Mạc Vân Quả tỏ vẻ, chẳng lẽ về sau mỗi khi cô mặc váy, màu sắc phải cùng với màu cà vạt của Khúc Viêm sao?
Nếu mà như vậy, nhiệm vụ có chút hà khắc rồi.
Bởi vì, ừm…… Cô không thích mặc váy.
Mạc Vân Quả lòng mang cái ý tưởng này, đi vào phòng rửa mặt, sau đó ra ngoài, đi về phía tủ quần áo, mở ra, chuẩn bị tìm quần áo xuyên.
Vừa mở tủ quần áo ra, đủ các kiểu váy rực rỡ sắc màu xuất hiện trước mặt Mạc Vân Quả.
Không có quần cùng quần áo, thuần một sắc váy, hơn nữa màu sắc váy vóc cũng đủ đa dạng!
Cái gì mà phấn hồng, hoa đào, hoa mai hồng, còn có xanh lục vv, nhiều màu sắc như vậy, nhueng duy nhất màu vàng Mạc Vân Quả yêu thích lại không có, thậm chí phối với màu vàng cũng không.
Mạc Vân Quả cảm thấy có chút kỳ quái, ở trong bối cảnh chuyện xưa, không có tình tiết nào biểu hiện nguyên chủ thích mặc váy đủ loại màu sắc như thế này, hơn nữa tủ quần áo giống như cũng không có nhiều như thế.
Tuy rằng kỳ quái, nhưng cô cũng không có rối rắm bao lâu, chỉ là chọn một chiếc váy màu xanh hạt mặc lên người.
Lại đơn giản sửa sang lại, một lúc sau, Mạc Vân Quả đi ra ngoài, dựa theo trí nhớ, xuống lầu, chuẩn bị ăn bữa sáng.
Ngay khi Mạc Vân Quả xuống lầu, cửa phòng đối diện vốn đóng chặt cũng mở ra.
Khúc Viêm nhìn thân ảnh Mạc Vân Quả biến mất sau hành lang, lặng im nửa ngày, liền xoay người đi vào phòng.
Teong phìng có một phòng nhỏ, bên trong ngăn tủ, kéo ra không ít cà vạt xếp ngay ngắn trong đó.
Mà căn phòng này, gọi là thiên đường cà vạt cũng không sai.
Ngón tay Khúc Viêm lướt qua các loại màu xanh, sau đó ngừng ở màu sắc giống váy của Mạc Vân Quả, hắn lấy ra cà vạt, thắt ngay ngắn, sau đó đóng của phòng, đi xuống lầu.
Lúc này dưới lầu, Mạc Vân Quả nhìn bàn cơm bày biện đủ loại đồ ăn, hai tay đặt lên bàn, dáng vẻ mười phần ngoan ngoãn.
Khúc Viêm xuống lầu nhìn một màn này, hắn dạo bước qua đi, ổn định vững chắc ngồi ở bên người Mạc Vân Quả.
“Muốn ăn cái gì? Hửm?” Âm cuối như từ xoang mũi vọng lại cuối cùng giống như băng ghi âm vô hạn triền miên.
Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Viêm, khi ánh mắt dừng trên cà vạt của hắn, nhì nó một hồi lâu.
“Thích sao?”
Khúc Viêm cũng không hỏi rõ ràng là thích cái gì, chỉ vô cùng ái muội hỏi một câu như vậy.
Mạc Vân Quả quay đầu, nhìn bàn ăn, không nói gì.
Khúc Viêm đường như đã dự kiến với phản ứng này của Mạc Vân Quả, cũng không giận, chỉ cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn cho Mạc Vân Quả.
“Khúc Viêm…… Bị tâm thần phân liệt?”
“Ta cũng cảm thấy vậy, lại nổi điên cái gì đây?”
“Ngày hôm qua không phải ký giấy thỏa thuận ly hôn sao? Như thế nào hiện tại lại đối xử với tiểu Quả Quả nhà ta tốt như vậy?”
“Chẳng lẽ là lãng tử quay đầu?”
“Không cần thiết a, hắn không phải có người mình yêu sao?”
“Chẳng lẽ trong một đêm liền phát hiện tiểu Quả Quả của nhà chúng ta tốt?”
“Thôi đi? Tiểu Quả Quả nhà chúng ta hôm nay mới tới thế giới này đấy!”
“ Thế thì thật kỳ quái, chẳng lẽ có âm mưu gì sao?”
“Các ngươi chú ý tới không? Màu cà vạt của hắn, cùng màu váy của tiểu Quả Quả nhà ta giống nhau như đúc nha!”
“Chẳng lẽ…… Đây là ý tứ của nhiệm vụ? Thật sự đơn giản như vậy?”
“Xem ra do chúng ta suy nghĩ quá phức tạp ha ha ha ha ha.”
“Có chỗ cổ quái, có chỗ cổ quái, có chỗ đại đại cổ quái.”
“Trước mắt còn nhìn không ra cái gì, chỉ có thể tiếp tục quan sát.”