Đến khi hết giờ giải lao, Mạc Vân Quả cũng xem xong một quyển sách.
Tiết này là môn toán, bây giờ trong giai đoạn luyện đề thi, không có gì để giảng dạy, chỉ tập trung giải đề.
Cho nên, tiết này cũng dành để thi thử luôn.
Bài thi được phát xuống dưới, Mạc Vân Quả cầm được bài thi lúc sau, tùy tay cầm lấy bút bên cạnh bắt đầu viết.
Bởi vì cô chưa xem sách toán ở thế giới này, nên cô không hề biết tiêu chuẩn của phương pháp giải đề là gì, chỉ có thể dựa vào kiến thức của mình để làm.
Nửa giờ sau, Mạc Vân Quả hoàn thành bài thi, cô buông bút, đoan đoan chính chính ngồi ở nơi đó.
Thầy giáo dạy toán Lưu Phương nhìn tất cả mọi người đều vùi đầu khổ viết, chỉ có một người đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, mà người này chính là Mạc Vân Quả.
Thầy giáo dạy toán Lưu Phương:......
Hắn lập tức đứng lên, bước đến bên người Mạc Vân Quả, làm bộ không thèm để ý nhìn thoáng qua bài thi của Mạc Vân Quả, sau đó lại xem một cái.
Hắn nhíu nhíu mày, phương pháp này......
Trong đầu Lưu Phương nhanh chóng tìm kiếm tri thức toán học của mình, càng suy nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hắn theo bản năng cầm lấy bài thi của Mạc Vân Quả, bước nhanh đi đến trên bục giảng, cầm lấy bút trên giấy tính toán.
Bị lấy đi bài thi - Mạc Vân Quả:......
"Ai nha nha nha! Thầy giáo dạy toán này nhất định đã bị tài hoa của Tiểu Quả Quả nhà ta làm gục đổ."
"Rõ ràng người ta không có khen ngược mà!"
"Đây là so sánh! So sánh biết không!"
"Ha ha ha! Tiểu Quả Quả, không cần để ý bọn họ! Làm những kia xem thực lực của ngươi đi!"
"Tiểu Quả Quả nhà ta uy vũ hùng tráng!"
"Cái này làm cho ta nghĩ tới một bài hát, ách hán tử, ngươi uy vũ hùng tráng!"
"Tiểu Quả Quả nhà ta mới không phải hán tử đâu! Rõ ràng một muội tử đáng yêu!"
"Ha ha ha! Ta gấp không chờ nổi muốn thấy biểu tình cúng bái của người nọ!"
"Ta cũng thế, ta cũng thế!"
Mạc Vân Quả nhìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp kêu gào, giương mắt nhìn về phía Lưu Phương.
Chỉ thấy lúc này hắn cau mày, một tay chống trên bàn giáo viên, một cái tay khác cầm bút, cán bút bị hắn cắn ở trong miệng, thoạt nhìn bộ dáng rất mất sức.
Trong phòng học chỉ có âm thanh ngòi bút viết lên trang giấy, ngẫu nhiên có vài tiếng thở dài thật mạnh.
Mạc Vân Quả nhàn tới nhàm chán, tùy tay cầm sách bênh cạnh, lại bắt đầu lật xem lên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, làm hết mặt trước rồi qua mặt sau, thế nhưng có một số bài làm cách nào cũng không ra.
Lúc này Mạc Vân Quả đã xem xong hết toàn bộ số sách có mặt trên bàn, bạn cùng bàn của cô đang làm đề, ngẫu nhiên nhìn về phía Mạc Vân Quả.
Hả? Trong thời gian thi lại xem sách? Chẳng lẽ là gian lận?
Vẻ mặt mộng bức của bạn ngồi cùng bàn:? Vì sao lại đọc sách lịch sử?
Mạc Vân Quả lúc này vừa vặn đọc xong một tờ cuối cùng, cô giống như nhận ra có người đang nhìn mình, quay sang nhìn bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn đang nhìn lén bị bắt quả tang lập tức sửng sốt, đối mặt với ánh nhìn của Mạc Vân Quả, thế mà cô ấy lại đỏ mặt, hai tai cũng hồng hồng.
Cô ấy cuống quít cầm lấy bút bên cạnh, muốn vẽ cái gì đó trên giấy, nhưng ánh mắt không nhịn được len lén nhìn về phía Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả quay đầu, lại cầm lấy một quyển sách, tiếp tục lật xem.
Bạn cùng bàn vẫn luôn nhìn lén Mạc Vân Quả: Đề thi lần này quá khó, cho nên cậu ấy mới tự sa ngã đi? Ai...... Vì sao lại có cảm giác hôm nay Mạc Vân Quả không giống ngày bình thường? Ảo giác, hẳn chỉ là ảo giác!
Edit: Cấp ba là ngày tháng vui vẻ nhất của đời học sinh, cũng là một cơn ác mộng, mà có chết ta cũng không muốn quay lại....azi...