Đi vào thế giới này gặp lại tiểu Quả Quả, đây là cơ hội tôi mong cầu từ lâu.
Tôi có thể mất đi tất cả vật sở hữu, nhưng tôi không thể mất đi tiểu Quả Quả.
Chẳng sợ, tôi ở trong lòng cô ấy, chỉ là một người quen thuộc từng tồn tại.
Từ trong miệng người đàn ông kia biết được quá khứ của tiểu Quả Quả, tôi vô cùng đau lòng, đau lòng đồng thời, còn mang theo vô hạn thương tiếc cùng khó hiểu.
Tôi nghĩ, nếu đổi lại là tôi, khi đã trải qua cuộc sống như vậy, định sẽ tràn ngập oán hận đối với bộ thế giới này, trở nên lãnh khốc vô tình.
Người trong thiên hạ phụ tôi, tôi cũng sẽ phụ người trong thiên hạ.
Tôi nghĩ, không chỉ có mình tôi, mà không ít người, đều sẽ trở nên hận đời, trở nên muốn hủy diệt toàn nhân loại.
Nhưng mà, tiểu Quả Quả lại bất đồng, cho dù mất đi ký ức, cô ấy vẫn như cũ khác với mọi người.
Cô ấy giống như không cách nào hiểu được vì sao lúc trước những người đó sẽ như vậy làm, cũng không hiểu những chuyện cô ấy từng trải qua.
Người đàn ông kia không nói cho tôi toàn bộ, nhưng tôi mơ hồ đoán được, thời ấu thơ của tiểu Quả Quả, nhất định không có hạnh phúc.
Tôi dùng tự chủ rất lớn mới áp được suy nghĩ muốn nói cho tiểu Quả Quả biết chân tướng, nhưng tôi cũng biết, hiện tại tiểu Quả Quả còn chưa đủ cường đại, cô ấy còn không có một viên muốn biến thành cường giả.
Cô ấy không có người muốn bảo vệ, không có chuyện muốn làm, cuộc sống với cô ấy mà nói, không có ý nghĩa.
Ừm…… Có lẽ cũng không phải không không có ý nghĩa, ít nhất cô rất thích màu hoàng kim, cũng thích ăn ăn ăn.
Tôi cùng người đàn ông kia luôn tìm một cơ hội, muốn cho tiểu Quả Quả nhà tôi có được một viên cường giả tâm.
Nhưng mà, chúng tôi lại vô cùng rõ ràng.
Muốn có được cường giả tâm, nhất định phải trải qua đau khổ.
Mà chúng tôi, luyến tiếc.
Chúng tôi, không muốn lần thứ hai thấy khuôn mặt lạnh lẽo kia, không muốn nhìn cô mất đi sinh khí.
Tôi lựa chọn thuận theo tự nhiên, cùng tiểu Quả Quả, ở thế giới này an an ổn ổn sinh hoạt.
Đây là cuộc sống bình đạm nhất, đối với tôi mà nói, cũng là cuộc sống hạnh phúc nhất.
Tôi biết, lần này sau khi rời khỏi đây, khả năng tôi được nhìn thấy tiểu Quả Quả lại mất đi một phần.
Nhưng mà, lại có quan hệ gì đâu?
Tôi đã từng có được!
Ở trong lúc tiểu Quả Quả chưa trưởng thành, tôi cần lực lượng cường đại của hắn làm hậu thuẫn.
Trở nên cường đại, vô cùng cường đại, là ý nghĩ duy nhất của tôi sau này.
Người, chỉ khi có người muốn bảo hộ, mới có thể càng cường đại hơn.
Cùng tiểu Quả Quả một đêm cuối cùng, tôi tự thân làm rất nhiều ăn ngon, thực đơn kia là tôi ngày đêm cân nhắc viết ra.
Tiểu Quả Quả rất thích, ăn sạch sẽ, rõ ràng bụng bụng đã phồng lên, cô ấy vẫn như cũ không dừng lại.
Tôi đau lòng, cũng cảm động.
Tôi cũng không có ngăn cản cô ấy làm như vậy, bởi vì tôi biết, cô ấy cố chấp sẽ không nghe ý kiến của tôi, đồng thời, cũng thuần túy không tiếp thu được việc tôi sẽ đau lòng.
Nhưng mà, tiểu Quả Quả như vậy, làm tôi càng thêm tâm động……
Tiểu Quả Quả lấy phương thức như vậy, xúc động tới tâm tôi.
Có lẽ, ngay cả chính bản thân tiểu Quả Quả cũng không phát hiện, cô ấy đã có tâm suy nghĩ vì người khác, mà tôi, may mắn trở thành người kia.
Ngày thứ hai, tôi đeo màu đỏ cà vạt, bình tĩnh rời khỏi thế giới này.
Tôi biết, cô ấy cũng rời khỏi thế giới này rồi, cái thế giới mà chúng tôi đã từng hạnh phúc sinh hoạt ở bên nhau.
Tiểu Quả Quả, tôi chờ đợi một ngày em trở nên cường đại, ở phía trước, tôi sẽ vẫn luôn bảo hộ em.
Tiểu Quả Quả, yên lặng bảo hộ em, đây là kết cục tốt nhất mà tôi nghĩ đến……