Khi Ngải Sâm quay đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia lạnh băng giống như muốn đông lạnh hắn ngay lập tức vậy.
Ngải Sâm chà xát cánh tay, tự giác lui về phía sau muốn tìm nơi ẩn nấp, lúc này mới nói: "Vậy, chúng ta có cần ra ngoài tìm đồ ăn không?"
Mạc Vân Quả gật đầu, dẫn đầu đi ra sơn động, Ngải Sâm chạy theo sau.
Mà khi hai người mới rời đi, có hai giống cái nhỏ lén lúc vào trong sơn động của bọn họ, lấy mỗi thứ một ít làm mẫu, như vậy họ mới có thể tìm chính xác được.
Lúc này, đại đa số người trong tộc đã đi ra ngoài, chỉ để lại số ít thật sự là đi không được.
Bọn họ nhìn thấy Mạc Vân Quả và Ngải Sâm đi ra, ánh mắt như muốn dính lên hai người họ vậy, cho đến khi hai người ra khỏi bộ lạc, mới khó khăn lắm thu hồi tầm mắt.
Mạc Vân Quả để Ngải Sâm mang theo mình vào sâu trong rừng rậm một chút, có lẽ nơi đó còn có nhiều đồ ăn hơn, lại bị Ngải Sâm cự tuyệt.
Lúc này, hai người đang đứng giáp danh rừng rậm, bốn mắt nhìn nhau.
Mạc Vân Quả nhìn thú nhân nhát gan trước mắt, cả người lạnh lẽo gấp mấy lần.
Ngải Sâm tuy rằng sợ hãi Mạc Vân Quả, nhưng ngược lại với chuyện không vào trong rừng rậm lại rất kiên trì.
"Sợ hãi?" Mạc Vân Quả biết rõ còn cố hỏi, cô đi lên phía trước một bước, cố ý đi vào bên trong cánh rừng.
Ngải Sâm vội vàng ngăn Mạc Vân Quả lại, trên mặt mang theo sợ hãi rõ ràng, "Không cần đi!"