"Tôi không gọi người, tôi tên là Mạc Vân Quả." Mạc Vân Quả nói.
Trâu Thiên Hữu sửng sốt, sau đó cười vài tiếng.
Bởi vì sợ có người phát hiện, cho nên hắn ta cười có vài phần áp lực, nhưng cái này cũng không thể che dấu được tâm tình hắn có chút tốt.
"Tiểu mỹ nhân lại là một người hài hước, đáng tiếc a......" Trâu Thiên Hữu đem chủy thủ trong tay vạch một đường trên cổ Mạc Vân Quả, một vệt máu xuất hiện.
Vừa nhìn thấy máu này, con ngươi Trâu Thiên Hữu tối sầm, màu máu thật đẹp, khiến hắn nhún không được muốn liếm thử......
Trâu Thiên Hữu trở tay nắm cánh tay Mạc Vân Quả, sau đó liếm máu trên thủy chủ, tà tính nói: "Tiểu mỹ nhân máu thật ngọt a ~"
Mạc Vân Quả:......
"Đáng tiếc a, ai bảo ngươi lại là người của Giang lão đạu?" Trong mắt Trâu Thiên Hữu xẹt qua một tia âm u, đồng thời trên tay dùng sức liền muốn đem tay của Mạc Vân Quả phế đi.
Mạc Vân Quả làm sao có thể để cho hắn ta thực hiện được ý đồ, lất tay bắt được tay Trâu Thiên Hữu, sau đó hơi dùng một chút lực, liền nghe được một tiếng "Răng rắc" thanh thúy.
Trâu Thiên Hữu tay, bị gãy......
Theo sau, Mạc Vân Quả lại đem một cái tay khác của Trâu Thiên Hữu bẻ gãy, chủy thủ cũng ném ra xa, làm Trâu Thiên Hữu căn bản lấy không được.
Trâu Thiên Hữu khiếp sợ nhìn Mạc Vân Quả, không hề nghĩ thân thể nho nhỏ lại ẩn chứa năng lượng lớn như vậy.
Mạc Vân Quả nhìn người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất, vươn tay lại muốn tiếp tục động tác, lại nghe thấy Trâu Thiên Hữu tê tâm liệt phế gào một tiếng.
"Giang lão đại! Cứu mạng a! Tiểu mỹ nhân muốn mưu sát ta a a a a a!"
Mạc Vân Quả:?
Giang Văn Hiền nghe được giọng nói này đi tới phòng Mạc Vân Quả, thấy trên cổ Mạc Vân Quả có vết máu, còn lại một người đang gào rú tê tâm liệt phế tên hắn......
Giang Văn Hiền:......
Trâu Thiên Hữu vừa thấy Giang Văn Hiền tới, lập tức chạy tới, muốn ôm hắn một cái, lại phát hiện hai tay của mình đã gãy không nâng lên được.
Sau đó, một cái ôm lại biến thành cọ cọ......
Giang Văn Hiền:...... Mẹ. Thiểu năng trí tuệ!
"Giang lão đại a! Làm sao anh lại tìm được mỹ nhân này a? Quá hung tàn hu hu hu......" Trâu Thiên Hữu hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn Giang Văn Hiền.
Giang Văn Hiền trừng hắn ta một cái nói: "Ai làm cậu muốn chọc cô ấy?"
Giang Văn Hiền nhìn trên cổ Mạc Vân Quả còn đang chảy máu, nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia u ám.
"Lần sau gặp loại người này, phải tự bảo vệ mình, sau đó lại hung hăng giết chết hắn!" Giang Văn Hiền ngữ khí có vài phần âm ngoan.
Trâu Thiên Hữu vốn đang chờ lão đại an ủi:...... Lão đại có mới nới cũ! Di tình biệt luyến! Vong ân phụ nghĩa! Vô cớ gây rối!
"Ngoan." Giang Văn Hiền xoa xoa đầu Mạc Vân Quả, vừa lòng nheo mắt, loại cảm giác này khá tốt a! Khó trách tiểu gia hỏa thích vuốt đầu mình nói như vậy.
"Chúng ta đi thư phòng, tôi băng bó cho cô một chút." Giang Văn Hiền nhìn vị trí cổ Mạc Vân Quả nói.
"Ừ." Mạc Vân Quả gật đầu, đi theo Giang Văn Hiền tới thư phòng.
Trâu Thiên Hữu nhìn bóng dáng hai người, kéo hai cánh tay đã phế bỏ, vô cùng khổ bức theo sau.
Nhưng mà đi đến mới vừa đi đến cửa thư phòng, liền nghe thấy "Phanh" một tiếng, cửa thư phòng đã đóng lại!
Từ bên trong truyền ra một tiếng "Tự mình đi bệnh viện"......
Trâu Thiên Hữu:...... Lãnh khốc vô tình! Vô tình vô nghĩa! Có qua có lại! Ngô...... Giống như không đúng......
 ̄へ ̄
Trâu Thiên Hữu nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng chặt, khóc không ra nước mắt rời đi.