Không chỉ có nam nhân kia bị bỏng, bên cạnh còn kéo theo một cái đuôi, nam hài có làn da nhợt nhạt, nhìn thế nào cũng không ra hình dạng con người, may nhờ đôi mắt có thần mới chỉ ra hắn còn sống. Hắn vọng ra âm thanh khát cầu:" Craven, ta muốn làn da của cô ta".
"Làn da như vậy ai mà chẳng muốn đúng không? Thompson" Nam nhân được xưng là Craven đưa ánh mắt điên loạn, vuốt nhẹ thanh đao "Bất quá so với làn da cô ta, ta càng muốn đôi tay của cô nàng hơn."
Một cái tay của hộ sĩ, khẳng định đã cứu qua không ít người, nếu không phải ảo giác, đôi tay đó tựa hồ còn phát ra thánh quang. Nếu có thể đem đôi tay đó cưa xuống, đem chúng cẩn thận chưng cất vào lọ thủy dịch.... Chỉ là nghĩ một chút, liền đem Craven kích động không thôi.
"Như vậy, Craven.....không bằng chúng ta hợp tác một chút? Ta muốn làn da của cô ta, còn ngươi thì cần đôi tay đó"
"Thật là biện pháp hay, ta cũng không có ý kiến."
Craven cùng Thompson liếc nhau, cả hai chờ đợi đối phương ra tay trước nhưng vài giây trôi qua, không ai trong bọn họ động thủ.
Khuôn mặt bị bỏng của Craven nhăn lại, mất kiên nhẫn nói:"Thompson, ngươi vì sao lại không động thủ?"
"Ngươi chẳng phải cũng không có động thủ sao?" Thompson lắc lắc đuôi phía sau, nói một lời liền hợp tình hợp lí.
"Kiến nghị là ngươi đưa ra trước, ngươi đương nhiên nên động trước."
"Nhưng mà ta đề nghị ngươi lại tán đồng, lại so với ta ngươi càng lão làng hơn, lí nào lại để ta đánh trước."
Bầu không khí liền trở nên tịch mịch, sau một giây cả hai lại liếc nhau, quỷ quái cùng nói:"Vậy chúng ta cùng nhau giết cô ta đi."
Cả hai thống nhất ý kiến, cùng tiến về nữ nhân phía trước vài thước.
Lại vài giây trôi qua.....=.=
"Thompson, ngươi vì cái gì lại còn không có động nữa?" Mặt Craven lúc này chả khác gì đít nổi nói.
Thompson cũng hỏi: "Craven, ngươi cũng vì cái gì không chịu động thủ?"
"Ta đang đợi ngươi cùng ta lao ra ngoài đây."
"Ta cũng đang đợi ngươi cùng ta lao ra ngoài đây."
"Đúng vậy, Thompson." Craven sửa sửa lại cái áo rách rưới của mình, nhìn vào nữ nhân còn không phát hiện cái gì phía trước nói:"Kia chỉ là một nhân loại yếu đuối mà thôi, chúng ta có cái gì mà phải sợ chứ!"
"Chúng ta sao lại phải sợ chứ!" Thompson cắm chặt móng vuốt vào lòng bàn tay mà nói:"Đi vào cái thị trấn này, con người đều là tế phẩm, chúng ta không làm thì cũng đâu đảm bảo chúng sẽ thoát khỏi đây được, không bằng nhẹ nhàng giải quyết những con người ích kỉ ngu xuẩn đó, cũng giải quyết luôn cô gái nhỏ cực mê người này."
"Nga.... thì ra ngươi cảm thấy cô ta cũng mê người sao~~" Craven thâm ý mà nhại lại.
Thompson như bị đụng đến vảy ngược mà run lên một cái, liền bổ sung thêm một câu: "Ta chỉ là nói da cô ta thật mê người thôi, ngươi không cần phải xuyên tạc lại ý tứ của ta thế chứ."
Đúng lúc này, "Bang" một tiếng, ở phía trước có một cô bé vướng phải khúc gỗ mà té ngã.
Craven thâm ý nói: "Thompson, nhìn xem, cơ hội của ngươi đến rồi kia~~, khi mà thục nữ đang gặp nạn, thân sĩ nên làm cái gì."
Bên kia, Tô Mộc quỳ rạp trên mặt đất, vất vả từ từ trên mặt đất muốn chống dậy. Nhưng trong tầm mắt của cô lại xuất hiện nhiều thêm một bàn tay.
Một con.... Tràn đầy vết sẹo bỏng, lại còn có sáu cái ngón tay.