Cho nên, Quý Bắc Lưu chỉ có thể vì chính mình tiếp tục nói, ngữ khí của hắn không quá tốt, đang muốn nói gì đó, lại thấy cô hơi nhíu mày giật giật đầu, biểu tình có chút khó chịu, thoạt nhìn, hẳn là hắn niết đau cằm cô.
Thật tốt.
Quý Bắc Lưu có cảm giác chính mình rốt cuộc hòa một ván, hai lần gặp mặt trước, đều là hắn bị cô làm cho không biết làm sao, nổi trận lôi đình, nay rốt cuộc cũng có thể làm cô khó chịu một lần.
Quý đại tổng tài thực vừa lòng, nhưng mà, tay nhéo cằm cô của hắn lại thả xuống, tâm tình hắn tốt một chút, nói: "Nữ nhân, ngươi chờ xem, ta sẽ đánh bại ngươi."
"Ngươi có thể không cần kêu ta là nữ nhân nữ nhân được không......" tay Tô Mộc bị hắn bắt lấy, tránh không ra, cô bất mãn, "Ta có tên."
Hắn không cần nghĩ đã thay đổi xưng hô, "Giống cái......"
Mí mắt Tô Mộc nhảy dựng, "Thôi, ngươi cứ kêu ta là Thôn Hoa đi."
" Ở đâu ra nhiều yêu cầu như vậy?" Quý Bắc Lưu khó chịu hừ lạnh một tiếng, "Thôn Hoa, ngươi nghe rõ cho ta, ta muốn cho cả thế giới đều biết......"
"Ngươi nhận thầu cái ao cá này?" Tô Mộc không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của hắn, tự hỏi làm sao để có thể đào tẩu từ trong tay tên bị bệnh tâm thần này.
Quý Bắc Lưu không vui nhíu mày, "Ao cá nào? Ta muốn cho cả thế giới đều biết, ngươi là bại tướng dưới tay ta!"
"Ta biết, ta biết......" Tô Mộc bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn cho ta trở thành bại tướng dưới tay ngươi phải không? Ta đứng bất động, cho ngươi tới đánh ta được chưa?"
Ngữ khí này của cô, quả thực chính là đang thương hại một bệnh nhân tâm thần.
"Rất tốt, ngươi còn giác ngộ được rằng đắc tội thì phải gánh vác hậu quả tương ứng."
Quý Bắc Lưu rốt cuộc buông tay cô ra, Tô Mộc cũng ngoan ngoãn đứng tại chỗ bất động, cô liền chờ bị tên bệnh tâm thần này giết một lần, như vậy về sau hắn liền không cần lại đến dây dưa với cô nữa.
Chỉ thấy trong tay Quý Bắc Lưu xuất hiện một thanh trường kiếm, Tô Mộc nhắm mắt lại, cô nghĩ, cũng không biết NPC có thể cảm thấy đau hay không, nếu có, cô nhất định sẽ hối hận tại sao chính mình lại đứng để cho người khác cơ hội giết mình.
Bạch y công tử dáng người cao dài, tay cầm trường kiếm, mặt như sương lạnh, khí chất cao lãnh, phảng phất như tiên nhân vô dục vô cầu.
So với hắn, vóc dáng không cao như Tô Mộc liền có vẻ nhỏ bé giống như bụi bậm.
Lương Lương nhịn không được đứng ra nói: "Cậu, trong trò chơi mỗi NPC đều là do số liệu tạo thành, khi NPC bị giết, số hiệu sẽ một lần nữa biên soạn một đoạn số liệu để đổi mới NPC tử vong, đặc điểm lớn nhất của trí năng giả thiết chính là NPC sẽ căn cứ trải qua khác nhau để suy diễn ra tính cách khác nhau, từ đó bọn họ đối đãi cùng một người chơi trước và sau có thể sẽ có khác biệt."
Tay Quý Bắc Lưu cầm kiếm khựng một chút, hắn mắt lạnh nhìn về phía Lương Lương, "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ách...... Cháu muốn nói......" Bị Quý Bắc Lưu mắt lạnh nhìn qua, Lương Lương lại lúng túng, hắn lấy lòng cười nói: "Thôn hoa này sau khi chết, rất mau sẽ tại chỗ này đổi mới một Thôn Hoa khác, chẳng qua hai Thôn Hoa này...... Không thể xem như một cái Thôn Hoa."
Câu này nói có chút quanh co, nói khái quát, đó chính là lại đổi mới NPC lần nữa, không nhất định sẽ là NPC có tính cách lúc trước. Lương Lương lại lui ra phía sau một bước, cười nói: "Đương nhiên, nói không chắc Thôn Hoa sau khi đổi mới liền sẽ không chọc người chán ghét như vậy, cho nên cháu vẫn ủng hộ mọi hành vi của cậu!"
Lời cậu là chân lý, Lương Lương đem câu nói không tính là chân lý này biểu diễn nhuần nhuyễn vô cùng.
Tô Mộc nghe hiểu Lương Lương nói, nói cách khác, cô sau khi "Đã chết", nói không chừng chính là thật sự chết, vậy thì cô có thể thoát ly khỏi thế giới này rồi!