng đầu, như muốn lần xuống dọc theo cánh tay đang chuyển động của người đàn ông. Tuy nhiên, rất nhanh hắn đã nhận ra được sự ngu ngốc của mình, đó chỉ là hình ảnh được ghi lại, không thể tự do nhìn ngắm 360 độ.
Nghĩ đến đây, Phàn Tiêu bỗng nhiên sửng sốt, điên rồi sao? Vừa rồi hắn thực sự muốn xem thứ dục vọng kia của một người đàn ông khác!
Động tác trên tay dừng lại, sống lưng Phàn Tiêu toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt đè nén cảm xúc trở nên khó đoán, hắn lấy ra một điếu thuốc, quẹt diêm châm lửa, từ từ khép áo choàng tắm lại.
Màn hình vẫn ngập tràn xuân sắc, Phàn Tiêu kẹp điếu thuốc nhìn chằm chằm, hắn trước giờ chưa từng coi trọng sắc dục, nhưng hôm nay lại không kiềm chế bản thân. Ánh mắt càng ngày càng nham hiểm, khói thuốc nuốt vào càng lúc càng nặng, hắn cảm nhận rõ ràng cơ thể mình như sắp nổ tung.
Thôi kệ đi, đấu tranh làm con mẹ gì? Cứ coi như mình đang coi phim se.x, người kia chẳng qua chỉ là một diễn viên cấp ba đang nỗ lực để cho khán giả hài lòng.
Bỏ qua gánh nặng tư tưởng, Phàn Tiêu yên tâm thoải mái, không còn chống cự niềm vui. Hắn sướng run người, cố gắng làm cho nhịp độ của tay mình đồng nhất với màn ảnh.
Khi "sướng" đến cực điểm, hắn vươn tay ra, cách màn hình dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt, cổ, ngực của người đàn ông... Hô hấp càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng nặng nề, Phàn Tiêu và người đàn ông tăng tốc cùng nhau, cùng phát ra tiếng rên gợi cảm...
Bỗng nhiên hắn nghe thấy người đàn ông trong màn hình đang ở đáy vực của dục vọng khát khao, khẽ khàng kêu lên một tiếng...
"Trăn Trăn."
Trăn Trăn!!!
Du Thư Lãng vào giây phút này lại gọi "Trăn Trăn"!