"Phốc! Ha ha ha ha! Không được, ta buồn cười chết mất! Ha ha ha ha!"
"Ha ha ha! Ta đã lăn lộn trên mặt đất!"
"Lần đầu tiên trong cuộc đời ta nhìn thấy thịt nướng có thể làm gãy răng người, nha, không đúng, là thú nhân! Ha ha ha ha ha!"
"Không được không được, ta không thể ngừng cười được nữa rồi, thú nhân này là con khỉ phái tới đậu bỉ* sao?"
*Là ngôn ngữ mạng bên TQ, ý chỉ bỉ bựa, ngu ngơ.
"Thịt nướng này này không biết cứng bao nhiêu nha! May mắn Ngải Sâm thử độc trước, nếu như để tiểu Quả Quả ăn, kia......"
"Phốc, ta tự bổ não hình ảnh kia, đột nhiên thấy đáng yêu vô cùng!"
"Một đám lầu trên ha ha ha, chúng ta có thể hữu ái một chút hay không! Đối với vị thú nhân xui xẻo này quần chúng phòng phát sóng không phải nên đồng tình sao!"
"Đồng tình? Ta thực đồng tình hắn a! Đường đường là một thú nhân cường hãn vậy mà bị một khối thịt nướng làn gãy răng, phốc, ha ha ha ha!"
............
Mạc Vân Quả:...... Có khi nào cô tới thế giới thú nhân giả rồi không.
Ngải Khắc thấy một màn như vậy cũng sửng sốt, Thịt mình nướng có cứng vậy sao?
Hàm răng của thú nhân rất khỏe nha, nói gãy là gãy được sao?
Mạc Vân Quả đoán rằng có lẽ phù vận đen đã phát huy tác dụng rồi, không biết thời gian là bao lâu.
Mạc Vân Quả bất động thần sắc lại sau đó lui lui, một màn này bị Ngải Khắc xem ở trong mắt, trong lòng lại càng bất đắc dĩ.
"Cái kia, tiểu Quả, cô tin tưởng tôi, bình thường tôi nướng thịt không như thế này đâu."
Ngải Khắc thề son sắt hướng Mạc Vân Quả bảo đảm, nhưng mà đổi lại chỉ là khuôn mặt lạnh nhạt của Mạc Vân Quả.
Lúc này Ngải Sâm khóc không ra nước mắt, sao mình lại lao lại đó, đau quá nha!
Máu tươi không ngừng chảy ra, Ngải Khắc nhìn lúc sau, từ một góc lấy ra một ít thảo dược, sau đó bảo Ngải Sâm nhai, lập tức cầm máu.
"Đại ca, cảm ơn."
Ngải Sâm rất là ngượng ngùng nói, hắn cũng chỉ biết chọc phiền toái.
Trong lòng Ngải Khắc cũng không có ý trách cứ Ngải Sâm, hắn ta biết khi còn nhỏ sự kiện kia khiến đệ đệ để lại bóng ma quá lớn, cho nên mới khiến cho hắn có tính cách nhát gan như vậy.
Có đôi khi, Ngải Khắc suy nghĩ, nếu sau này mình không còn nữa, vậy em trai phải làm sao bây giờ?
Ngải Khắc cũng nghĩ tới chuyện làm lá gan của Ngải Sâm lớn lên, ít nhất có thể một mình tự săn thú.
Nhưng mà mỗi khi kế hoạch của chuẩn bị lại thất bại, cho đến bây giờ, Ngải Sâm chỉ có thể loanh quanh ở ven rừng rậm.
Lần này lại khiến hắn ta thật bất ngờ, Ngải Sâm lại có thể mang về một giống cái!
Ngải Khắc cũng không hề lo lắng Mạc Vân Quả có tâm tư gì, bởi vì bộ tộc của bọn họ cái gì cũng không có.
Nha, không đúng, có một số lượng lớn thú nhân lớn tuổi bệnh tàn......
Thịt nướng đã rơi xuống đất, nhưng Ngải Khắc vẫn nhặt nó lên, lau đi tự mình ăn.
Hắn ta đi tìm cho Mạc Vân Quả một ít trái cây, để cho cô lót dạ trước, hình như giống cái đều thích loại quả này.
Đối với loại quả Ngải Khắc tìm về, Mạc Vân Quả thập phần vừa lòng, hương vị chua chua ngọt ngọt, cô rất thích.
Còn Ngải Sâm, cũng tùy tiện ăn một chút thịt nướng.
Rất nhanh trời cũng tối, buổi tối trong rừng rậm thật sự khủng bố.
Mặc dù bây giờ đang ở trong bộ lạc, nhưng Mạc Vân Quả vẫn có thể nghe tiếng sói xa xa, còn có đủ loại âm thanh kì quái.
Ngải Khắc cùng Ngải Sâm ngủ đến một mảnh thơm ngọt, Mạc Vân Quả lại là không hề buồn ngủ.
Cô nằm ở trên giường đá, lập kế hoạch tương lai.
Nhiệm vụ đương nhiên là quan trọng, nhưng làm cách nào để sống sót lại càng quan trọng hơn!
Ở cái thế giới thú nhân này, làm cách nào để có thật nhiều đồ ăn, đây mới là việc trước mắt cô quan tâm.
Xem ra, ngày mai cô phải ra ngoài xem có gì ăn được hay không thôi......