" Cứ coi đây là hôn môi đi chúng ta bắt đầu từ giờ sẽ là anh em tốt."
Hả?
Vừa rồi cô mới nói cái gì mà muốn gần gũi với hắn, như thế nào bỗng nhiên lại biến thành anh em!?
Sắc mặt Tô Bạch trầm xuống.
" Anh tốt nhất nên trốn ở chỗ này, còn em sẽ dụ tên sát nhân kia ra chỗ khác." Tô Mộc nói xong, cũng không đợi Tô Bạch trả lời, xoay người liền chạy đi ra ngoài.
Chỉ còn một mình Tô Bạch, hắn vẫn trầm mặc ngồi đấy không nói một lời.
Tô Mộc chạy một mình trên đường, như cô mong muốn, âm thanh cưa điện đang gào thét ở đằng sau chứng tỏ cái tên sát nhân kia đang điên
cuồng đuổi theo cô, nói cách khác, cái tên sát nhân kia không có phát hiện ra chỗ Tô Bạch đang trốn, việc này tốt xấu gì cũng làm cô an tâm hơn một ít.
Đứa trẻ ta đặt trong tủ lạnh:【 Tiểu Hung gặp được nguy hiểm đều không
quên liều một phen, thật là chả hoạt bát đáng yêu tí nào.】
"Vậy cũng không phải là?" Tô Mộc hừ hừ nói: "Chọc ghẹo xong liền chạy, khiến hắn kích thích, ngay cả ta hiện tại chạy trốn đều cảm thấy đặc biệt có sức lực!"
Nhưng dù cô nói chuyện có tràn đầy hống hách, vênh váo như thế nào thì cũng không thể che dấu hiện tại ở dưới đáy lòng cô đang rất khủng hoảng, lo sợ. Sau lưng, tiếng gào thét của chiếc cưa điện càng ngày càng gần.
Không thể phủ nhận, tự mình chủ động đứng ra làm mồi nhử dẫn địch nhân, chắc chắn cô đã bị tên Tô Bạch kia mê hoặc, đúng là chữ sắc đội trên đầu có một cây đao, những lời này dùng để hình dung cô hiện tại thật
là tuyệt đối không có sai.
Theo lý mà nói, cô chỉ cần mặc kệ Tô Bạch sống chết, muốn tự mình trốn thì cực kì dễ dàng, nhưng mà cũng không biết đầu cô bị chập phải dây thần kinh nào mà lại sợ hắn xảy ra chuyện cơ chứ!
Tô Mộc chợt dừng lại bước chân, cô thắc mắc, "Chẳng lẽ ta...... Thật sự coi trọng hắn sao?"( Editor: chạy đi bà nội, sát nhân đuổi phía sau mà vẫn còn dừng lại để thắc mắc)
Tô Mộc mải chìm vào suy nghĩ của mình, bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bắt lấy tay cô chạy tiếp, Tô Mộc lấy lại tinh thần, cô bị lôi một lèo tới một cây đại thụ thì mới dừng lại.
Một cô bé tầm bảy tám tuổi ngẩng đầu lên nói:"Đại trượng phu ですよね?"
Ơ, Nhật ngữ?
Tô Mộc cúi đầu nhìn cô bé, tóc cô bé màu đen lại còn rất dài và thẳng nữa, cô bé để mái bằng để lộ đôi mắt to tròn, miệng nhỏ phiếm hồng, nhìn rất mực đáng yêu, cô bé mặc một thân áo đồng phục của trường tiểu
học, trong tay còn ôm một con búp bê Pháp mặc váy hồng.
Thấy vậy cô ấp úng nói:"Tôi.... Tôi.... Tiếng Nhật tôi không biết nhiều lắm......" nói đúng hơn là cô chỉ biết mấy từ đơn giản như "Yamete (đừng
mà)", "Onichan", "Hayaku (nhanh một chút)", "Ikuyo (em "tới")"...... ( Editor: thế
thì có khác gì là không biết đâu bà chị -_-)
Khụ khụ, đương nhiên, cái này là cô học từ con nhỏ bạn, cô chỉ học mót
mấy từ thôi. Còn con bạn cô thì tiếng Nhật tốt vô cùng.
"Chị...... Không phải người Nhật Bản?" Tiểu loli đổi thành tiếng Anh tiêu chuẩn.
Tô Mộc nhẹ nhàng thở ra, cô gật gật đầu, "Tôi không phải người Nhật Bản, đúng rồi, nơi này rất nguy hiểm, có cái tên cuồng sát ở gần đây,
em vẫn mau đi tìm chỗ trốn đi."
"Chị, chị không cần phải sợ."
Tiểu loli vừa mới nói xong một câu, cách đó không xa trên đường phố xuất hiện một tên cầm cưa điện, đó là dáng của một nam nhân, trên mặt thì lại đeo chiếc mặt nạ chú hề nhìn vô cùng ma quái.