Muốn đi tới thành phố B có rất nhiều con đường, Ân Dật Huyền lựa chọn con đường gần nhất, đồng thời cũng là con đường nguy hiểm nhất.
Bởi vì hắn lựa chọn đi đường cao tốc, đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều tang thi, cũng như đám người không có ý tốt.
Cũng may, trên đường cao tốc cũng không có chỗ nào bị tàn phá, giống như có ai đó cố tình dọn đi.
Trên đường đi, xe bọn họ hết xăng, vẫn là Ân Dật Huyền lấy xăng từ trong không gian của mình ra.
Ân Dật Huyền biết, muốn trở thành đồng bọn, bại lộ là chuyện tất yếu ắt không thể thiếu.
Khi Tiêu Vũ Thanh biết Ân Dật Huyền có không gian, chỉ là nhướng mày, cũng không nói thêm cái gì.
Cô ấy biết, chuyện cô ấy có không gian sớm muộn cũng sẽ bạo lộ.
Nhưng mà, cái này lại có quan hệ đâu?
Bọn họ, đều có sự tiến nghiệm với nhau.
Còn Mạc Vân Quả……
Tiêu vũ thanh bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh lấy ra một bao khoai “Răng rắc răng rắc”, cái tiểu cô nương này, cũng có không gian a……
Nên lộ cũng đã lộ ra rồi, dư lại, đó là bí mật của mỗi người, không cần thiết phải nói ra.
Cứ như vậy chạy hết một ngày, bọn họ gặp một đám người.
Ở trên đường cao tốc, đám người kia thu phí người đi đường.
Chỉ cần giao nộp đồ ăn, liền có thể thông qua.
Ở trước xe bọn họ, còn có hai chiếc xe, Mạc Vân Quả nhìn qua cửa sổ xe, thấy ở chiếc xe thứ nhất có một người đàn ông đang đứng, cúi đầu khom lưng nói chuyện với một người đàn ông khác đang cầm súng.
Ân Dật Huyền cùng Tiêu Vũ Thanh hiển nhiên cũng thấy được một màn này, Tiêu Vũ Thanh cười nhạo một tiếng, không biết suy nghĩ cái gì.
Ân Dật Huyền tựa hồ đã nhận ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Vũ Thanh, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Người như vậy, ở mạt thế mới có thể sống được càng lâu.”
Đương nhiên Tiêu Vũ Thanh cũng biết điểm này, cô ấy gật gật đầu, không nói gì.
Người thu phí kia cũng được xem là kẻ thông minh, sớm chiếm đoạt đoạn đường này, tàn nhẫn độc ác thu hoạch đồ ăn, như vậy, mới có thể sống được càng lâu.
“Răng rắc răng rắc”
Tiêu Vũ Thanh bị thanh âm vang dội này lôi suy nghĩ trở lại, cô ấy nhìn khuôn mặt lạnh lẽo trước sau như một của Mạc Vân Quả, thò lại gần đem khoai lát kia vứt sang một bên, hai đôi tay niết mặt Mạc Vân Quả, hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Khoai lát ăn không đủ no.”
Mạc Vân Quả bị nhéo mặt, vẫn như cũ quật cường nói: “ Không đói bụng.”
Tiêu Vũ Thanh:…… Không đói bụng ngươi còn ăn! Từ lúc lên xe tới giờ chưa từng ngừng!
Mạc Vân Quả có tích cốc đan, đương nhiên sẽ không đói bụng, đến nỗi vì sao muốn ăn khoai lát, ừm…… Bởi vì ăn rất ngon.
Trong lúc hai người nói chuyện, cũng đến phiên xe bọn họ.
Trương Võ nhìn Ân Dật Huyền trên x, nhìn khuôn mặt sạch sẽ kia, trong lòng có một tia suy đoán.
“ Bao nhiêu người?” Hắn ta đè nặng giọng nói hỏi.
“Ba người.” Ân Dật Huyền trả lời.
“Giao ra hai mươi cái bánh mì hoặc là hai mươi túi mì ăn liền, các ngươi có thể đi rồi.” Trương Võ nói, hắn ta cảm giác được người đàn ông trước mắt này rất cường đại, hắn ta rất thông minh, biết người nào nên chọc, người nào không nên dây vào.
“ Ừm.” Ân Dật Huyền gật gật đầu, đem đồ ở trên ghế phụ đưa cho Trương Võ.
Trương Võ kiểm kê một chút, có mười cái bánh mì, năm sáu cái giăm bông, còn có mấy túi mì ăn liền, như vậy xem ra, người đàn ông này sớm có chuẩn bị.
Trương võ mịt mờ nhìn thoáng qua phía sau, là hai cô gái, trong lòng hắn ta hiện lên một tia lửa nóng, người đàn ông này rất mạnh, nhưng nếu có hai cái con chồng trước……