Lời này của Mạc Vân Quả thậm chí vài phần chắc chắn, khiến Giang Văn Hiền có một tia hoảng hốt, giống như chỉ cần hắn nói cho người trước mắt, cô thật sự có thể giải quyết được vậy.
Mạc Vân Quả đang chờ Giang Văn Hiền trả lời, lại chỉ thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, thật lâu sau đều không nói chuyện.
Mạc Vân Quả chỉ có thể nói một lần nữa, lúc này Giang Văn Hiền mới phục hồi tinh thần lại.
Chỉ là hắn vẫn như cũ không nói cho Mạc Vân Quả cái gì, chỉ là lúc này lý do không giống lúc trước.
Không biết vì sao, Giang Văn Hiền cũng không muốn cho Mạc Vân Quả biết mình buôn thuốc phiện, hắn sớm đã là người tội ác tày trời, hắn không muốn liên lụy những người khác.
Thật ra Giang Văn Hiền không biết một chuyện, loại cảm giác này, gọi là “Để ý”.
Hắn để ý cái nhìn của Mạc Vân Quả, sợ sau khi hắn nói cho cô chân tướng, cô sẽ xa cách hắn, thậm chí là sợ hãi hắn.
Cho nên trong tiềm thức, hắn tự tìm một mình một cái cớ như vậy.
Mạc Vân Quả nhìn Giang Văn Hiền thật sự không nói lời nào, cũng không có cưỡng cầu nữa.
Hắn không nói cho cô, không có nghĩa là cô tự không tự mình tìm được đáp án.
Vì thế sau khi chấm dứt công việc, Mạc Vân Quả phát hiện Giang Văn Hiền cũng không phải về nhà, mà để cô tự về còn hắn không biết đã đi đâu, Mạc Vân Quả quyết đoán đuổi theo Giang Văn Hiền.
Hoàn cảnh ồn ào, một đám người điên cuồng, hoa hoè loè loẹt, âm nhạc tràn ngập này toàn bộ quán bar ngầm.
Mạc Vân Quả xuyên qua đó, một thân váy hoa màu xanh lá, khuôn mặt không son phấn, hơn nữa biểu tượng lạnh lẽo kia, ở trong quán bar hỗn loạn này lại tạo thành một phong cảnh khác.
Không ít ánh mắt dừng ở trên người Mạc Vân Quả, tò mò, ác liệt, dâm. Uế, ác độc……
Đối với mấy chuyện này Mạc Vân Quả thật ra không có cảm giác gì hiện tại cô chỉ có một suy nghĩ, làm sao để tìm được Giang Văn Hiền.
Cô theo dõi Giang Văn Hiền đi vào nơi này, lại bởi vì cái địa phương này quá mức hỗn loạn, cô bị người khác cản đường, Giang Văn Hiền lập tức đã không thấy tăm hơi.
Trực giác của Mạc Vân Quả cho biết Giang Văn Hiền đi vào nơi này sẽ không có chuyện tốt gì,trong bối cảnh vị diện cũng đã nói, cái người Giang Văn Hiền này là người trong hắc đạo.
Mạc Vân Quả lại tránh thoát một cái móng heo, hướng lên lầu hai đi lên.
Không ít người nhìn đến việc cô lên lầu hai, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, phải biết rằng lầu hai này cũng không phải là nơi tốt hơn.
Đến vị trí cửa cầu thang, Mạc Vân Quả bị người ngăn cản lại, muốn cô đưa thân phận chứng minh.
Mạc Vân Quả làm sao có chứng minh nơi nào có cái gì thân phận chứng chỉ có thể im lặng nhìn người ngăn mình lại.
Người phía dưới nhìn thấy cảnh này tỏ vẻ khinh thường.
Còn tưởng rằng là một người có thân phận lợi hại, không nghĩ tới chỉ là một kẻ muốn bắt quàng làm họ, nghĩ rằng trang điểm như vậy là có thể lên lầu hai? Thật là nằm mơ!
Mọi người ở đây nghĩ đang nghĩ làm sao có thể lăng nhục cô gái không biết tốt xấu này, liền nghe được một thanh âm tà mị.
“Ai nha nha ~ đây không phải tiểu mỹ nhân sao?” Trâu Thiên Hữu từ góc khuất đi ra, vừa lúc thấy được Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả nhìn Trâu Thiên Hữu, vừa rồi nơi đó giống như đi qua đi một người.
Trâu Thiên Hữu vừa thấy Mạc Vân Quả không nói lời nào, trên mặt có chút không nhịn được, bất quá cậu ta cũng biết tiểu mỹ nhân này có bao nhiêu hung tàn, vì những người này suy nghĩ, tốt nhất cậu ta nên đem người mang vào đi thôi.
Tiểu mỹ nhân hẳn là tới tìm Giang lão đại đi? Cũng không biết Giang lão đại sao lại có phúc khí như vậy, làm sao mình lại không có mỹ nhân nào vì mình mạo hiểm?